Như là cả không trung trên đầu đều biến thành một hồ sen đỏ mênh mông, ấn phù màu vàng phát ra ánh sáng rừng rực chiếu rọi lấp lánh, khiến cho thiên cung càng trở nên nguy nga đồ sộ.
Tất cả mọi khe nứt đang không ngừng mở rộng đột nhiên lúc này đều dừng lại.
Một làn sáng vàng mơ hồ bám vào bên mép khe nứt.
Lập tức, kì tích xảy ra.
Những khe nứt như là bị người dùng dao cắt ra từng vết được ánh vàng chữa trị, hàn gắn, bắt đầu từ từ khép lại.
Mặt đất nứt nẻ một lần nữa chấn động, trồi lên, những chỗ nứt vỡ cũng dần khép lại với nhau.
Toàn bộ nước lũ lan tràn cuối cùng đều biến mất bên dưới mặt đất.
Tất cả đều đang thay đổi, trở nên tốt hơn.
Không còn nước lũ mênh mông nhấn chìm mọi thứ, không còn những vết rạn đáng sợ đó, cũng không còn dòng nước chảy xiết cuốn phăng hết thảy, chỉ còn lại những trận pháp đổ nát, tàn tạ và bùn đất nhão nhoét lộ ra từ dưới mặt nước.
Trong đám linh thú, một con hươu con nhạy bén phát hiện sự thay đổi xung quanh, hơi lắp bắp mở miệng: "Thành... thành công rồi!"
Âm thanh run rẩy, nhỏ bé này cuối cùng phá vỡ sự tĩnh lặng.
Bên ngoài mê cung lập tức vang lên tiếng reo mừng không dứt.
"Thành công rồi!"
"Tốt quá! Ẩn giới không sao rồi, ẩn giới không sao rồi!"
"Đại Minh Ấn ổn rồi!"
"Lí Quân thành công rồi!"
Toàn bộ sôi trào.
Ngay cả rùa già và cáo bạc cũng không nhịn được lộ ra nụ cười.
Chỉ có con sóc nhỏ vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ.
Ngay khi Đại Minh Ấn được đưa lên đế thiên cung một lần nữa, màn sáng mỏng màu đỏ ngăn cản nó một thời gian dài cũng biến mất cùng với sen đỏ nở đầy trời.
Biến mất rồi?
"Chít chít chít chít!"
Con sóc kích động, vội vàng nẩng đầu lên nhìn về phía chính đông.
Lí Quân!
Lí Quân!
Đúng vậy, Lí Quân thành công rồi!
Trước mặt không còn thứ gì ngăn cản, con sóc gần như chỉ sững sờ một lát liền hưng phấn điên cuồng ra sức guồng bốn cái chân ngắn lao về phía đông.
"Chít chít chít chít!"
Nó biết vị trí ao cá Koi, nó biết Lí Quân ở đâu.
Bây giờ nó muốn nhìn thấy Lí Quân.
Ở chỗ cũ, đám linh thú đang vui sướng lúc này mới phản ứng lại. Bọn chúng cũng có thể nhìn thấy Lí Quân rồi! Thế là bọn chúng cũng hưng phấn lên, nhanh chóng chạy qua vùng đất đã lộ ra, không hề trở ngại chạy về phía đông.
Trong bức tranh, trong ao cá chép.
Hồng bào đỏ như lửa chỉ còn lại cổ tay áo bên trái còn có một chút sắc đỏ nhàn nhạt, giống như là một vòng hoa văn màu đỏ duy nhất trên chiếc áo trắng.
Lí Quân vẫn đứng ở vị trí lúc trước.
Dòng nước chảy qua bên người hắn, lại không thể làm cho hắn lay động chút nào.
Tia sáng đỏ trong hư không đã lùi về cổ tay áo hắn, biến thành vòng hoa văn cuối cùng. Cuống hoa sen xanh biếc vươn cao trong hư không đổ gãy, tan biến, hóa thành một làn khói màu xanh mờ, bị không khí pha loãng, triệt để biến mất.
Chỉ có đóa sen đỏ trên trời vẫn đang nở rộ.
Đỏ như lửa, như đang bùng cháy.
