Từ máy bay xuống, Cố Hành Diễn liền mang theo Hans cùng Chử Ngôn thẳng đến bệnh viện tư nhân kia.
Bệnh nhân đã nằm trong phòng phẫu thuật, Hans xem qua các loại tư liệu, sau khi dò hỏi bệnh tình tường tận, liền lắc lắc đầu: “Giải phẫu này, dù là tôi làm, cũng chỉ có một phần xác xuất thành công, nhưng tình huống của hắn tốt hơn Cố lão gia tử.”
“Tôi đến phẫu thuật.” Chử Ngôn nói, phẫu thuật cùng loại y đã làm vô số, muốn cam đoan làm đến không để lại di chứng nào thì tương đối khó, nhưng muốn cứu người sống thì rất dễ.
“Để tôi nhìn xem bản lĩnh của cậu.” Hans nhìn người trẻ tuổi tự tin này, hơi hơi nhướn mi.
“Tôi sẽ không để mấy người thất vọng.” Chử Ngôn lộ ra một nụ cười.
Khi Chử Ngôn không cười, cho người ta cảm giác cũng chỉ có tinh xảo mà thôi, cười lên, lại lập tức liền trở nên phong tình vạn chủng, Hans không chú ý tới điểm này, Cố Hành Diễn luôn đứng cạnh thì hô hấp lại bị kiềm hãm.
Thời gian một ngày, đã cũng đủ cho hắn điều tra ra tất cả tư liệu của Chử Ngôn. Hắn đã biết chuyện của Ngụy Thiên Thành cùng Đào Thu, lại không rõ Chử Ngôn biến hóa sao lại lớn như vậy, cũng không rõ Chử Ngôn sao lại có tự tin như vậy.
Giải phẫu lâm sàng của người này quả thật vô cùng xuất sắc, nhưng tuyệt đối không hơn Hans… Cố Hành Diễn hít sâu một hơi, có chút không rõ bản thân vì sao phải tin tưởng người này.
Nhưng hắn rất tin tưởng, tin tưởng mình cho người này một cơ hội.
Giải phẫu vô cùng thành công.
Trước khi phẫu thuật, Hans tuy rằng cảm thấy Chử Ngôn có chút bản lĩnh, nhưng cũng không cảm thấy Chử Ngôn có thể so với mình, nhưng sau khi phẫu thuật, ông cũng đã lau mắt mà nhìn Chử Ngôn.
Ông tham dự qua rất nhiều cuộc giải phẫu, lại chưa từng thấy qua bác sĩ nào như Chử Ngôn có thể nhanh chóng tiến hành phẫu thuật mở đầu, hai tay của Chử Ngôn, có bản lĩnh từ trong tay thần chết kéo tính mạng của người bệnh về!
Hans rất sùng bái Chử Ngôn, thậm chí ra sức đề cử với người Cố gia, người Cố gia không tin Chử Ngôn, lại tin tưởng Hans, bởi vậy, sau khi Chử Ngôn lại nghỉ ngơi một ngày, các phương diện trên cơ thể tất cả đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất, y phẫu thuật cho Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử tuổi đã không nhỏ, căn bản không chống được phẫu thuật thời gian dài, mà tốc độ Chử Ngôn phẫu thuật, lại rất rất nhanh.
Lúc giải phẫu, thân thể Cố lão gia tử cũng có một ít vấn đề, lại đều là Chử Ngôn có thể xử lý, chờ sau khi cuối cùng hoàn thành phẫu thuật, đồng thời xác định thân thể Cố lão gia tử không còn ngại, y rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại đưa ra đề nghị để mình chăm sóc Cố lão gia tử, để có thể thời khắc chú ý tình huống của Cố lão gia tử.
“Cậu rất tốt.” Cố Hành Châu ban đầu có chút chướng mắt Chử Ngôn, nhưng sau khi phẫu thuật thành công, cũng đã hoàn toàn đổi mới với y, chờ sau khi biết chuyện của Chử Ngôn cùng Ngụy Thiên Thành Đào Thu, càng vì Chử Ngôn bị tổn thương mà bất công: “Bệnh viện cậu ở cũng quá đáng ghét, rõ ràng là sự cố chữa bệnh xảy ra sau khi cách chức cậu, thế nhưng còn đặt lên người cậu! Cậu yên tâm, cậu cứu nhị gia gia, chúng tôi nhất định sẽ thay cậu lấy lại công đạo!”
