Ta Không Thành Tiên

Chương 170

Trên sơn đạo, Tạ Bất Thần mặc trường bào sạch sẽ màu xanh đen mới thay.

Dường như niết bàn sau một đêm, tẩy đi sự lạnh lẽo đến mức tàn khốc trên người, cả người hắn lại tỏ ra sáng láng xuất trần, có một chút thờ ơ lạnh nhạt.

Hai mắt vẫn vô tình vô cảm, lại có thể lộ ra một chút dịu dàng của ngày xưa.

Tay phải cầm kiếm, vỏ kiếm đen sẫm không nhìn ra làm bằng chất liệu gì, càng không nhìn ra trong vỏ rốt cuộc là một thanh kiếm như thế nào.

Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn ra xa, liền nhìn thấy bóng dáng trắng nhạt của Kiến Sầu.

Người ở trước núi, mái tóc như thác, khí thế uy nghi.

Đứng giữa mấy người, quả thật tỏ ra rất nổi bật.

Bên môi mang một nụ cười, đáy mắt hắn lộ ra vài phần tán thưởng và thán phục rất tự nhiên.

Hoành Hư chân nhân mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng đi phía trước.

Phù Đạo sơn nhân tay cầm một cây gậy trúc rách nát, xách một hồ lô rượu, lại không cầm đùi gà, rất giống một lão hành khất, lại còn đường đường đi bên cạnh Hoành Hư chân nhân mà không hề cảm thấy xấu hổ.

Tạ Bất Thần cùng Ngô Đoan đi theo phía sau hai người cùng bước xuống bên dưới.

Phía dưới sơn đạo, đám Kiến Sầu năm người đã đợi từ sớm.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Kiến Sầu xoay người lại, nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân cà lơ phất phơ, không nhịn được nở một nụ cười.

Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy của sư tôn với vẻ vô lại ddwngs bên cạnh vị lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ, nàng liền có cảm giác Hoành Hư chân nhân cũng chỉ bình thường.

Cảm giác sảng khoái kì dị.

Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt cười cợt của Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân trợn mắt nhìn nàng.

Kiến Sầu đành phải nghiêm mặt lại, ngoan ngoãn đứng dưới sơn đạo, ánh mắt đưa sang lại nhìn thấy ngay Tạ Bất Thần đi phía sau Hoành Hư chân nhân.

Thần quang trong mắt nàng cuối cùng ngưng tụ.

Tạ Bất Thần cũng nhìn nàng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Hai người đối mặt, không còn đối chọi gay gắt, ánh đao bóng kiếm như hôm qua, chỉ tích tụ một dòng chảy ngầm dưới bề ngoài bình tĩnh.

Thay đổi rồi.

Hoàn toàn khác Tạ Bất Thần hôm qua.

Hắn như đột nhiên tẩy sạch cát bụi, hóa thành một viên ngọc, đứng trên sơn đạo, mặc cho gió thổi vẫn sừng sững không động.

Trong kí ức đột nhiên có một bóng dáng dần dần trùng lặp với hình bóng Tạ Bất Thần lúc này.

Đứng trước mặt nàng không phải Tạ Bất Thần hôm nay, cũng không phải Tạ Bất Thần ngày xưa, lại là...

Tạ Vô Danh ngày xưa...

Dáng vẻ ung dung, trong bụng có cẩm tú thi thư, trong ngực mang thao lược sơn hà, bất cứ khi nào đứng lẫn vào giữa những người phàm tục trong thiên hạ cũng nhất định là người chói mắt nhất.

Chỉ tiếc theo nàng hắn mới là người phàm tục nhất.

Điềm nhiên như không?

Ung dung bình tĩnh?

Chỉ có một chữ: Diễn!

Vẻ lương thiện trên mặt không đổi, Kiến Sầu chỉ xoay xoay miếng ngọc giản sau lưng, bên môi đột nhiên nở ra một nụ cười nhẹ nhàng: Hành trình ẩn giới Thanh Phong am, nàng đã chuẩn bị đầy đủ. Hoành Hư chân nhân muốn để Tạ Bất Thần trở thành người nghiễm nhiên đứng đầu đoàn thàm hiểm lần này? Cứ ở đấy mà mơ đi!