Nó thiêu đốt cả bầu trời trở nên nóng bỏng.
Một ấn phù màu vàng kim nhạt một lần nữa xuất hiện dưới đế thiên cung, vô số hư ảnh hoa sen như nâng đỡ thiên cung, rất lâu không tản đi.
Có điều...
Lí Quân không còn cảm thấy hơi thở quen thuộc đó nữa.
Cá và sen là đôi bạn trời sinh.
Hắn và đóa sen kia đều chỉ là nét vẽ dưới ngòi bút của Bất Ngữ thượng nhân, mượn màu sắc xanh biếc hoặc đỏ rực để hấp thụ tinh hoa trong trời đất, đúc thành thân yêu.
Từ giây phút hắn xuất hiện trên thế gian, đóa sen đỏ đã luôn ở bên cạnh hắn.
Tu vi của hoa sen không bằng hắn, thậm chí còn không thể hóa thành hình người. Nhưng nó luôn ở bên cạnh làm bạn hắn.
Cá lượn bên sen, là sự hiểu ngầm không cần nói bằng lời, là sự đợi chờ trong lặng yên vô hạn.
Tình tri giao tri kỉ của bọn chúng, trong trời đất này chỉ có lá sen biết được, chỉ có nước ao biết được.
Nghiệp hỏa từ đóa sen đỏ cháy liên tục ba ngày trên không trung. Nó đã mất đi, lại vẫn lưu lại ánh lửa cháy đủ ba ngày trên khung trời, làm cho tất cả những người nhìn thấy cho đến cuối đời cũng không thể nào xóa đi dấu vết của nó.
Khóe mắt Lí Quân đột nhiên hơi ươn ướt.
Nhìn đóa sen đỏ, nhìn Đại Minh Ấn màu vàng, hắn chợt cảm thấy ngẩn ngơ.
Tia sáng đỏ bị hút đi giống như là tất cả màu sắc của hắn bị hút đi, thoạt nhìn dường như trong suốt, dường như sẽ lặng lẽ tiêu tan giữa trời đất.
Giờ khắc này, ngay cả Tả Lưu luôn luôn lỗ mãng cũng cảm thấy một luồng khí tức lơ lửng trong không khí, ngậm chặt miệng lại không dám nói một câu.
Bọn họ đều là người thông minh, đâu còn không rõ vừa rồi Lí Quân đã làm gì.
Xem như đơn giản, thực ra lại vô cùng tốn sức.
Kiến Sầu nhìn về phía hắn. Thân thể hắn lảo đảo, suýt nữa không đứng vững được, ngã xuống dưới nước.
Mọi người vội vàng định bước tới đỡ hắn, nhưng hắn lại vẫn đứng được.
Đưa mắt nhìn quanh, hai mắt Lí Quân nhìn mọi người vẫn đen láy, vẫn như có nước chảy xung quanh đồng tử.
"Thiên cung chính là Thượng Nhân xây dựng trong thời gian dài, chính là nơi trấn thủ cả ẩn giới. Giờ đây Đại Minh Ấn đã thành, nước tịnh hồ lại bao phủ vòm trời, ẩn giới ít nhất có thể giữ được trăm năm không lo..."
Hắn dừng lại một lát, dường như cảm thấy hai chữ trăm năm rất nực cười.
Kiến Sầu lại nhíu mày: "Liên lạc giữa ẩn giới và đại thiên địa đã đứt mất, cho dù giữ được ẩn giới trăm năm không lo, nhưng..."
Đám linh thú kia làm thế nào?
Chẳng lẽ cô độc sống quãng đời còn lại trong ẩn giới này, thậm chí ngay cả một chỗ chôn xương cũng không có sao?
"Trong ẩn giới vốn có tụ linh trận, khụ khụ... Có điều người tiến vào tìm kiếm bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ càng ngày càng nhiều, cả đại trận liền dần dần bị phá hoại".
Lí Quân đột nhiên lộ ra một nụ cười, khẽ than một tiếng tự giễu.
"Cho nên kì thực ta không hề thích khách không mời từ bên ngoài đến, bao gồm các ngươi lúc đầu. Có điều ta không nghĩ tới các ngươi lại đến chỗ này, thậm chí giúp cả ẩn giới..."
