Ta Không Yêu Ngươi - Chuyện Tình Thứ Tư

Chương 1

Chử Ngôn hết sức chuyên chú tiến hành phẫu thuật, cuối cùng thật cẩn thận bỏ đi cái bướu lành nằm trong não cụ già, sau khi giải phẫu hoàn thành, y mệt mỏi một trận, lại có chút vui vẻ.

Mỗi một cuộc giải phẫu của y, đều là cướp người từ trong tay thần chết, một khi thất bại, người bệnh dù không chết, hơn phân nửa cũng không thể sống như người thường, mà hiện tại, may mắn lại thành công lần nữa.

Nghĩ đến đây, khóe miệng dưới khẩu trang của Chử Ngôn liền kéo lên nụ cười, y dặn người bên cạnh vài câu, liền để người ta đưa cụ già vừa phẫu thuật não xong vào phòng bệnh chăm sóc thêm, mà chính y, cũng đứng dậy nới lỏng khớp xương trên người.

Chử Ngôn năm nay ba mươi tuổi, là một bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh, ở trong bệnh viện tốt nhất thành phố H này, y là một trong người diễn chính của khoa này.

Mà y có thể làm đến điểm này, một mặt, là bởi vì khoa này tại mới xuất hiện năm đầu trong bệnh viện này rất ngắn, về phương diện khác, lại là vì y hai mươi bốn tuổi liền hoàn chương trình học thạc sĩ ở đại học, tính đến chuyện làm trợ lý thực tập cho người ta ở trường, y từ chín năm trước, cũng đã bắt đầu tham dự giải phẫu mở đầu.

Tháo xuống khẩu trang bởi vì hô hấp đã trở nên bị ẩm, Chử Ngôn thấy phòng phẫu thuật chỉ còn lại có một y tá nhỏ còn đang dọn đồ, cười cười với đối phương: “Cô vừa nãy cũng tham dự cả cuộc phẫu thuật, nếu cảm thấy mệt mỏi, có thể để cho người khác tới dọn.”

“Không cần không cần.” Y tá nhỏ kia chợt đỏ mặt, nhìn Chử Ngôn gần như nói năng lộn xộn.

Chử Ngôn nhìn thấy dạng này, lộ ra một nụ cười càng thêm sáng lạn với đối phương, thẳng đến khi y tá nhỏ nước miếng cũng sắp chảy xuống, mới khẽ cười một tiếng, rời khỏi nơi này.

Y lớn lên vô cùng anh tuấn, đôi mắt đào hoa còn có chút mê người, điểm ấy y từ nhỏ liền biết, mà y cũng vô cùng vừa lòng điều này, thậm chí còn đặc biệt luyện qua phao mị nhãn (vứt mắt quyến rũ?).

Cái tên Ngụy Thiên Thành kia, trên cơ bản chỉ cần y phao vài cái mị nhãn, liền lập tức sẽ vội vàng nhào lên…

Nghĩ đến Ngụy Thiên Thành, trong lòng Chử Ngôn một mảnh mềm mại, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười ôn nhu, nhưng rất nhanh, y liền thu lại tất cả tươi cười của mình.

Vừa rồi y tuy rằng cười đùa với y tá nhỏ, nhưng phần lớn thời gian, đều lựa chọn lạnh mặt, hết cách, một gương mặt chọc người chú ý như vậy, quả là không thích hợp xuất hiện ở trên người một bác sĩ, hơn nữa Ngụy Thiên Thành cũng không thích y cười với người khác.

Sau lần giải phẫu này, y có thể nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này, cũng nên đãi Ngụy Thiên Thành một chút… Chử Ngôn chờ mong kỳ nghỉ của mình, lại không nghĩ đến đột nhiên phát hiện tình trạng lạ.

Bác sĩ y tá chung quanh thậm chí cả người bệnh người nhà của người bệnh, đều đang dùng ánh mắt khác thường nhìn y, hoặc như là kinh ngạc hoặc như là chán ghét.

