Giọng nói rất thoải mái như đang vui đùa.
Hạ Hầu Xá đứng ở chỗ cũ, góc áo bào màu đỏ sậm nhẹ nhàng buông xuống, quệt vào bờ sông tối tăm, quệt vào cỏ dại ven sông, phát ra tiếng động khe khẽ.
Lúc nghe thấy câu này của Kiến Sầu, hắn đột nhiên yên lặng một lát, như là nghe không hiểu Kiến Sầu đang nói gì, một lát sau mới trả lời: "Vòng tâm ý châu, ta nhận được ba viên tâm ý châu, không hề biết ba viên tâm ý châu đó từ đâu đến. Không biết Kiến Sầu sư tỷ chỉ viên nào?"
"Gánh vác giang sơn, đến thế hệ chúng ta. Đạo hữu không biết ta, nhưng mong được làm chí hữu tri giao, trời cao nhìn tứ phương, hươu trắng nơi vách núi..."
Âm thanh nhỏ nhẹ, lẫn với tiếng nước sông chảy qua.
Kiến Sầu ngừng lại một chút, sau đó hơi cúi đầu nói tiếp: "Hải nội là tri kỉ, thiên nhai cũng láng giềng".
Hạ Hầu Xá nghe, không nói.
Kiến Sầu nhìn hắn: "Ba viên tâm ý châu của ta có ác, có khốn, có thiện. Ác và khốn ta đều đã biết đến tay ai, chỉ có viên "thiện" cuối cùng đến nay vẫn không biết rốt cuộc được ai lấy đi, giống như đá chìm xuống biển..."
Không có phản ứng, khiến nàng luôn cảm thấy như có gì đó không thích hợp lắm.
Dưới ánh mắt Kiến Sầu, thiếu niên đứng bên bờ sông, trên mặt không có bất cứ rung động nào, chỉ có khóe môi khẽ cong cong, mang vài phần tự giễu: "Người đưa thiện ý vào tâm ý châu như Kiến Sầu sư tỷ quả thực hiếm thấy. Có điều ta không hề nhận được viên tâm ý châu đó của Kiến Sầu sư tỷ. Sợ là sư tỷ hỏi sai người rồi".
"Thật sao?"
Kiến Sầu nhướng mày, cười nói: "Cứ coi như ta hỏi sai người đi, có điều đáng tiếc là viên tâm ý châu đó rốt cuộc vẫn là một điều bí ẩn".
Hạ Hầu Xá không trả lời, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nhìn về phía hai chiếc cầu trước mặt: "Kiến Sầu sư tỷ chọn cái nào?"
Chọn?
Kiến Sầu liếc nhìn chiếc cầu độc mộc "vô tình" trước mặt hắn, lại quay sang nhìn chiếc cầu độc mộc trước mặt mình, nói: "Người hợp với cầu, ta đương nhiên đi chiếc cầu trước mặt".
Người có tình đi cầu hữu tình.
Chiếc cầu độc mộc chỉ rộng một thước, dày năm tấc, bắc ngang sông lớn mênh mông, kéo dài sang bờ đối diện tối tăm, không nhìn thấy điểm cuối.
Kiến Sầu không do dự gì, bước ra một bước, đặt chân lên cầu.
Chiếc cầu độc mộc nhìn có vẻ lung lay nhưng khi bước lên lại rất vững vàng, không có một chút dao động nào.
Kiến Sầu đi mấy bước rồi đứng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Xá: "Cầu này tạm thời không phát hiện có gì khác thường, có điều lúc Hạ Hầu sư đệ lên cầu vẫn nên cẩn thận một chút".
Hạ Hầu Xá không nói gì.
Hắn lúc nào cũng có vẻ lãnh đạm, không hề thích tiếp cận người khác, dù là vừa rồi nói chuyện với Kiến Sầu cũng bất quá là vì lúc này chỉ có hai người bọn họ nên đành phải đi cùng nhau. Lúc này nghe Kiến Sầu nói chuyện, hắn chỉ gật đầu.
Bước tới mấy bước, chuẩn bị bước lên cầu độc mộc giống như Kiến Sầu.
Lại không nghĩ rằng, khi chân hắn sắp đặt xuống mặt cầu, một lực cản mạnh mẽ đột nhiên từ chiếc cầu độc mộc bắn lên, giống như là một màn chắn ầm ầm đập về phía Hạ Hầu Xá.
Tình hình xảy ra cực nhanh, cực kì bất ngờ.
Ngay cả Kiến Sầu cũng không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên từ đầu cầu bên kia, Hạ Hầu Xá bất ngờ không phòng bị kịp, bị màn chắn đột nhiên xuất hiện đánh bay ngược về phía sau.
May mà hắn phản ứng đủ nhanh, ngay lúc vừa bị đánh bật lại đã ổn định lại thân hình, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Lực va đập cực mạnh đẩy mũi chân hắn vẽ ra một vết sâu trên mặt đất mọc đầy cỏ dại bên bờ sông.
Hạ Hầu Xá sửng sốt.