”Đám thanh niên đúng là có tinh thần, tới sớm thật!”

Phù Đạo sơn nhân vuốt mấy sợi râu rối dưới cằm, tặc tặc cảm thán mấy câu.

Cây gậy trúc trong tay chống xuống đất, lão dựa vào gậy trúc, dáng vẻ lười nhác.

Hoành Hư chân nhân thì mỉm cười, nói: “Hôm nay các vị tiểu hữu sẽ xuất phát từ Côn Ngô đến ẩn giới Thanh Phong am. Bây giờ ẩn giới tổn hại, chỉ sợ là ngay cả linh châu truyền tin cũng không thể liên lạc ra ngoài được. Để bảo đảm an toàn cho mọi người, ta và Phù Đạo huynh đã chuẩn bị một thứ tặng cho các vị tiểu hữu“.

Nói xong lão liền xòe tay ra, sáu đạo linh quang bay ra ngoài.

Kiến Sầu thu sức chú ý từ trên người Tạ Bất Thần về, nhìn về phía trước mặt.

Sáu chiếc lục lạc màu đồng nho nhỏ lơ lửng trước mặt sáu người, bề ngoài điêu khắc đồ văn phức tạp, khi nhìn vào lại có cảm giác choáng váng.

Xung quanh lục lạc tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhạt, lại có thể làm đầu óc mọi người thanh tĩnh.

”Lục lạc này gọi là Bất Động Linh, sáu chiếc là một bộ, có thể chỉ dẫn phương hướng lẫn nhau. Nếu bị lạc trong ẩn giới, chiếc lục lạc này có thể giúp ích được ít nhiều. Lúc không dùng đến, chỉ cần đeo bên người cũng có tác dụng thanh tâm, tu luyện sẽ có hiệu quả cao hơn. Trong Bất Động Linh có một viên xích châu, nếu gặp nguy hiểm có thể đập vỡ xích châu trong lục lạc, có thể ngăn cản một đòn toàn lực của tu sĩ kim đan thượng đỉnh“.

Hoành Hư chân nhân lần lượt nói ra các công dụng của bộ lục lạc này.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh thêm một đao: “Có điều nếu xích châu vỡ thì khả năng chỉ dẫn phương hướng của Bất Động Linh cũng sẽ biến mất, hơi dở một chút. Có điều chắc các ngươi ở trong ẩn giới cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đặc biệt lớn, Bất Động Linh hẳn cũng đủ dùng, chỉ cần cẩn thận một chút là được“.

Cái gì mà “hơi dở một chút”, “chắc cũng không gặp phải nguy hiểm gì đặc biệt lớn”?

Mọi người nghe vậy quả thực toát mồ hôi lạnh, đành phải nơm nớp lo sợ, khóe miệng co giật, ngoan ngoãn vâng dạ.

Hoành Hư chân nhân bị phá đám, chỉ nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái rồi lắc đầu, thu pháp quyết trên tay, sáu chiếc lục lạc đồng thời rơi xuống.

Mọi người đều đưa tay ra đỡ lấy lục lạc.

Bất Động Linh chỉ bé bằng ngón cái, lại rất xinh xắn.

Kiến Sầu nắm Bất Động Linh trong lòng bàn tay, chiếc lục lạc liền khẽ chấn động, tiếng chuông loáng thoáng xa xăm, có ánh sáng màu đỏ đậm từ lục lạc hắt ra, chắc hẳn đó là “xích châu” mà Hoành Hư chân nhân đã nói.

Sáu chiếc lục lạc cảm ứng lẫn nhau, ánh sáng lấp lánh.

Trong mắt Kiến Sầu lộ ra vẻ suy nghĩ, một ý nghĩ nặng nề giấu trong lòng, tiện tay đeo chiếc lục lạc vào bên hông.

Lúc này mọi người cũng đã đeo xong.

Hoành Hư chân nhân quay sang nhìn về phía Ngô Đoan, nói: “Lần này ngươi cũng tiện đường đến Vọng Giang lâu, vậy hãy đưa họ đi một đoạn đường, trên đường nhớ phải cẩn thận“.

”Vâng, đệ tử tuân lệnh!”

