Ta Không Thành Tiên

Chương 181

"Đi thôi!"

Mặc kệ người ngoài có nghe ra điều gì khác thường không, Kiến Sầu chỉ lăng không bay về phía cửa hang, có điều khi bay vào trong hang, hai chân nàng lại không chạm xuống đất mà vẫn lơ lửng bên trên.

Nàng làm việc này rất rõ ràng, mấy người phía sau đều có thể nhìn thấy được, có điều khó tránh khỏi có vài phần nghi hoặc.

Dường như đoán được mấy người này băn khoăn điều gì, Kiến Sầu cười nói: "Bây giờ Tạ đạo hữu cũng là một người trong yêu ma đạo, những người yêu ma đạo đó có lẽ còn không biết hắn đã trà trộn vào, cho nên trên đường đi chỉ sợ sẽ để lại không ít cạm bẫy cho chúng ta. Các vị đạo hữu đều nên cẩn thận".

Lúc trước phán đoán con đường phía trước không có bất cứ cạm bẫy nào chính là bởi vì nàng phát hiện Tạ Bất Thần và mấy người yêu ma đạo đó đàng đuổi giết lẫn nhau, bất kể là phe nào trong đó đều không có thời gian bố trí. Nhưng bây giờ Tạ Bất Thần chính là một người của yêu ma đạo Sơn Âm tông, theo cách làm việc trước đây của Sơn Âm tông thì trên đường bọn chúng nhất định sẽ thiết trí chướng ngại, Tạ Bất Thần lại là một cao thủ về trận pháp.

Vì thế con đường phía trước chắc chắn sẽ không thể bằng phẳng được.

Kiến Sầu chỉ nói dăm ba câu đã trút hết tội lỗi cho Tạ Bất Thần, không hề có gánh nặng tâm lí, lại có vẻ hợp tình hợp lí.

Mọi người nghe vậy thoáng nhìn nhau.

Lúc đi vào hang, mấy người đều ngầm hiểu mà không nói, để hai chân cách mặt đất ba tấc.

Lúc nhìn từ bên ngoài, hang núi rất là tối tăm, nhưng khi đi vào trong lại phát hiện bên trong kì thực vẫn sáng sủa, hơn nữa cực kì rộng rãi như khoét rỗng một khối trong lòng núi, trên mặt đất thì có những hình điêu khắc thô ráp.

Có tám lối đi dài từ trong long fnuis này chạy vào sâu hơn, không nhìn thấy bên trong có gì.

"Người tới là khách, các ngươi lại là khách không mời mà đến".

Một giọng nói kiều diễm đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.

Có người?

Kiến Sầu cau mày ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời tay nắm chặt Quỷ Phủ.

Thì ra không phải người.

Trên vòm hang cao cao không ngờ lại có một com bướm màu đỏ đậm đang đậu, trên cánh bướm có hoa văn màu bạc tinh xảo, ánh sáng lưu chuyển như có luồng khí huyền ảo phóng ra.

NÓi xong, cánh bướm nhẹ nhàng rung động, không ngờ lại bọc lấy thân thể mình, lập tức biến thành một chiếc váy dài màu đỏ diễm lệ, hoa văn màu bạc huyền ảo thì hơi vặn vẹo, biến thành hoa văn hình bướm màu bạc trên chiếc váy đỏ.

Hồng điệp hóa người.

Trong lúc đám Kiến Sầu ngước mắt nhìn, con bướm to màu đỏ trong nháy mắt đã biến thành một mĩ nhân xinh đẹp nhẹ nhàng hạ xuống đất, gương mặt thanh thuần lại trang điểm rực rỡ, má hồng môi đỏ, vẽ mắt kẻ mi.

Dù Kiến Sầu là một nữ tu sĩ nhưng lúc nhìn thấy nàng cũng không nhịn được trong lòng chấn động.

Hai người Tả Lưu và Tiểu Kim phái sau há miệng trợn mắt ngây ngốc nhìn người đẹp.

Như Hoa công tử thì nhíu mày không hài lòng, ánh mắt tự nhiên rơi vào chiếc váy dài diêm dúa của người đẹp hồng điệp.

Hạ Hầu Xá và Lục Hương Lãnh lại lặng lẽ bước dịch về phía Kiến Sầu, dáng vẻ như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Thấy mọi người như gặp đại địch, mĩ nhân hồng điệp cười khanh khách: "Các ngươi không cần sợ, Lí Quân có lệnh, đã rất nhiều năm tỷ tỷ không ăn thịt người rồi".