Chử Ngôn còn có chút nghi hoặc, liền nhìn thấy phó viện trưởng bệnh viện vội vàng chạy tới, nhìn thấy y, sắc mặt vô cùng khó coi: “Bác sĩ Chư, cậu qua đây giải thích cho chúng tôi một chút!”

Chử Ngôn vừa nhấc mắt, liền chống lại ánh mắt chứa đầy chán ghét của đối phương, trong lòng nhảy dựng: “Viện trưởng Tôn? Gì vậy?”

“Tự cậu xem đi!” Viện trưởng Tôn mặt lạnh mở miệng, Chử Ngôn ra ngoài, mới đột nhiên phát hiện, ngoài bệnh viện thế nhưng bị người dán mấy chục bức ảnh phóng đại.

Mấy chục bức ảnh này, trên cơ bản đều là y cùng Ngụy Thiên Thành, nhưng sau khi PS che lại tất cả mặt mũi Ngụy Thiên Thành, liền chỉ còn lại có y vô cùng rõ ràng.

Nhìn thấy ảnh chụp đó, Chử Ngôn chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.

Sau khi y cùng Ngụy Thiên Thành bên nhau, vẫn vô cùng cẩn thận, hai người chỉ cần là là xuất hiện ở trường hợp công cộng, liền nhất định sẽ duy trì khoảng cách, thoạt nhìn tựa như bạn bè bình thường, hơn nữa họ chưa bao giờ đi mấy nơi quán bar linh tinh, càng hoàn toàn không cho người ta cơ hội chụp hình mập mờ, cho nên, ảnh chụp này, kỳ thật đều là chính họ chụp.

Ở ngoài hai người luôn duy trì khoảng cách, nhưng ở trong nhà, Chử Ngôn cũng rất phóng khoáng, ngẫu nhiên cũng sẽ chụp ảnh lưu niệm, mấy ảnh chụp trước mắt, đều là bọn họ chụp trong nhà mình.

Mấy ảnh chụp đó, có y cùng Ngụy Thiên Thành rúc vào trên sofa, có Ngụy Thiên Thành từ phía sau y ôm y, thậm chí còn có y hôn Ngụy Thiên Thành.

Trừ ảnh chụp chung của hai người, chính là ảnh một mình y, có y bày ra biểu tình mị hoặc, có y ở trong nhà quét tước làm gia vụ, một tấm trong đó, y trên người trần trụi ghé vào trên giường, trên lưng thậm chí còn có hôn ngân Ngụy Thiên Thành lưu lại!

Ảnh chụp đó, Chử Ngôn vô cùng quen thuộc, gần như tất cả đều là ở trong di động Ngụy Thiên Thành! Bọn họ cũng không có ham mê chụp ảnh quá hot, nhưng trong di động hai người, lại đều có vài ảnh sinh hoạt, chỉ là mấy tấm ảnh đó, sao lại xuất hiện ở trong bệnh viện?

Đầu năm nay * trong di động nhiều như vậy, dù là y hay là Ngụy Thiên Thành, di động đều cài mật khẩu, cũng sẽ không dễ dàng cho người khác chơi… Không đúng, Ngụy Thiên Thành gần đây vớu người kia, đi lại rất gần!

“Thanh niên này cũng quá ghê tởm, hắn là đồng tính đi?”

“Khẳng định là đồng tính a, nhưng cái dáng này, thoạt nhìn còn mê người hơn cả phụ nữ.”

“Bác sĩ Chư bình thường lạnh lùng nhàn nhạt, không nghĩ riênh tư lại lẳng lơ như vậy.”

“Người này là bác sĩ bệnh viện? Người như vậy còn làm bác sĩ, về sau ai còn dám đến khám bệnh a?”



Đủ loại nghị luận ong ong bên tai Chử Ngôn, sau đó, ảnh chụp dán ở trên tường đã có bảo vệ tháo xuống, nhưng trừ lần đó ra, còn có mấy trăm tấm ảnh chụp nhỏ phân tán tụ lại trong tay người.