Hoàn toàn sững sờ.
Hắn có chút không thể tin được, nhìn chiếc cầu độc mộc lẳng lặng vắt ngang trên mặt sông, hai chữ khắc bên trên đích thực là "vô tình".
Tại sao có thể như vậy được?
Kiến Sầu còn đứng trên cây cầu của chính mình, giờ khắc này cũng sững sờ.
Chỉ có con hải âu bay thấp trên trời vỗ cánh bay qua phía trên hai chiếc cầu độc mộc, phát ra tiếng kêu kì quái như là cười nhạo.
***
Vẫn là bờ sông.
Vẫn là cầu.
Bất đồng là hai chiếc cầu này rất dài, rất lớn, rất rộng rãi, là hai con đường dài rộng thênh thang.
Toàn thân thân là một khối bạch ngọc nguyên vẹn, hoa văn tinh xảo điêu khắc trên đầu cầu, lan can, thậm chí là trên mặt cầu, từ hoa lá cỏ cây đến chim bay cá nhảy, thoạt nhìn có cảm giác rất khí thế.
Hai chiếc cầu bắc song song với nhau, trên trụ cầu mãnh thú ở đầu cầu đậu một con vẹt lông vằn, đang cực kì chăm chú dùng mỏ chải chuốt bộ lông trên người.
Như Hoa công tử tay cầm quạt gấp, không nhịn được dùng ánh mắt kì lạ đánh giá con vẹt này.
Mặc dù vừa rồi con vẹt này đã nói tiếng người, theo lí thuyết không có gì để quan sát nữa, nhưng tại sao hắn càng xem càng cảm thấy thú vị?
Con vẹt này có vẻ thích chưng diện.
Còn cảm thấy chính mình rất đẹp?
Nhìn dáng vẻ của nó bây giờ...
"Lục tiên tử, chúng ta đi chứ?"
Như Hoa công tử nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn cố gái áo trắng đứng sau mình không xa.
Lục Hương Lãnh lẳng lặng đứng trước hai chiếc cầu, nén sự lo lắng trong lòng, chỉ nói: "Niếp Tiểu Vãn sư muội từng nói trong ngọc giản, trong ẩn giới này có nhiều linh thú bảo vệ, có lẽ con lợn chúng ta gặp phải lúc trước, người thần bí thi triển phép thuật na di và cả con vẹt trước mắt này đều nằm trong số đó. Đối phương có thủ đoạn siêu tuyệt, không một tiếng động vẫn có thể tách ra và na di chúng ta tới đây. Có lẽ đối phương dù gọi chúng ta là khách không mời, nhưng giữ thân phận chủ nhân nên sẽ không hạ sát thủ với chúng ta".
Có lí!
Như Hoa công tử nghe xong gật đầu.
Lục Hương Lãnh nói: "Kiến Sầu đạo hữu đang bị thương, chúng ta không thể ở đây lâu".
Quay đầu nhìn lại, phía sau không đường, phái trước chỉ có hai cây cầu bắc qua sông.
Cho dù muốn tìm người, chắc ăhnr cũng phải qua sông rồi mới tìm được.
Lục Hương Lãnh hơi nhíu mày, thoáng nhìn hai chiếc cầu rộng rãi khắc hai chữ hữu tình, vô tình, sau đó đi đến chiếc cầu có hai chữ hữu tình.
Trên mặt Như Hoa công tử không lộ ra một chút kinh ngạc nào, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc cầu bên kia.
Lục Hương Lãnh, dược nữ Bạch Nguyệt cốc, hành y tế thế, trái tim nhân hậu.
Ngay từ lúc mới kim đan sơ kì, nàng đã hành tẩu khắp tả hữu tam thiên Trung Vực, trên đường hái thuốc luyện đan, cứu chữa tính mạng của không ít tu sĩ. Dù Bạch Nguyệt cốc chỉ là môn phái Thượng Ngũ trong Tả Tam Thiên, nhưng nhờ có Lục Hương Lãnh hành y tế thế nên có không ít người biết đến đại danh của Bạch Nguyệt cốc.
Tâm tư trong sáng, đối nhân xử thế có lễ có tiết, tất nhiên là người được lựa chọn làm chưởng môn kế tiếp của Bạch Nguyệt cốc.
Lòng mang muôn dân, thương xót thiên hạ, người làm nghề y có tình, tự nhiên là đi đường hữu tình.
Còn hắn...
Như Hoa công tử nhẹ nhàng đặt chiếc quạt gấp trước môi, lô ra một nụ cười mê người: "Đi qua vạn khóm hoa, không dính một phiến lá..."
Hắn đương nhiên là...
Đi đường vô tình.
Tay áo rộng rãi vung lên, Như Hoa công tử và Lục Hương Lãnh gần như đồng thời bước về phía trước, chuẩn bị bước lên chiếc cầu bằng phẳng.
Con vẹt lông vằn đậu trên đầu cầulúc này đột nhiên nghiêng nghiêng cái đầu đủ mọi màu sắc của mình, nhìn Như Hoa công tử một chút rồi lại nhìn Lục Hương Lãnh một chút.