Kiến Sầu và Tạ Bất Thần có thù, thoạt nhìn có vẻ như không đội trời chung được, nhưng khi ẩn giới bắt đầu sụp đổ, nàng lại không giết Tạ Bất Thần, chỉ vì Đại Minh Ấn trong tay hắn.
Mấy người còn lại cũng đều không phải những kẻ thấy lợi đen lòng vào thám hiểm ẩn giới mà Lí Quân đã gặp trước kia.
Cho dù người như Tạ Bất Thần, chẳng phải cũng mang đến Đại Minh Ấn sao?
Trước mặt là một chiếc lá sen và một đóa sen đỏ sắp nở, Lí Quân nhìn nhìn, nói: "Người tới là khách, Thượng Nhân kì thực là một người hiếu khách. Giờ đây trên người không có thứ gì để tặng, chỉ có gốc sen này..."
Hắn ho mấy tiếng, lại vươn tay ra ngắt chiếc lá sen rộng rãi và một đoạn cuống lá rồi đưa cho Lục Hương Lãnh đứng ở bên ngoài cùng.
"Lá của nghiệp hỏa hồng liên, có thể làm thuốc".
Lục Hương Lãnh hơi ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp.
Theo lí thuyết vô công không nhận lộc, nhưng khi ngước mắt lên nhìn Lí Quân, nàng lại bị sự dịu dàng trong đáy mắt hắn làm xúc động.
Đây là quà Lí Quân cho bọn họ.
Chính như hắn đã nói, trên người không có vật gì, cũng chỉ có nghiệp hỏa hồng liên luôn làm bạn hắn là có thể tặng người.
Thời gian không có nhiều, thậm chí sau phút chốc đã có thể biến mất, trong thời gian lâu dài tiếp theo hắn sẽ không còn làm bạn bên cạnh chúng nữa.
Nghiệp hỏa hồng liên, quý thứ ba trong các loại sen.
Rễ cây, hoa hay lá sen đều có thể làm thuốc, có thể luyện đan, cũng có thể luyện khí, càng không cần phải nói cây sen trước mắt này chính là Bất Ngữ thượng nhân dùng bút vẽ ra.
Thay vì để nó rơi vào trong tay những người không biết có ý đồ gì, chẳng thà cho người mình nhìn vừa mắt còn hơn.
Như thế, dưới cửu tuyền có lẽ sẽ có thể yên tâm hơn một chút.
Chiếc lá sen này cuối cùng vẫn được đặt vào tay Lục Hương Lãnh. Nàng trịnh trọng cúi người, muốn nói nàng nhất định sẽ dùng thứ này để chữa bệnh cứu người, nhưng mấp máy môi lại không phát ra âm thanh nào.
Tất cả mọi ngôn ngữ lúc này đều tỏ ra vô nghĩa.
Hoa sen chính là một bộ phận trong tranh, sau đó Lí Quân nhẹ nhàng đưa tay ra hái đóa hoa sen, chỉ nhẹ nhàng búng tay liền có một vệt sáng rực rỡ từ hoa sen bay ra, rơi xuống cổ tay áo Như Hoa công tử.
Thứ hắn tặng Như Hoa công tử chính là bóng hoa sen.
Sau khi tách bỏ bóng đi, bông hoa sen càng trở nên chân thực.
Lí Quân nhẹ nhàng đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ điểm lên trên nụ hoa, nụ hoa không ngờ lại nở ra, bảy cánh hoa sen rơi xuống, được hắn tặng cho Hạ Hầu Xá.
Còn lại trong tay Lí Quân là đài sen nằm trên cuống sen xanh biếc như ngọc.
Xanh tươi, cứng rắn, lại ẩn chứa một khí tức tươi mát.
Bên trong còn có chín hạt sen.
Lí Quân đưa cả đài sen và cuống sen này cho Tả Lưu.
Đến lúc này phía trước Lí Quân đã không còn thứ gì.
Hai đóa hoa sen không còn, lá sen cũng không còn.
Hắn chỉ chậm rãi cúi người xuống, ngón tay chạm đến mặt nước, có ánh sáng lấp loáng mơ hồ từ dưới nước phát ra.
