Ta Kiếm Bộn Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 71

Đường Tô Mộc hoàn thành nhiệm vụ thôn Vân Linh, khí linh đỉnh Vô Uyên bắt đầu dần dần cấm Đường Tô Mộc sử dụng vàng bạc thông thường để mua đồ trong cửa hàng nông trại.


Dựa theo giải thích của khí linh, trước kia nó đồng ý sử dụng tiền của phàm nhân để thanh toán chẳng qua là vì lấy được phú quý chi khí trên vàng bạc phàm trần, tạm thời thay thế linh khí để duy trì hoạt động của đỉnh Vô Uyên.

Nhưng trên căn bản thứ đồ này chẳng có ích lợi gì, bây giờ công đức Đường Tô Mộc góp nhặt được ngày càng nhiều, đã có thể nổi dậy một chút linh khí trong đời đất nơi này, có linh khí rồi, khí linh kén chọn bày tỏ không thèm thứ vô bổ trước kia nữa.

"Không cần vàng bạc để kết toán cũng được, nhưng dù gì ngươi cũng phải cho ta đường dây cố định để kiếm công đức đi chứ, nếu không trong tay ta mới có chút điểm công đức đó, dùng để mua hạt giống linh thảo chắc chắn chưa được mấy ngày cửa tiệm đan dược đã phải đóng cửa." Đường Tô Mộc cạn lời.

[Không được, không thể đóng cửa tiệm đan dược được.] Khí linh không nhịn được vội la lên.

"Hay là để ta đi khám bệnh." Đường Tô Mộc bỗng nhiên nghĩ ra: "Ta nhớ hình như xem bệnh cho người khác cũng có thể kiếm được điểm công đức thì phải."

Trước kia y cũng có xem bệnh cho người tới mua thuốc, nhưng bởi vì số lần không nhiều, cho nên chỉ kiếm được vài điểm lẻ tẻ.

?

"Trước mắt cứ thử khám bệnh từ thiện xem có thể gọi được bao nhiêu bệnh nhân tới." Quả thực không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, Đường Tô Mộc trực tiếp đánh nhịp nói: "Chuyện còn lại chờ sau hẵng nói."

Mượn bầu không khí giảm giá Trung thu, Đường Tô Mộc dứt khoát mở khám bệnh từ thiện trong cửa tiệm đan dược của mình.

Lúc ban đầu có người không chịu tin, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, bách tính tới xem bệnh càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả bệnh nhân ở vùng khác cũng chạy tới.

Cách vách cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường chính là một cửa tiệm bán bánh ngọt trái cây, đã mở được sáu, bảy mươi năm ở kinh thành, vốn chính là một cửa hiệu lâu đời.

Hiện giờ bên ngoài cửa tiệm đan dược có quá nhiều người xếp hàng, lúc mọi người xếp hàng hầu như đều mua một chiếc bánh ngọt nóng hổi ở bên cạnh, cầm trong tay ăn lót dạ, cũng có thể chống đỡ với gió rét ngày thu.

Ông chủ cửa tiệm cũng cực kỳ lanh trí, dứt khoát treo tấm bảng ở cửa tiệm, viết rõ tất cả người xếp hàng bên ngoài cửa tiệm đan dược đều có thể được tặng một ly nước ấm miễn phí.

"Chưởng quỹ đúng là người tốt, trời lạnh thế này mà được uống ngụm trà nóng vào miệng thì tuyệt biết bao, nếu không bị gió lùa thế này, không bệnh cũng bị thổi ra bệnh." Một thanh niên đứng xếp hàng bưng ly trà nóng cảm thán.


"Chỉ là một cái phất tay thôi." Chưởng quỹ cười điềm đạm, lại rót một ly trà nóng cho khách nhân bên cạnh: "Đúng rồi, thấy ngươi tuổi trẻ mà sao cũng chạy tới khám bệnh?"