Ngô Đoan cười bước ra khỏi hàng, chắp tay rồi đi tới chỗ đám người Kiến Sầu.

Tạ Bất Thần đi theo sau lưng Ngô Đoan, cũng đi vào chỗ năm người.

Thế là Kiến Sầu nhìn thấy thanh kiếm hắn cầm trong tay.

Hôm qua trên đao binh trường nàng không hề nhìn thấy thanh kiếm này, từ bề ngoài cũng không nhìn ra thanh kiếm này có lai lịch gì.

Có điều một khi thấy trong tay Tạ Bất Thần có kiếm, nang flaij không thể không nhớ tới thanh kiếm phàm treo ở trong ngôi nhà tranh đơn sơ.

Một lần nữa mang kiếm theo người, hắn muốn giết nàng một lần nữa sao?

Lần này...

Há lại dễ dàng như vậy?

Dao đồ tể của nàng cũng đã chuẩn bị xong cho hắn rồi.

Ánh đao bóng kiếm lóe lên trong đáy mắt.

Kiến Sầu nhìn bóng dáng hai người này đi tới, ánh mắt từ trên người Ngô Đoan chuyển qua trên người Tạ Bất Thần, thản nhiên nhìn thẳng, chỉ cong môi cười: “Tạ sư đệ cũng đến rồi!”

Ba chữ, nếu là lúc khác sẽ rất bình thường.

Nhưng lọt vào tai Ngô Đoan lại như có tiếng sấm sét, làm hắn lập tức nhớ đến cảnh bạt kiếm giương cung hôm qua.

Hắn sợ xảy ra xung đột gì, đang định giảng hòa không ngờ lại nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng: “Kiến Sầu sư tỷ!”

“...”

Lúc này Ngô Đoan cảm thấy da đầu ngứa ran lên.

Giọng nói này...

Hắn cực kì quen thuộc.

Có điều hắn không thể tin được...

Xoay cái cổ hơi cứng đờ, Ngô Đoan quay lại, nhìn thấy Tạ Bất Thần khẽ gật đầu chào Kiến Sầu.

Nho nhã, lễ độ, trên mặt dù không có vẻ mặt gì nhưng có thể thấy là rất bình thản.

Không còn sự kìm nén quanh quẩn trên người như hôm qua, cũng không còn sự đối đầu gay gắt như mưa gió sắp tới nữa.

Đối mặt với Kiến Sầu, thái độ của hắn không khác gì đối với một người bình thường, thoải mái gọi nàng là Kiến Sầu sư tỷ, như gọi những người khác là sư huynh.

Không có lí do, Ngô Đoan lại cảm thấy trên người Tạ Bất Thần có thêm một chút “tình người“.

Tình người?

Từ này lại có thể dùng để miêu tả Tạ Bất Thần sao?

Đáy mắt Tạ Bất Thần rõ ràng vẫn vô tình vô cảm, nhưng Ngô Đoan hoàn toàn không thể gạt bỏ được ý nghĩ hoang đường sinh ra trong lòng mình.

Hai chữ “sư tỷ” từ miệng hắn nói ra mang đầy vẻ khác thường.

Ngay cả mấy người còn lại đứng bên cạnh Kiến Sầu cũng đều hơi nhíu mày, chỉ có Kiến Sầu như đã đoán được từ lâu, nét cười trong mắt càng trở nên rõ ràng.

Vị “thê tử” của ngày xưa, hôm nay lại phải cúi đầu gọi nàng một tiếng “sư tỷ”, không biết cảm giác trong lòng hắn thế nào.

Chung sống mấy năm, trừ lần hắn rút kiếm giết nàng đó, còn lại nàng luôn hiểu rõ hắn như lòng bàn tay.

Nhất cử nhất động, mỗi lời nói cử động, mỗi suy nghĩ trong đầu.

Nếu nàng là Tạ Bất Thần, thấy người ngày xưa đã giết chết lại đứng trước mặt mình, không muốn con đường tiên đạo bị cắt đứt thì nhất định sẽ nổi lên sát ý.

Đã quyết định phải giết thì tất cả mọi kiêng kị liền bị vứt ra sau lưng.

Hắn có thể thản nhiên, lạnh lùng như đối đãi người quen hoặc người lạ, một lần nữa đối mặt với người đứng trước mặt hắn.