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ăn thịt người?"

Tiểu Kim kinh hãi vội rtranhs ra sau lưng Tả Lưu, Tả Lưu thì không hề do dự tránh đến sau lưng Kiến Sầu, nhất thời lại như đàn gà con trốn phái sau gà mái lúc diều hâu đuổi bắt.

Như Hoa công tử nhìn cảnh tượng khôi hài này, suýt nữa phá lên cười.

Khóe miệng gà mái mẹ Kiến Sầu giật giật, trong lòng có cảm giác cực kì bất lực, chỉ muốn ném hai tên nhóc bản lãnh rất lớn gan mật rất nhỏ này ra thật xa.

Tuy nhiên đại địch đang ở trước mặt, không tiện xảy ra nội chiến, Kiến Sầu cố gắng nhẫn nhịn, trên mặt mang nụ cười cứng nhắc, chắp tay chào người phụ nữ thần bí yêu dị này: "Bọn ta muốn vào ẩn giới tìm kiếm bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ, không hề có ác ý với ẩn giới và bản thân các vị. Không biết có thể làm phiền tiên tử cho bọn ta mượn đường hay không?"

"Ai da, đám khách không mời từ bên ngoài đến các ngươi, thủ đoạn càng ngày càng lợi lại, miệng càng ngày càng ngọt, bây giờ bản yêu cũng được gọi là tiên tử, ta còn có thể không cho các ngươi đi qua hay sao?"

Vừa nói lại vừa liếc mắt về phía Kiến Sầu.

Phong tình, yểu điệu.

Kiến Sầu lặng lẽ nhìn nàng, trên mặt không có vẻ mặt nào khác lạ.

Người đẹp hồng điệp nhìn nàng một lát chợt thấy không thú vị, thì thầm một tiếng "không hiểu phong tình" rồi đổi giọng nói: "Mượn đường đương nhiên có thể, chỉ là Lí Quân có lời, các ngươi chính là khách không mời. Cả ẩn giới đều là do thượng nhân tạo ra, đối đãi khách không mời tự có đạo đãi khách khách không mời. Lí Quân nhân từ không muốn tổn thương ai, có điều nếu các ngươi mất mạng do đạo đãi khách của ẩn giới ta lại tuyệt đối không trách được ta".

Lại là vị Lí Quân này?

Ngay từ ngoài cửa ẩn giới đã nghe thấy con lợn gác cổng gọi Lí Quân.

Kiến Sầu nghĩ lại những gì bọn họ đã gặp, đã thấy trong ẩn giới, không có gì khác ngoài đủ loại yêu vật, dường như cứ đến một chỗ quan trọng là có thể nhìn thấy. Đây không giống như là động thiên phúc địa của tu sĩ đại năng mà lại như là đi vào vạn yêu động.

Lập tức có một phỏng đoán kì quái xuất hiện trong đầu Kiến Sầu. Nàng nhìn hồng điệp một cái, nói bình tĩnh tự nhiên: "Sống chết có số, tiên tử cho mượn đường, bọn ta đã vô cùng cảm kích rồi".

"Tốt, các ngươi có giác ngộ như vậy thì tốt".

Vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu của hồng điệp tiên tử khẽ vặn, nét cười trên mặt sâu thêm vài phần, không ngờ lại thật sự tránh đường.

"Đường này tên là Ý Trịch Trục, chạy xuyên qua núi. Sau núi này chính là đình viện thượng nhân thường đón khách. Tám con đường này mỗi đường chỉ có thể cho một người đi qua, một thời điểm chỉ có thể có một người trong đó. Lúc trước mới có bốn tên khách không mời, bọn chúng đi những đường này!"

Hồng điệp tiên tử vừa nói vừa chỉ bốn đường trong đó.

Đám Kiến Sầu nhìn theo mới phát hiện trong tám con đường đích xác có bốn con đường có chút khác biệt, trên đỉnh có một ánh đỏ, trước cửa có một lớp màn ngăn cách, rất giống bọn họ nhìn thấy trên đường có tình vô tình.

Hồng điệp nói: "Bây giờ bọn chúng còn chưa đi qua, chỉ sợ sáu người các ngươi còn phải đợi một hồi".

Đợi một hồi?