"Không phải." Thanh niên vội vàng lắc đầu: "Là tổ mẫu trong nhà bị bệnh, trước đó đã tới một lần rồi, Đường thần y nói thân thể tổ mẫu không tốt, không nên tùy tiện di chuyển, bảo ta tới lấy thuốc là được rồi."

"Lại còn có thể tới xem bệnh lấy thuốc thay người khác sao?" Ông lão định mua bánh ngọt đi qua nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, không nhịn được chen miệng hỏi.

"Có thể, nhưng mà phải mang theo vật tổ mẫu đã dùng gần đây qua, sau đó đưa cho thần y xem là được." Thanh niên quay đầu lại, nói nghiêm túc.

Ông lão càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, dù thần y này có lợi hơn nữa cũng không đến mức chỉ bằng vào một vật bên người là có thể xem ra bệnh chứ?

Đâu phải thần tiên thật đâu.

"Ha ha, nếu không sao bọn ta lại gọi Đường công tử là thần y chứ." Chưởng quỹ cười ha ha nói, vươn tay chỉ cửa cửa tiệm đan dược: "Nếu ông không tin thì tự đi thử xem."

"Được." Ông lão lập tức không đoái hoài gì đến mua bánh nữa, vội vàng gật đầu: "Vậy ta đây qua thử xem."

Đã là ngày thứ tư mở khám bệnh từ thiện.

Bên trong nhã gian trên lầu hai cửa tiệm đan dược, mắt thấy sắp đến trưa, Đường Tô Mộc vội vàng kêu A Viên tiễn mấy vị khách cùng đi, đứng lên hoạt động bả vai đau nhức.

"Mệt à?" Kỳ Ninh đi tới, dọn dẹp đồ đạc trên bàn giúp y.

"Mệt chết đi được." Đường Tô Mộc cũng không khách sáo, dựa lên người đối phương: "Sao bệnh nhân hôm nay nhiều thế, đã ngồi cả một buổi sáng rồi."

"Dạo này sắp tới Trung thu, đúng là nhiều người. Nhưng mà ta đã nói qua tới Trương thái y trong cung, ngày mai sẽ tới ngồi khám bệnh từ thiện chung với ngươi, đến lúc đó sẽ giúp ngươi giảm bớt chút gánh nặng." Kỳ Ninh trấn an nói.

"Thật không?" Đường Tô Mộc không nhịn được ngẩng đầu lên.

Trong mấy ngày hôm nay khám bệnh từ thiện trong cửa tiệm đan dược, độ thuần thục kỹ năng "Tứ chẩn: Vọng" của Đường Tô Mộc đã sắp tới mãn cấp, số lần và độ chuẩn xác đều có nâng cấp rõ rệt, trên cơ bản vừa nhìn một cái là biết người đó có bệnh gì.


Nhưng mà nhìn ra cũng vô ích.

Hiện giờ trong tay y vốn không có nhiều loại đan dược đến vật, cuối cùng cũng chỉ có thể đề cử người đến các y quán bên cạnh, để hắn tìm đại phu khác xem, hoặc là dùng kỹ năng "Tứ chẩn: Thiết" trực tiếp khai thông cho đối phương, vừa mất thời gian vừa phí sức.

Nhưng mà có một đại phu xuất thân chính thống tới trợ giúp, thật sự không thể tốt hơn nữa.

"Vậy ta trả ông ấy tiền công đi, và đan dược trong tiệm nữa, ông ấy muốn lấy loại nào cũng có thể trực tiếp lấy về." Đường Tô Mộc nói.

"Ngươi tự quyết định là được." Kỳ Ninh gật đầu một cái, tranh thủ thời gian cầm miếng bánh ngọt bên cạnh đưa đến bên miệng y: "Ăn chút gì lót dạ trước đi, thức ăn trong phủ sắp đưa tới rồi, hôm nay có thịt dê hầm mà ngươi thích nhất, còn có cả cá bạc khô và tương ngọt nữa."