Đây chính là Tạ Bất Thần.

Suy nghĩ chu toàn đến cực hạn, có thể khống chế được tất cả tình cảm của mình.

Nhìn từ điểm này thì nàng tuyệt đối không bằng hắn.

Cho nên nàng vẫn là Kiến Sầu, hắn lại trở thành Tạ Bất Thần.

Hàng lông mày nghiêm nghị, khuôn mặt như thấm sương lạnh, thêm sự dịu dàng ngày xưa xóa tan cảm giác lạnh lẽo.

Kiến Sầu lại không khỏi than thở.

Chung quy vẫn là Tạ Bất Thần.

Nếu thật phải giết hắn, nàng lại có chút không nỡ.

Tiếc cho một khuôn mặt đẹp như vậy, bên dưới lại giấu một trái tim sắt đá.

Khẽ nheo mắt, Kiến Sầu nhướng mày cười khẽ, dường như hết sức hài lòng với việc Tạ Bất Thần ngoan ngoãn gọi mình là sư tỷ, lại mở miệng không có một chút địch ý nào: “Hành trình ẩn giới Thanh Phong am, làm phiền Tạ sư đệ dẫn đường“.

Ánh mắt nàng sáng ngời, không mang nửa phần đen tối.

Rõ ràng là một câu nhờ vả, thậm chí là cảm ơn, mọi người nghe vào trong tai lại như mệnh lệnh của một kẻ ăn trên ngồi trước.

Dường như Tạ Bất Thần không phải chủ đạo chuyến này mà nàng mới là người chủ đạo.

Như Hoa công tử nghe vậy không nhịn được dùng chiếc quạt giấy vuốt ve lòng bàn tay mình, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Lục Hương Lãnh thì than thở trong lòng, cuối cùng vẫn phải bội phục nàng.

Tả Lưu nghe không ra dòng chảy ngầm mãnh liệt này, chỉ cùng Hạ Hầu Xá bên cạnh giả vờ là người gỗ.

Hoành Hư chân nhân thấy thế, đáy mắt có một tia sáng lóe lên.

Ngô Đoan toát mồ hôi lạnh sau gáy, chỉ làm như không nghe thấy gì cả, xoay người lại vái chào Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân: “Chúng đệ tử cáo từ!”

Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân đều gật đầu, nhìn bảy luồng ánh sáng từ trước núi bay lên trời, thoáng cái lao vào tầng mây, dần dần biến mất, bay về phía truyền tống trận bên ngoài vịnh sông Cửu Đầu.

”Xem bọn chúng đúng là tốt thật“.

Như phàm nhân đêm qua không được ngủ ngon, Phù Đạo sơn nhân ngáp một cái rồi than thở một tiếng.

Hoành Hư chân nhân quay lại thoáng nhìn lão, lại hỏi: “Đêm qua Phù Đạo huynh làm gì thế?”

”Hê hê...”

Phù Đạo sơn nhân nhướng mày nhìn về phía tây bắc.

Lão hơi nheo mắt, cũng không nói rốt cuộc mình đã làm gì, chỉ nói:“Ngươi trăm công nghìn việc, có biết bây giờ người ghi tên trên tấm bia thứ hai là người nào không?”

Trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai?

Đệ nhất nhân trong Trúc Cơ kì?

Đệ nhất nhân từ Tạ Bất Thần thay đổi thành Kiến Sầu, sau khi Kiến Sầu đột phá kim đan liền xuất hiện một cái tên khác.

Hoành Hư chân nhân tuy có rất nhiều chuyện của Côn Ngô cần xử lí nhưng vẫn biết rõ điều này.

”Hôm qua vừa khéo cũng cùng Ngọc Tâm chưởng môn nói về người này, chính là một tiểu sa di của thiền lâm Tây Hải, tên là Liễu Không, có công đức ba đời làm người lương thiện, số mệnh rất tốt, tu luyện cực nhanh. Có điều thiên phú của người này so với hai đệ tử của ngươi và ta thì vẫn kém hơn một chút. Phù Đạo huynh tại sao đột nhiên hỏi tới người này?”