“Cố tiểu thư, không cần.” Chử Ngôn nói, vừa nói, vừa thật cẩn thận chăm sóc miệng vết thương cho Cố lão gia tử. Cố lão gia tử làm phẫu thuật đã qua bốn ngày, có tỉnh qua vài lần, coi như là qua kỳ nguy hiểm.
Nhưng y vẫn như cũ chăm sóc vô cùng tận tâm, còn tốt hơn nhân viên hộ lý mà Cố gia mời trước kia —— y từng chăm sóc mẹ mình qua, sau đó ở bệnh viện ngây người rất nhiều năm, tri thức ở phương diện này, so với y tá bình thường thì biết nhiều hơn.
“Vì sao? Cậu còn có dư tình chưa xong với Ngụy Thiên Thành?” Cố Hành Châu không hiểu hỏi: “Nếu là vậy… Mấy ngày nay Ngụy Thiên Thành kia luôn luôn tìm cậu nơi nơi, hắn hẳn là cũng nhớ thương cậu, đương nhiên, tôi không cảm thấy là hắn quá xứng.”
“Không phải, tôi tính ra nước ngoài, hơn nữa đã tán gẫu với ngài Hans qua.” Chử Ngôn nói, y vốn muốn tìm người Cố gia đưa y ra nước ngoài, kết quả sau khi Hans biết, thế nhưng trực tiếp tỏ vẻ Chử Ngôn có thể đi bệnh viện ông làm việc, kể từ đó, người Cố gia liền chỉ cần giúp y xử lý phiền toái nhỏ là y bị khởi tố.
“Chẳng lẽ khẩu khí bị oan uổng này, cậu cứ nuốt xuống? Cậu không muốn trả thù Đào Thu kia?” Cố Hành Châu tò mò hỏi.
“Đương nhiên muốn, nhưng không phải hiện tại.” Chử Ngôn cười cười: “Hiện tại thanh danh của tôi kém như vậy, dù mấy người tin tôi, người khác cũng sẽ không tin tôi, tôi hoàn toàn có thể chờ vài năm.” Y không phải không muốn rửa sạch ô danh trên người mình, nhưng lúc này ảnh chụp của y ở khắp nơi trên internet, dù người khác biết sự cố chữa bệnh không liên quan đến y, chẳng lẽ liền không xem thường y?
Thay rằng lúc này chống lại Đào Thu rước một thân khai, còn không bằng chờ sau khi y trưởng thành đến người khác không thể dễ dàng hắt nước bẩn, lại cường thế trở về!
Đến lúc đó… Đào Thu đối xử với y như thế nào, y sẽ đối xử với Đào Thu như thế đó.
“Cậu nói cũng, hoàn cảnh trong nước… Kỳ thật cậu nếu không có ảnh chụp này, dù thực sự xảy ra sự cố chữa bệnh, cũng tuyệt đối sẽ không giống hiện tại.” Cố Hành Châu thở dài, người Cố gia họ đều là chạy khắp nơi trên toàn thế giới, hơn nữa Cố Hành Diễn come out cũng hơn mười năm, độ tiếp nhận đồng tính tự nhiên cũng rất cao, nhưng những người khác thì không giống.
Mà hiện tại phiền toái lớn nhất của Chử Ngôn, kỳ thật căn bản không phải sự cố chữa bệnh, mà là vấn đề tính hướng.
“Đúng.” Chử Ngôn mỉm cười, lực chú ý lại đặt ở trên người Cố lão gia tử.
Khi Chử Ngôn chăm sóc bệnh nhân thì vô cùng cẩn thận, trên người quấn quanh một cỗ khí tức nhu hòa, Cố Hành Châu thấy một màn như vậy, có cách nhìn rất tốt với Chử Ngôn, chờ cô ra khỏi phòng bệnh, sau khi thấy Cố Hành Diễn đứng ngoài cửa, càng mỉm cười: “Thế nào? Rất động tâm?”