Mọi người nhìn thấy, có chút kinh ngạc.
Ánh sáng dưới đáy nước hơi yếu ớt, nhưng sau đó từ từ trở nên rõ ràng.
Ánh sáng lấp loáng này nổi dần lên, không ngờ lại là một đốt củ sen giống như bạch ngọc.
"Cuống sen lá sen từ đó mà sinh, nụ sen hoa sen cũng từ đây mà mọc, lại suốt ngày nằm dưới bùn lấy, chưa từng thấy được bao nhiêu ánh mặt trời... Đốt ngó sen này liền tặng cho ngươi".
Bàn tay Lí Quân nâng củ sen nho nhỏ, chỉ bằng nắm tay trẻ con, thậm chí nhìn còn có chút đáng yêu.
Tạ Bất Thần đứng ở phía trước, nghe những lời này lại vẫn không lên tiếng.
Một đốt củ sen...
Hắn đưa tay nhận lấy, chớp chớp mắt, tư thái ôn nhuận, lại đột nhiên trầm ngưng.
Đến lúc này trong ao đã không còn thứ gì có giá trị.
Thân thể Lí Quân lại lắc lư mấy cái, càng trở nên trong suốt hơn. Kiến Sầu đứng gần hắn nhất có thể thấy rõ ràng: Khi hắn loạng choạng, lờ mờ có một hư ảnh cá chép chạy trong thân thể hắn rồi lại nhanh chóng ẩn đi.
Đây là ngay cả duy trì trạng thái hóa thân cũng trở nên cực kì gian nan.
Bỗng dưng Kiến Sầu thấy nặng nề trong lòng.
Lí Quân lại chú ý tới vẻ mặt của nàng, cười dịu dàng nhã nhặn, thậm chí còn có cả sự ấm áp như ánh nắng ngày xuân: "Ngươi không thắc mắc gì sao? Ta đã không còn thứ gì có thể tặng cho ngươi nữa".
Kiến Sầu không hề để ý đến chuyện này.
Hoặc nói, từ sau khi bước vào Thập Cửu Châu, nàng đã không còn có theo đuổi gì đối với ngoại vật, cho dù là nghiệp hỏa hồng liên xếp hạng thứ ba, đối với nàng dường như cũng chỉ là một món quà tặng bình thường.
Theo nàng, quan trọng không phải là sen mà là thiện ý của Lí Quân.
Cho nên nàng mở miệng nói: "Ta muốn, sẽ tự đi lấy, đi tranh, đi cướp, đi đoạt, không cần người ngoài cho".
"..."
Lí Quân không ngờ lại cảm thấy lời này có chút quen tai.
Hắn ngẩn ra một lát rồi mới đột nhiên cười: "Ngươi cũng là tu sĩ Nhai Sơn à?"
Cũng?
Người trước đó hẳn là Khúc Chính Phong?
Kiến Sầu không phủ nhận, gật đầu.
Lí Quân vừa đi lên bậc thềm vừa nói nhu hòa: "Tu sĩ Nhai Sơn các ngươi đều tốt như vậy sao?"
Tốt?
Đó là nói về Khúc Chính Phong?
Cái này...
Kiến Sầu cười cười vô cớ, nói ba chữ rất kì diệu: "Không hẳn vậy".
Không hẳn vậy?
Rốt cuộc là đúng hay là không đúng?
Cho dù đã tu hành hàng ngàn năm, lúc nghe thấy ba chữ này của Kiến Sầu, Lí Quân cũng khó mà đoán được ý nàng là đúng hay là không đúng.
Những tu sĩ này...
Thật sự đều là những người rất kì diệu.
"Khụ khụ khụ..."
Nụ cười trên môi hắn mới sâu hơn một chút lại lập tức ho lên, thậm chí cả người cũng gập xuống, không ngừng run lên theo cơn ho.
"Lí Quân!"
Kiến Sầu cảm thấy hơi thở của hắn rối loạn, như là núi tuyết đột nhiên sụp đổ, hoặc như là nước sông vỡ đê, suy giảm không thể nào ngăn chặn.