"Ừ ừ." Đường Tô Mộc vui vẻ gật đầu, thuận tiện ánh mắt tỏ ý đối phương cho mình thêm một miếng bánh táo.

Đáng tiếc bánh còn chưa tới miệng, ngoài cửa bỗng truyền tới một trận âm thanh huyên náo.

Ngoài cửa có rất nhiều khách nhân tới xem bệnh xếp hàng, vốn có khách nhân xảy ra cãi vã cũng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng mà sự ồn ào này rõ ràng có chút dị thường.

Một âm thanh có vẻ ồm ồm hét lên bên ngoài cửa.

"Tránh hết ra, dựa vào đâu mà không cho ta vào? Hôm nay ta phải phân xử ở đây! Sao hả, họ Đường kia dám ỷ vào thân phận của mình giở bịp bợm, có dám ra đây nói chuyện thẳng thắn với ta không? Bên trong kinh thành, dưới chân thiên tử, rốt cuộc có còn vương pháp hay không!"

Những khách nhân vốn đang chờ ngoài cửa bị tiếng hét của hắn làm giật mình, một phụ nhân nhìn không nổi, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Đây là chỗ xem bệnh, chúng ta có gì từ từ nói, nhưng chắc hẳn bên trong có gì hiểu làm, y thuật của Đường công tử quá rõ ràng, tuyệt đối không thể nào là cố ý lừa dối."

"Đúng thế." Thanh niên đi cùng với phụ nhân cũng gật đầu theo: "Chúng ta đã tới rất nhiều lần rồi, y thuật của Đường thần y sao có thể là giả được. Nếu không có chứng cứ, ngươi không được thuận miệng nói bậy."

"Ta nói bậy ư? Ngươi có dám để hắn đi ra đối chất với ta hay không!"

Người trung niên quay người lại, vỗ rầm rầm vang dội vào cánh cửa: "Họ Đường kia, ngươi ra đây cho ta, tối hôm qua mẫu thân ta ăn đan dược của ngươi, bỗng nhiên ói ra máu không ngừng, chưa tới nửa giờ đã đi, dám nói không liên quan đến ngươi không? Hôm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời, nếu không ta và ngươi không xong đâu."


Ói máu không ngừng?

Người đứng bên ngoài giật nảy mình, cũng không dám cản hắn nữa, đồng loạt mang vẻ mặt bất an nhìn về phía cánh cửa đóng chặt phía trước.

Một tiếng két.

Cửa phòng được mở ra, Đường Tô Mộc đi ra từ bên trong.

Phụ nhân vừa nói chuyện lập tức phấn khởi lên: "Thần y, ngài ra rồi, không biết người này là ai, có lẽ là có hiểu lầm gì đó, ngài nói rõ ràng với hắn đi."

Đường Tô Mộc gật đầu một cái, giương mắt đánh giá người trung niên vừa làm ầm ĩ ngoài cửa, không nhịn được lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Ói máu không ngừng? Ta nhớ mẫu thân ngươi vốn chỉ bị phong hàn bình thường, tùy tiện uống bát canh gừng là có thể khỏe lại, tại sao bỗng nhiên ói máu không ngừng?"

Thì ra là một tên lừa gạt à.

Người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, thi nhau dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía tên trung niên kia.

"Vậy là không được rồi, Đường công tử người ta tốt bụng mở khám bệnh từ thiện ở đây, ngươi bỗng dưng vô duyên vô cớ chạy tới ngậm máu phun người thì thôi đi, lại còn dám vu hãm nói đan dược trong tiệm hại chết mẫu thân ngươi."

"Đúng thế. Thị vệ đâu, thị vệ của phủ Tấn Vương đâu hết rồi, mau trói tên vô lại này lại, đừng ở đây làm trễ nải Đường công tử xem bệnh cho mọi người nữa."

Người trung niên không ngờ tới Đường Tô Mộc vẫn nhớ mẫu thân mình bị bệnh gì, nhất thời có chút hoảng hồn.