”Tu sĩ Thập Cửu Châu không có luân hồi, chỉ ngoại trừ hai nơi“.

Phù Đạo sơn nhân lấy ra một cái đùi gà, gặm một miếng, lập tức lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như một đại cô nương mới ngủ dậy.

Hoành Hư chân nhân nghe vậy gật đầu: “Phật Môn, một là Tây Hải thiền lâm, một là Tuyết Vực mật tông“.

”Đúng thế“. Phù Đạo sơn nhân quay đầu lại, liếm cái xương gà như vẫn còn thèm thuồng: “Con lừa trọc Giới Tuệ của Mật Tông phải tọa quan ba năm, sơn nhân ta đã lâu không đến Tuyết Vực rồi, cơ hội cực tốt. Hê hê, thiền tông cũng có nhân vật thế hệ mới rồi, Tuyết Vực lại không có một chút động tĩnh nào. Trong lòng sơn nhânầt ngứa ngáy như có mèo cào ấy“.

Tọa quan ba năm?

Hoành Hư chân nhân cau mày, đáy mắt có ánh sáng lóe lên, đã hiểu rõ ý của Phù Đạo sơn nhân: “Hay là đến xem?”

”Hay là đến xem!”

Phù Đạo sơn nhân hiếm thấy có một lần đứng đắn.

Có điều ngay sau đó lại bật cười: “Ngươi có thể gác lại chuyện của Côn Ngô sao?”

Hai lão già này thành danh trong cùng một tiểu hội, cùng đứng song song trên Thập Cửu Châu, năm xưa cũng từng sánh vai xông qua rừng thiêng nước độc, giết khắp yêu ma Man Hoang.

Có điều sau đó từng người phải gánh vác môn phái của mình, lâu không ra ngoài, không còn sự hăng hái như trước nữa.

Hoành Hư chân nhân búng một lá phong tín về đỉnh núi chính Côn Ngô, đứng bắt tay sau lưng nói: “Mười ba đệ tử của ta mỗi người đều có thể lo liệu được công chuyện, Côn Ngô thiếu ta cũng không có gì hải lo ngại“.

Nói xong liền nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân.

Phù Đạo sơn nhân đau khổ than một tiếng: “Không ngờ lại phải đồng hành với lão quái nhà ngươi, đúng là tức chết sơn nhân ta rồi!”

Nói xong lão đã hóa thành một vệt hào quang bay vút đi, biến mất tai chỗ.

Hoành Hư chân nhân không nhanh không chậm, một bước bước vào trong hư không, cũng biến mất.

Trên quảng trường Tây Hải.

Đám người Kiến Sầu từ ngoài vịnh sông Cửu Đầu Côn Ngô đi qua truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đến quảng trường Tây Hải.

Vẫn người đến người đi như trước, chỉ có điều hôm nay có vẻ đông hơn một hút.

”Rốt cuộc là ai làm?”

”Như thế là ý gì?”

”Ai ghép lại thế?”

”Có người nhìn thấy không?”

Ngô Đoan từ truyền tống trận đi ra, những âm thanh xung quanh lập tức tràn vào trong tai.

Hắn cau mày đưa mắt nhìn quanh, thấy không ít người qua đường đều đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mặt biển.

Kiến Sầu đi ra theo sau, đám Như Hoa công tử, Lục Hương Lãnh ra sau nàng, còn Tạ Bất Thần thì không nhanh không chậm đi ra cuối cùng.

Gió biển tanh mặn thổi qua, chín tấm Thiên Bia đứng sừng sững cuối quảng trường, nghiêng nghiêng chỉ về phía biển. Ánh mắt vô số người cũng nhìn về phía đó.

Sóng triều nhấp nhô trên mặt biển, một tấm bia đá nhiều năm bị nước biển ăn mòn đang lẳng lặng đứng.

Có điều khi ánh mắt Kiến Sầu nhìn đến tâm bia đá này, đồng tử nàng không khỏi co lại kịch liệt.

Đây là “Bia Nghe Đạo” tiếng tăm lừng lẫy bên bờ Tây Hải, nghe nói năm xưa có người ủuỏi sáng nghe đạo, tại đây bạch nật phi thăng, để lại tấm“Bia Nghe Đạo” này.