“Ừ.” Cố Hành Diễn gật gật đầu.
“Cố lên.” Cố Hành Châu nói, tuy rằng ở trong mắt cô Chử Ngôn căn bản kém hơn Cố Hành Diễn, nhưng Chử Ngôn ít nhất là người sẽ an tâm qua ngày.
Cố lão gia tử qua vài ngày, liền hoàn toàn thanh tỉnh, ông bệnh nặng một trận, thân thể rốt cuộc hư hại không ít, phản ứng cũng trở nên chậm chạp rất nhiều, thậm chí khi nói chuyện, thường thường sẽ nói không ra lời muốn nói.
Nhưng dù vậy, so với tất cả mọi người lúc trước phán tử hình cho ông, cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nếu hảo hảo điều dưỡng, sống thêm mười năm hai mươi năm cũng không thành vấn đề.
Thừa dịp trong khoảng thời gian Cố lão gia tử điều dưỡng, Chử Ngôn lật quyển sách tên là 《Dưỡng sinh 》 kia.
Quyển sách kia ghi lại một vài phương pháp dưỡng sinh, thể thao ẩm thực cái gì cũng có, thoạt nhìn giống như mấy chuyên gia trên TV trên mạng hay nói. Chỉ là chuyên gia mỗi người mỗi khác, còn rất mâu thuẫn với nhau, là thật là giả không ai chia rõ, mà quyển sách này… Chử Ngôn tin tưởng mặt trên hẳn đều là chính xác.
Chính y theo yêu cầu mặt trên mà nghỉ ngơi hợp lý, điều chỉnh ẩm thực không nói, lại an bài thực đơn mới cho Cố lão gia tử, làm một ít mát xa, mà tất cả, đều làm cho Cố lão gia tử khôi phục rất tốt.
Một tháng sau khi phẫu thuật cho Cố lão gia tử, Chử Ngôn lên máy bay đi nước M.
Người Cố gia đặt khoang hạng nhất cho y, y chưa bao giờ trải qua như vậy qua, có chút không quen, nhưng dù vậy, trên mặt y cũng không có biểu tình dư thừa gì, thẳng đến khi trên máy bay nhìn thấy Cố Hành Diễn.
“Cố thiếu sao lại ở đây?” Chử Ngôn kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.
“Tôi muốn đi nước M xử lý vài chuyện, dứt khoát liền đi cùng cậu.” Cố Hành Diễn gật đầu với Chử Ngôn.
Mấy ngày nay Chử Ngôn vẫn chưa quên lời của Cố Hành Tri lúc trước, chỉ là Cố Hành Diễn vẫn không tỏ vẻ gì, cũng chỉ cho rằng Cố Hành Tri là hiểu lầm, nhưng sau khi Cố Hành Diễn kiên trì đưa y đến bệnh viện của Hans, y liền cảnh giác.
Sau khi y giúp Cố lão gia tử phẫu thuật, Cố gia cũng đã cho y một số tiền lớn mà trước kia y phải kiếm cả đời mới kiếm được, không hề thiếu y cái gì, Cố Hành Diễn là một đại thiếu gia, sao lại cần xách hành lý giúp y?
“Cố thiếu, anh không cần đối với tôi như vậy.” Chử Ngôn nhìn về phía Cố Hành Diễn, khẽ nhíu mày.
“Đây là hẳn nên.” Cố Hành Diễn nhàn nhạt mà tỏ vẻ: “Tôi muốn theo đuổi cậu.”
Thổ lộ trắng trợn như vậy, làm Chử Ngôn sững sờ tại chỗ. Tuy rằng y thề son thề sắt muốn tìm một nam nhân tốt hơn Ngụy Thiên Thành, nhưng thật đúng là không tính nhanh như vậy liền tiến vào trong phần tình cảm khác.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, y không hề chán ghét Cố Hành Diễn.
Nghĩ đến đây, Chử Ngôn lộ ra một nụ cười mà trước kia chỉ ở trước mặt Ngụy Thiên Thành mới có thể lộ ra: “Vậy tôi chờ.”