“Vừa rồi có hơn mười người tiến vào, dán ảnh lên tường, còn rải rất nhiều ảnh, bác sĩ Chư, cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích!” Phó viện trưởng tức giận càng sâu.

Chử Ngôn ngơ ngác nhìn tất cả, đột nhiên lấy ra di động gọi điện cho Ngụy Thiên Thành, lại không nghĩ đến căn bản là không có người nhận.

Thời gian kế đó, Chử Ngôn vẫn vô cùng hoảng hốt, chỉ là cúi đầu tiếp nhận lãnh đạo bệnh viện phê bình, sau đó nắm chặt di động trong tay.

Y biết, tương lai của mình, sợ là đã bị hủy.

Trong nước rất kỳ thị đồng tính, xảy ra chuyện như vậy, bệnh viện hơn phân nửa sẽ không cho y lưu lại đi, mà nếu không làm bác sĩ, y có năng lực làm cái gì?

Cha mẹ y đều là bác sĩ, y từ nhỏ đã muốn làm một bác sĩ, sau khi cha gặp tai nạn xe cộ, mẹ lại vô ý mắc u não phẫu thuật thất bại, càng toàn tâm toàn ý muốn thành một bác sĩ tốt, nhưng hiện tại…

Mà trừ bỏ sự nghiệp của mình, phản ứng của Ngụy Thiên Thành cũng làm y sợ hãi, Ngụy Thiên Thành là người làm ăn, di động một ngày hai mươi bốn giờ đều mở, bình thường dù là khi họp nhận được điện thoại của y cũng sẽ tranh thủ nhắn tin cho y, hiện tại sao lại không hề có phản ứng?

Huống chi, Ngụy Thiên Thành đêm qua từng nói qua, hắn vừa mới thu phục được một vụ, hôm nay nghỉ ngơi.

Sau khi có được kết quả tạm thời cách chức, rời đi bệnh viện, Chử Ngôn một bên tiếp tục gọi điện cho Ngụy Thiên Thành, một bên liền tiến đến nhà, lại không nghĩ tới cửa nhà, thế nhưng nhìn thấy ở huyền quan đặt hai đôi giày, Ngụy Thiên Thành rõ ràng chính là ở nhà cùng người khác.

“Tiểu Ngôn, em về rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Ngụy Thiên Thành bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Chử Ngôn đứng ở cửa, lập tức hỏi.

“Anh ở nhà? Em gọi cho anh vì sao lại không nhận?”

“Tiểu Đào có chút nhàm chán, anh liền đưa di động cho em ấy, nói không chừng là em ấy chơi nhiều quá, cho nên không thấy được điện thoại.” Ngụy Thiên Thành cười cười, sau đó đặt thức ăn lên bàn: “Tiểu Ngôn, nếu em đã về, liền nhanh qua ăn cơm đi, Tiểu Đào, ăn cơm!”

Đồ ăn trên bàn, vốn không phải mình thích ăn, tất cả đều là Đào Thu thích, Chử Ngôn nhìn chằm chằm bàn ăn trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng mở cửa, vừa nhấc đầu, lại phát hiện cửa phòng ngủ của mình cùng Ngụy Thiên Thành bị mở ra, đồng thời, Đào Thu gầy teo nho nhỏ mặc quần áo quá mức rộng của Ngụy Thiên Thành, từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm di động của Ngụy Thiên Thành.

Chử Ngôn ở cùng Ngụy Thiên Thành đã bảy tám năm, tính cách của Ngụy Thiên Thành y biết rõ, hắn không có khả năng công bố ảnh chụp ra ngoài, như vậy cũng chỉ có thể là Đào Thu.

Chống lại biểu tình vô tội của Đào Thu, Chử Ngôn tức giận, một cái tát liền đánh lên mặt Đào Thu.
Bình Luận (0)
Comment