Mắt thấy bóng dáng đó đã sắp ngã xuống, Kiến Sầu không nhịn được tiến lên đưa tay đỡ.
Nhưng khi đỡ lấy hắn, nàng mới kinh ngạc phát hiện thân thể này đã không còn sức nặng.
"Ngươi cũng là tu sĩ Nhai Sơn, vậy chính là đồng môn của hắn... Khụ khụ..."
Lí Quân còn đang ho, chỉ có điều cả người đã hóa thành trong suốt, chỉ có một vòng đỏ thẫm trên cổ tay áo bên trái vẫn rất chói mắt.
Hắn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt mang vài phần thương xót của Kiến Sầu.
Đột nhiên lại có một thoáng hoảng hốt.
Một lát sau hắn mới nói như than thở: "Mạng ta không còn lâu nữa, nhưng xin ngươi chuyển cáo hắn, chuyện ngày xưa đáp ứng ta mong hắn chớ quên".
"Được".
Yên lặng một lát, Kiến Sầu vẫn nhận lời.
Nàng không biết Khúc Chính Phong rốt cuộc phát hiện thứ gì trong ẩn giới, lại rốt cuộc đáp ứng Lí Quân chuyện gì, càng không rõ Khúc Chính Phong hiện ở nơi nào. Nhưng nàng vẫn nhận lời, chuyển cáo một tiếng hẳn là vẫn có thể làm được.
Thấy nàng nhận lời, Lí Quân cuối cùng cười lên.
"Năm xưa ngươi ở Thanh Phong am bỗng nhiên thấy Phiên Thiên Ấn và có kì ngộ, có thể tập được ấn này, thậm chí không cần thầy dạy, đó là nhân ta vô tình trồng xuống. Hôm nay ngươi đến cũng là quả. Tính ra giữa ngươiv à ta còn có duyên phận nhân quả".
Nói thế không sai.
Kiến Sầu không nói gì.
Lí Quân dời ánh mắt đi, nhìn về phía chân trời. Đôi mắt đã hóa thành trong suốt phản chiếu biển sen đỏ trên khung trời, cả người hắn cũng đỏ như lưu li.
Hắn đột nhiên nói: "Ta là một con cá chép, lại chưa bao giờ biết nước thật sự là kiểu gì..."
Từ nhỏ đã ở trong tranh, bơi trong ao, bơi lên thiên cung, vĩnh viễn đều đang chờ đợi...
Thời gian dài nhất là thời gian chờ đợi.
Chờ đợi có hi vọng còn khó mà chịu đựng, vậy chờ đợi không có hi vọng là một sự giày vò như thế nào?
Hắn nói không ngừng, như là tìm được một đối tượng thích hợp để thổ lộ.
"Nếu tất cả mọi người đều mang hi vọng, chỉ có một mình trong lòng tuyệt vọng, lưng đeo tất cả bí mật... thì sẽ đau khổ ra sao?"
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Bất Ngữ thượng nhân trở về, trừ hắn.
Bởi vì hắn biết, Bất Ngữ thượng nhân đã vĩnh viễn không về được.
Lí Quân nói đến đây lại quay sang nhìn Kiến Sầu.
Trong ămts Kiến Sầu không có bất cứ vẻ gì là kinh ngạc.
Giống như là Khúc Chính Phong lúc trước, sợ là nàng sớm đã đoán được bí mật của Bất Ngữ thượng nhân: Gần ngàn năm trước đích xác có người phi thăng, cũng đích xác là Bất Ngữ thượng nhân, nhưng đồng thời lại có một Bất Ngữ thượng nhân khác vì vậy mà chết.
Ông ta đã phi thăng, cũng không phi thăng.
Ông ta đã chết, lại còn sống.
Lí Quân càng trở nên ngơ ngác, nhưng nụ cười bên môi lại càng thêm ấm áp.
Hắn hỏi: "Thế giới bên ngoài nhất định rất đẹp đúng không?"
Kiến Sầu đáp: "Không nhất định rất đẹp, nhưng đúng là rất lớn".