Kiến Sầu nheo mắt lại, nhớ tới miếng quân cờ đen trắng trên vách núi đá lúc trước. Nàng nhìn chằm chằm bốn con đường đã có người đi, hỏi: "Trước đã có bốn người đi vào, hơn nữa lúc này còn chưa ra ngoài?"

"Đích xác là bốn... Ơ?"

Hồng điệp cười trả lời, có điều đang nói lại đột nhiên cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn.

Bên ngoài con đường ngoài cùng phía bên phải, điểm sáng đỏ trên đỉnh không ngờ lại nhẹ nhàng vỡ vụn, lớp màn ngăn phía trước không ngờ cũng đột nhiên biến mất.

Hồng điệp ngẩn ra, lập tức che miệng cười duyên: "Ai da, đúng là ngại quá, bây giờ chỉ còn lại ba thôi".

Không cần phải nói, đã có một người chết.

Mọi người đều không nói mà thoáng nhìn nhau, đoán được trên đường Ý Trịch Trục này có rất nhiều gian nguy.

Mỗi người một đường cũng loại bỏ khả năng bị người đồng hành ám toán, gã xui xẻo kia chỉ có thể là gặp chuyện trong đường hầm mà chết.

Kiến Sầu dù hi vọng người này chính là Tạ Bất Thần, có điều nàng cũng biết nếu Tạ Bất Thần chết đơn giản như vậy thì đã không phải Tạ Bất Thần.

Trong tình hình thương thế còn chưa khỏi hẳn mà cũng có thể tiêu diệt một người Sơn Âm tông rồi nhân cơ hội trà trộn vào trong đối phương, hắn nhất định còn có sức mạnh không tầm thường.

Ngước mặt lên nhìn, ba ánh đỏ trước cửa ba đường hầm vẫn còn chứng minh mấy người này vẫn đang đi trong đó.

Một loạt suy nghĩ lóe lên trong lòng, Kiến Sầu không cần biết vẻ mặt của hồng điệp như thế nào, trực tiếp quay lại nói với mọi người: "Trung Vực và yêu ma đạo không đội trời chung, bất kể là muốn truy tìm bí mật của ẩn giới hay là không tụt lại phía sau, không bị quản chế khắp nơi, chúng ta đều phải đi lên phía trước những người này. Tạ đạo hữu đã trà trộn vào trong đối phương, chúng ta có thể đuổi theo bọn chúng, nhanh chóng vượt qua, chưa chắc đã không thể đến đầu bên kia cùng Tạ đạo hữu nội ứng ngoại hợp đánh một trận giải quyết bọn chúng".

Mọi người sửng sốt.

Kiến Sầu không giải thích thêm, tiếp tục nói: "Cho nên lúc này ta chọn một đường đi vào trước, cố hết sức bắt kịp đám yêu ma đạo. Các vị đạo hữu ở lại, tốt nhất không được phân tán hành sự. Để ứng đối đủ loại tình hình trong ẩn giới này, không bằng đợi có người qua cửa, mấy người cùng nhau xuất phát".

Lục Hương Lãnh lập tức cau mày: "Kiến Sầu đạo hữu một người vào trong đó, nhưng Sơn Âm tông..."

"Tạ đạo hữu chính là quân cờ mai phục trong đám người Sơn Âm tông, bọn ta hai đấu hai, Hương Lãnh đạo hữu cứ yên tâm".

Kiến Sầu nói, vẻ mặt bình tĩnh không hề chột dạ, chỉ cho Lục Hương Lãnh một nụ cười trấn an rồi trực tiếp vòng qua hồng điệp đi đến chỗ mấy con đường đó.

Hồng điệp lập tức dùng ánh mắt kì dị nhìn Kiến Sầu.

Ở trong ẩn giới quá lâu, nàng không hề biết thế giới bên ngoài đã đặc sắc như thế. Nữ tu sĩ này tu vi không phải quá cao, nhưng lời nói lại lộ ra sự sắc sảo khó tả.

Ai đi vào trước, đối với nàng đều không có gì khác nhau.

Dù sao...

Lí Quân đã chán ngấy tất cả mọi chuyện liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ.

Nếu không làm gì có cửa cho những người này tiến vào?

Cười lạnh một tiếng trong lòng, nụ cười trên mặt hồng điệp càng trở nên xinh đẹp. Nàng nhìn theo bóng lưng Kiến Sầu, không nói gì.