Mắt thấy thị vệ đã tới, vẻ mặt người trung niên cứng lại, vươn tay lấy một viên đan dược từ trong ngực áo ra.

"Chắc là các ngươi nhận ra đan khí huyết này nhỉ, mẫu thân ta chính là đã uống nó. Các ngươi không tin đúng không, bây giờ ta sẽ ăn ngay cho các ngươi xem, để các ngươi nhìn cho rõ rốt cuộc viên đan được này có vấn đề hay không!"

Thị vệ chạy tới thấy cảnh tượng này, nhất thời nhíu chặt chân mày.

Không cần thử, rõ ràng người này đã có chuẩn bị từ trước, muốn bôi đen đan dược của tiệm, đan dược trong tay hắn chẳng qua chỉ nhìn giống đan khí huyết thôi, ai biết bên trong là thứ gì chứ.

Dưới ánh mắt của mọi người, nếu như người trung niên thật sự xảy ra vấn đề gì ở nơi này, cho dù sau này có thể giải thích rõ, nhưng cũng sẽ khiến cửa tiệm đan dược thêm một vết nhơ không thể lau sạch.


"Dừng tay!" Thị vệ dẫn đầu bực mình, muốn xông lên ngăn người lại, nhưng hết lần này tới lần khác bị bách tính xếp hàng chen chúc đẩy ra bên ngoài.

Mắt thấy người trung niên sắp nuốt viên đan dược khả nghi kia xuống, Đường Tô Mộc đối diện bỗng nhiên đưa tay gõ xuống lan can.

Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng lại như chạm đến đáy lòng mỗi một người dân vây xem, người trung niên thoáng sửng sốt, dừng động tác trong tay theo bản năng.

"Hẳn là ngươi không muốn chết nhỉ." Đường Tô Mộc tiến về phía trước một bước: "Ngươi còn có rất nhiều chuyện chưa làm, ngươi không muốn chết ở đây mà không có chút giá trị nào..."

[Kỹ năng "Tứ chẩn: Vấn", mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng một lần, vừa có thể trấn an lòng người, vừa có thể mê hoặc lòng người.]

"Ta..." Vẻ mặt người trung niên giãy giụa, gần như đã hơi vặn vẹo, đang định bỏ đan dược vào miệng, vừa muốn đẩy viên đan được có thể lấy mạng kia ra ra miệng mình.

"Nói đi." Thừa dịp lúc người trung niên đang giãy giụa, Đường Tô Mộc đã vượt qua đám người, túm lấy bàn tay cầm đan dược của hắn: "Rốt cuộc là ai phái ngươi tới đây?"

"A!" Cuối cùng người trung niên hoàn toàn tan vỡ, ngã quỵ trên đất: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết, à Thẩm công công bên cạnh thái tử, bọn họ bắt mẫu thân ta đi, ta không muốn chết a a a!"

Đường Tô Mộc chán không buồn nói, không phải thái tử này bị trọng thương, phải dưỡng thương khổ cực ở nhà sao, sao còn có tâm tư đi tìm y gây phiền toái vậy?

Thái tử?

Bách tính vây xem nghe vậy đều là vẻ mặt khiếp sợ.

"Cho nên là thái tử phái người tới bôi đen Đường thần y sao? Tại sao vậy?"

"Bởi vì Đường thần y là Tấn vương phi tương lai, mà Tấn vương điện hạ lại là thân đệ đệ của thái tử, đều nói thiên gia vô phụ tử, quả nhiên là như vậy."

"Thế mà dám nói linh tinh, thế mà dám nói linh tinh..."

"Điện hạ?" Thị vệ khó khăn lắm mới chen tới mặt đầy khó hiểu.

"Dẫn người đi đi." Kỳ Ninh khoác thêm áo cho Đường Tô Mộc: "Nghĩ cách xem có thể cứu mẫu thân hắn ra được luôn không."

"Vâng." Thị vệ vội vàng gật đầu.

--------------------

Bình Luận (0)
Comment