Nhưng lúc này...

Trên tấm bia khổng lồ quen thuộc với vô số người không ngờ lại có thêm một đoạn, một đoạn mọc đầy rêu xanh, lại có hình dáng và kích thước giống hệt bia Nghe Đạo, ngay cả tiết diện cũng vô cùng ăn khớp, lẳng lặng khảm vào đỉnh bia Nghe Đạo.

Tấm bia đá bị gió biển thổi lâu ngày có màu đen.

Đoạn mới được nối thêm này lại bám bùn đất mới tinh, bên trên có rêu xanh.

Một chữ “Triêu” cổ xưa xuất hiện trên hai chữ “Văn Đạo“.

Triêu Văn Đạo! (ND - triêu văn đạo, tịch tử hĩ: Sáng nghe đạo, chiếu chết cũng được)

Kiến Sầu nghe thấy tiếng hít sâu của bao nhiêu người xung quanh.

Đáy lòng như là có chiếc búa tạ đang đập.

Hình ảnh trong đầu ùn ùn kéo đến, nhanh chóng lướt qua.

Bên đầm đá, mảnh bia đá dưới thân thiếu niên sau đó lại biến mất một cách thần bí. Phù du nghe đạo mà sinh, lại sáng sinh chiều chết, mắt trụ bị mượn đi, bây giờ đột nhiên xuất hiện “Triêu Văn Đạo“.

Vết nối khớp gần như hoàn mỹ, như trò đùa của một vị tu sĩ đại năng, lộ ra sự rét lạnh làm người ta kinh hãi.

Sáng nghe đạo, không phải đơn giản là “Nghe đạo“.

Sáng nghe đạo, tối chết cũng được.

Có khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên.

Trong lòng Kiến Sầu cũng kinh hãi như tất cả mọi người, có điều ngoài kinh hãi còn có một chút chờ mong khó nói: Một con phù du nho nhỏ có thể khuấy lên phong vân như thế nào trong trời đất này?

Những người xung quanh đều đang thảo luận về lai lịch của nửa tấm bia đá này, có điều một hồi lâu không có kết quả.

Nàng đột nhiên cười, lại lên tiếng giữa cảnh tĩnh lặng này: “Xem ra đây là một Thập Cửu Châu khắp nơi đều có bí mật“.

Ngô Đoan yên lặng rất lâu, lấy linh châu truyền tin trong tay áo ra, báo cáo tin tức này cho sư môn.

”Việc này tuyệt đối không tầm thường, ta đã báo cáo sư môn. Xem ra lần này đến Vọng Giang lâu còn phải hỏi thêm một việc nữa“.

Hắn cau mày thu linh châu lại, nói với Kiến Sầu: “Thời gian không còn sớm, ta cũng có việc trên người, không tiễn Kiến Sầu sư tỷ nữa“.

”Cáo từ!”

Kiến Sầu chắp tay đáp lễ.

Ngô Đoan mỉm cười, nhìn mấy người đi đến một tòa truyền tống trận khác. Điểm đến tiếp theo của bọn họ sẽ là mười ba đảo tiên lộ, sau đó vượt biển đến cô đảo nhân gian, Thanh Phong am.

Có điều không nghĩ tới Kiến Sầu đi về phía trước vài bước đột nhiên lại dừng bước: “Đột nhiên nhớ tới có vài chuyện quên hỏi Ngô Đoan sư huynh, các vị đạo hữu vui lòng chờ ta một chút“.

Nói xong nàng cũng mặc kệ những người phía sau nghĩ thế nào, lần nữa đi tới trước mặt Ngô Đoan.

Ngô Đoan ngẩn ra: “Kiến Sầu sư tỷ?”

Kiến Sầu đứng trước mặt hắn, truyền âm nói: “Nghe nói Tạ sư đệ chính là thiên tài số một ở Côn Ngô, bọn ta chỉ biết bây giờ hắn có tu vi kim đan, lại không biết rốt cuộc hắn có bản lãnh thế nào. Hành trình ẩn giới hung hiểm, có thể nhờ Ngô Đoan đạo hữu chỉ điểm một hai hay không?”

Chỉ điểm?

Chỉ điểm nàng chuyện liên quan đến tu vi của Tạ Bất Thần?