Như Hoa công tử chú ý tới động tác của con vẹt này, không đợi hắn nghĩ ra động tác đó ẩn chứa huyền cơ gì, bước chân đang bước tới đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trên cả chiếc cầu lại xuất hiện một lực cản vô hình ngăn cản hắn bước lên.
Như Hoa công tử cau mày không hề khách khí: "Cái cầu này làm sao vậy?"
Chẳng phải nói người và cầu hợp nhau là có thể qua sông sao?
Tâm niệm khẽ động, hắn bất giác quay sang định hỏi Lục Hương Lãnh, không ngờ quay sang lại chỉ nhìn thấy Lục Hương Lãnh bên kia cũng ngơ ngác đứng trước đầu cầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Không ngờ.
Khó hiểu.
Không tin.
Lục Hương Lãnh hơi cứng nhắc đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của mình ra ngoài, bởi vì quanh năm tiếp xúc với các loại linh thảo, linh dược, cho nên ngay cả kẽ tay cũng mang theo mùi thuốc đắng.
Nàng đã quen với mùi này, bình thường mùi đó có thể làm cho trong lòng nàng bình tĩnh lại, nhưng lúc này lại không có tác dụng gì.
Chạm vào...
Một tấm màn chắn.
Ngay lúc tay nàng chạm đến phạm vi của chiếc cầu đá này.
"..."
Trong đầu đột nhiên có chút hỗn loạn.
Lục Hương Lãnh biết Như Hoa công tử đang nhìn nàng, còn hỏi một câu, lẽ ra nàng nên quay sang trả lời, nhưng giờ khắc này nàng lại không động.
Chữ khắc trên trụ cầu ở đầu cầu đá rất rõ ràng: Hữu tình.
"Tại sao lại thế?"
Dòng sông rộng vẫn chảy, con vẹt lừi nhác vỗ cánh, phát ra tiếng khùng khục ý nghĩa không rõ.
***
Hai chân trước ôm mái chèo chậm rãi khua dưới nước.
"Ào, ào".
Một lần, lại một lần.
Mỗi lần khua mái chèo, thuyền lại tiến lên phía trước một chút, tốc độ quả thực không nhanh, con chuột lông xám đã già, một chút cũng không vội vã, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía bóng tối àm thuyền đang tiến đến.
Tạ Bất Thần đứng trên đầu thuyền nhìn xuống mặt sông.
Sương mù mịt mờ bao phủ mặt sông, thứ gì cũng nhìn không rõ, có điều đã lờ mờ xuất hiện một bóng đen, bờ bên kia dường như đã sắp tới.
Hắn mặc áo bào xanh, Nhân Hoàng kiếm đã tra vào vỏ, trên khuôn mặt lại có một loại mịt mờ không nói nên lời, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía chiếc thuyền vừa rời bến.
Chiếc thuyền nhỏ tạo thành gợn sóng như một cái đuôi cá phía sau, chậm rãi lan ra xa.
Trong bóng tối kìm nén, một chiếc thuyền nhỏ giống nhau như đúc vẫn buộc vào cọc, trôi trên mặt sông, bồng bềnh theo nước.
Tạ Bất Thần nhìn, thật lâu không thu ánh mắt lại.
Trong bóng tối, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Con chuột lôgn xám chậm rãi dựa mái chèo vào bên cạnh thuyền, mở miệng với Tạ Bất Thần, âm thanh vẫn the thé, chỉ là thêm một phần già nua: "Hồn vô tình, ngươi đã đến bờ, rời thuyền đi!"
Tạ Bất Thần xoay người lại, nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ này đã dừng lại ở một chỗ nước cạn sát bờ.
Hắn khom người bái con chuột lông xám: "Đa tạ!"
Chuột lông xám đứng ở trên thuyền, đôi mắt mờ tối đảo quanh, ánh mắt rơi vào trên người hắn, lại không nói.
Dường như, trừ truyền đạt ý của Lí Quân, nó không nói gì khác.
Tạ Bất Thần cũng không nhiều lời, bước xuống thuyền, lỗi qua chỗ nước cạn đi lên trên bờ.
Đưa mắt nhìn lên trên bờ, qua một đám cỏ dại, địa thế liền cao lên, không ngờ lại là một tòa vân đài cao cao được làm bằng bạch ngọc, cuối vân đài dường như có ánh sáng, có điều đứng ở nơi này, hắn cũng nhìn không rõ.
Ào!
Tiếng nước lại vang lên.
Tạ Bất Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con chuột lông xám vừa đưa mình qua sông đã chèo thuyền rời đi.
Hai chữ "hữu tình" khắc trên chiếc thuyền nhỏ cũng chậm rãi đi xa.
Đến tận lúc không nhìn thấy bóng dáng con thuyền nhỏ nữa, Tạ Bất Thần mới xoay người, băng qua bãi cỏ dại đi đến vân đài trên cao.