"Ta vốn có tu vi ngàn năm, nhưng giờ đây đã tiêu hao hết. Có điều ta sẽ hóa thành một con cá chép thật sự, quên đi hết thảy ở đây... Kiến Sầu tiểu hữu, có thể nhờ ngươi một việc được không?" Lí Quân cười một tiếng.
Kiến Sầu đã hiểu ý hắn, lại hỏi: "Muốn đi ra bên ngoài hay là ở lại ẩn giới?"
"Ha ha..."
Lí Quân thật sự cười thành tiếng, một lát sau mới dừng lại.
Cuối cùng hắn vẫn nói: "Ở lại đây..."
Nói xong hắn nhìn về phía Kiến Sầu.
Kiến Sầu cũng nhìn về phía hắn, đưa hai tay ra, thế là nghe thấy một tiếng thở dài.
Lí Quân vốn đã lảo đảo sắp ngã, thân thể lắc lư một lát, không ngờ lại hóa thành một con cá chép trong suốt to đến ba trượng, lớp vảy nhỏ màu đỏ trên người đã biến mất toàn bộ.
Chỉ có trên vây cá bên trái còn có một chút sắc đỏ.
Ào...
Cùng với động tác nhảy lên của nó, trong hư không dường như cũng có tiếng nước vang lên.
Nhưng nó tung người nhảy lên rồi lại lao xuống trong bàn tay Kiến Sầu.
Giờ khắc này cả thế giới xung quanh, bất kể là đình đài lầu các hay là hành lang trên hồ toàn bộ đều sụp đổ.
Như là một gáo nước hắt vào một bức tranh, vết mực loang ra, cả thế giới đều trở nên nhạt nhòa.
Chỉ có nước trong ao cá chép dường như cảm thấy gì đó nên điên cuồng chảy ngược lên.
Kiến Sầu cảm thấy không khống chế được thân thể nữa, bị một cơn lốc cuốn đi, không ngờ lại bị đẩy ra khỏi bức tranh.
Trước mắt lại là ẩn giới.
Cánh cửa đứng lặng, nước hồ xung quanh đều đã rút đi, chỉ có phía trước còn có một dòng nước hội tụ thành sông chảy về chỗ trũng phương xa.
Trên đường chân trời xa xa lờ mờ có vài bóng dáng chạy tới.
Tách!
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Con cá chép ba trượng thu nhỏ lại chỉ còn một tấc, rơi vào lòng bàn tay Kiến Sầu.
Toàn thân trong suốt, chỉ có vây cá bên trái có chút màu đỏ sáng như một dấu vết.
Con cá nho nhỏ được Kiến Sầu nâng bằng hai tay. Thân thể dài một tấc dường như mới sinh, trong đôi mắt cá tràn ngập ngơ ngác.
Lúc này hai mắt Kiến Sầu hơi nóng lên.
Bức tranh cuốn treo trong cánh cửa sau lưng trở nên dơ bẩn, nét vẽ hòa thành một khối, đã không nhìn ra nội dung bức tranh trước kia, càng không nhìn ra bên trong từng có một con cá chép.
Con cá chép nho nhỏ khẽ quẫy trong tay Kiến Sầu.
Nàng cứng nhắc đứng yên, như là rất lâu, lại như là chỉ trong chốc lát, bên tai vang vọng giọng nói lúc trước: "Ở lại đây..."
Thế giới bên ngoài rất rộng lớn.
Nó biết rõ Bất Ngữ thượng nhân đã chết, phi thăng chỉ là tâm ma, lại vẫn không muốn rời khỏi nơi đây.
Cho dù nó đã là một con cá chép, ngay cả quá khứ cũng không nhớ được.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, cuối cùng cất bước ra ngoài.
Cả ẩn giới đều đang thay đổi, con sông trước mắt vẫn còn chảy xiết.
Nàng cúi người, đưa hai bàn tay vào trong dòng nước sông vẩn đục.
Đây là một lần phóng sinh.
Con cá chép nho nhỏ bơi một vòng, nhìn lại Kiến Sầu một cái, sau đó nhẹ nhàng quẫy đuôi rẽ ra một làn sóng gần như vô hình, theo dòng nước mà đi, sau chốc lát liền biến mất.
Từ đây, trên đời không còn có Lí Quân.
"Thật tốt..."