Tâm tư khẽ động, Ngô Đoan nhớ tới cảnh tượng rút kiếm hôm qua, ánh mắt chuyển vài vòng trên mặt Kiến Sầu, lại không nhìn ra một chút khác thường nào.

Dù hắn không thích Tạ Bất Thần, nhưng Tạ Bất Thần dù sao cũng là đệ tử Côn Ngô.

Kiến Sầu lại có vẻ có thâm thù đại hận với Tạ Bất Thần, trời biết nàng có phải là Khúc Chính Phong tiếp theo hạ độc thủ với Tạ Bất Thần hay không.

Cho nên Ngô Đoan suy nghĩ một phen, không trả lời trực tiếp, chỉ nói:“Sư tỷ có nhờ, Ngô mỗ lẽ ra không nên từ chối. Có điều Ngô mỗ có thể trả lời Kiến Sầu sư tỷ, Kiến Sầu sư tỷ cũng có thể giải đáp nghi hoặc giúp Ngô mỗ được chứ?”

Có lí, hòn đất ném di, hòn chì ném lại thôi.

Kiến Sầu lại tò mò: “Ngô sư đệ tu vi rất cao, cũng cần ta giải đáp nghi hoặc sao?”

”Sư tỷ và Tạ sư đệ rốt cuộc có thù hận gì?”

Ngô Đoan không chần chừ, cuối cùng nói ra nghi hoặc giáu trong lòng rất lâu.

Kiến Sầu ngẩn ra.

Nàng chưa từng nghĩ Ngô Đoan lại hỏi câu hỏi này.

Vậy là rốt cuộc nàng vẫn không nhìn lầm, trong lòng Ngô Đoan vẫn không thích Tạ Bất Thần.

Có điều câu hỏi này vẫn làm Kiến Sầu sinh ra một cảm giác hoang đường.

Con ngươi khẽ chuyển, Kiến Sầu nheo mắt bật cười, như một con cáo: “Ngô sư đệ thật sự muốn biết?”

Sao lại cảm thấy Kiến Sầu có vẻ không đúng?

Ngô Đoan lờ mờ phát hiện vài phần không phù hợp, có điều câu hỏi này thật sự đã quấy nhiễu hắn rất lâu khiến hắn khó mà thu hồi được.

Cho nên hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Mời Kiến Sầu sư tỷ giải đáp“.

”Ôi, vốn ta nghĩ đây là một bí mật vĩnh viễn, không nên để người khác biết. Có điều Ngô Đoan sư đệ đã hỏi, ta làm sao có thể không trả lời? Kì thực...”

Kiến Sầu đứng bắt tay sau lưng, sắc mặt ung dung, chỉ nhỏ giọng lắc đầu than thở, có vẻ buồn bã.

”Hắn là chồng cũ của ta!”

”Phụt!”

Chồng cũ?

Suýt nữa phun nước bọt ra ngoài.

Ngô Đoan xém chút chết sặc trên quảng trường. Hắn ho kịch liệt, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Hắn trợn tròn mắt nhìn Kiến Sầu, nhìn nụ cười thâm trầm trên mặt nàng, lại quay lại nhìn Tạ Bất Thần đứng trên truyền tống trận sau lưng.

Khuôn mặt lạnh nhạt, Tạ Bất Thần nhìn hắn, vô tình vô cảm.

Ánh mắt này vốn cũng bình thản lạnh nhạt, Ngô Đoan đã thấy nhiều lần.

Có điều...

Giờ khắc này lại có một luồng khí lạnh từ dưới chân bò lên sau lưng hắn.

Hắn nhớ ngày xưa chính mình từng hỏi Khúc Chính Phong: Sư tỷ của ngươi có đạo lữ chưa?

Quan hệ này, hoặc khả năng quan hệ này, đột nhiên trở nên rắc rối phức tạp.

Vẻ mặt cứng đờ, đã là “lão quái nguyên anh” trong miệng người khác, Ngô Đoan chậm rãi quay đầu lại, cực kì nghiêm trang, cực kì cứng nhắc, nói với Kiến Sầu: “Quan hệ trọng đại, xin sư tỷ chớ đùa!”
Bình Luận (0)
Comment