Bước chân Kiến Sầu xem như không nhanh không chậm, nhưng lại đạp trên ngọn gió, gần như ngay lập tức chọn đường có ánh đỏ vỡ nát phía bên phải ngoài cùng rồi đi thẳng vào mà không quay lại nhìn lấy một cái nào.

Ong...

Ánh đỏ vừa rồi vỡ vụn bên ngoài đầu đường lại một lần nữa sáng lên.

Một gợn sóng vô hình từ ánh đỏ lan ra phủ kín lối vào.

Bóng dáng Kiến Sầu lóe lên rồi biến mất trong đường hầm.

Ở chỗ cũ, Như Hoa công tử lập tức ảo não than thở: "Đây đâu phải nội ứng ngoại hợp đi vây giết Sơn Âm tông? Rõ ràng là bắt lấy cơ hội đi giết vị Tạ đạo hữu đó. Các ngươi nói xem, giữa vị Kiến Sầu đạo hữu này của chúng ta và vị thiên tài xuất sắc của Côn Ngô rốt cuộc có thù giết vợ hay có hận cướp chồng?"

***

Trong đường hầm ngoài cùng bên phải.

Kiến Sầu đương nhiên là không nghe thấy tiếng thở dài u sầu của Như Hoa công tử, nàng không hề lo lắng cho an nguy của một đám người phía sau, kể cả trong tình huống có thể có một kẻ trà trộn.

Tu sĩ Sơn Âm tông trà trộn vào trong bọn họ, bản thân chuyện này vốn là một chuyện rất nguy hiểm, cần có lòng can đảm và sự hiểu biết hơn người. Kiến Sầu đặt mình vào trường hợp đó, trà trộn vào những người khác, mục đích cũng chỉ là tiết kiệm sức hơn, chẳng hạn như đợi đám Kiến Sầu tìm kiếm được thứ gì rồi ra tay cướp đoạt rõ ràng sẽ đơn giản hơn nhiều so với tự mình chiến đấu đơn độc.

Trước khi có lợi ích rõ ràng, chắc chắn kẻ trà trộn này sẽ không vội vã trở mặt với bọn họ.

Đồng thời đám Như Hoa công tử cũng đều là người thông minh, sẽ không dễ dàng tách ra hành động một mình, vì thế khả năng bị người ngoài tính toán cũng hạ xuống thấp nhất.

Lạch cạch, lạch cạch.

Tiếng bước chân của Kiến Sầu rất ổn định.

Đường hầm rộng khoảng một trượng, coi như rộng rãi, nhưng người đi ở bên trong khó tránh khỏi có một loại cảm giác kìm nén, hơn nữa trong thông đạo cực kì tối tăm, chỉ có thể sử dụng ánh sáng màu đỏ đậm sáng lên trên Quỷ Phủ để chiếu sáng cho nên lại có vẻ âm trầm đẫm máu.

Nàng rất cẩn thận, ngũ cảm tăng lên tới cực điểm, bắt đầu đạp gió đi rất nhanh, gió lại đưa tới thông tin nàng cần.

Xẹt!

Người nàng như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua trong đường hầm, dù thỉnh thoảng có mỏm đá sắc bén nhô ra cũng bị Kiến Sầu dễ dàng né tránh như đã đoán trước.

Đường hầm quẹo về bên phải, Kiến Sầu tự nhiên theo độ cong của đường lát gạch tiếp tục xâm nhập vào bên trong.

Kiến Sầu đi đường phía bên phải ngoài cùng, cũng chính là đường lúc trước đã có người tiến vào. Nếu phán đoán của Tiểu Kim và Như Hoa lúc trước không sai thì có lẽ là tu sĩ Sơn Âm tông.

Vì sao phải đi một đường người khác đã đi qua? Kiến Sầu đương nhiên có lí do của Kiến Sầu.

Người đã chết này nhất định không phải Tạ Bất Thần, cũng có nghĩa khả năng Tạ Bất Thần cài bẫy trên đường này bằng không. Nếu như nàng may mắn còn có thể phát hiện thi thể của kẻ đi trước, biết đâu lại nhận được thông tin hữu dụng gì đó.

Trong lòng Kiến Sầu sáng như gương, một nửa quãng đường gần như không gặp bất cứ trở ngại nào, trực tiếp bay qua.

Nhưng đến lúc con đường ngoặt về bên trái, tình hình lại không giống như trước nữa.
Bình Luận (0)
Comment