“Hâm nhi, gả cho ta…”
“Di? Nguyên lai là tình nhân a…”
“Lời cầu hôn của Tà Kiếm Ma Quân…”
“Hình như tuổi còn rất nhỏ…”
“Chỉ là một hài tử mà..”
Lập tức, nội dung những lời thì thầm liền chuyển sang lời tuyên bố cầu hôn ban nãy. Mà Đào cốc nhị lão bên này… đã hoàn toàn bất động…
“Lão bà tử… ta không có nghe lầm chứ…”
“Lão đầu tử… ta dường như bị huyễn thính…”
Tên kia, tên tà ác đê tiện Hàn Quân Tà, cư nhiên lại cầu hôn với bảo bối của bọn họ!! Trước đây ở Đào cốc, bọn họ hẳn đã từng nói cho nam nhân này, thiếu cốc chủ là con của hắn!! Bảo bối của bọn họ… tuyệt đối sẽ không ưng thuận chuyện tình hoang đường như vậy!!
“Được ~~”
Hiểu Hâm nghe vậy thì chớp mắt, rồi vui vẻ đáp ứng, dường như Hàn Quân Tà đang hỏi “Có muốn hay không lại ăn khối mân côi cao*”.
Nhị lão bất động, có dấu hiệu đang nứt dần…
Bên kia, tiểu Bạch vẻ mặt hắc tuyến nhìn tình hình đang phát triển theo hướng quỷ dị thế nào. Này đối phụ tử lưỡng…
“Chủ thượng muốn thành thân a… Chúng ta đây cũng lập tức thành thân đi ~~~”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đồng Thủy, tiểu Bạch không khỏi nghi hoặc, sao mình lại bị loại ngu ngốc này áp đảo.
Đồng Thủy bên cạnh một tay chống cằm ánh mắt thâm thúy động tác có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Chủ thượng cùng thiếu chủ sau này ở cùng một chỗ là chắc chắn, vì vốn là người một nhà, cũng không cần cố ý thành thân. Nếu nói thành thân, lại để những kẻ “chính phái nhân sĩ” kia biết hai người là quan hệ phụ tử, chỉ sợ sẽ lại phát sinh phiền phức, với tính cách của chủ thượng…
“Hàn thí chủ, xin hỏi vị tiểu thiếu chủ này?” Vô Sắc Thiền Sư của Thiếu Lâm tiến lên chắp tay hỏi.
Nghe lời nói của hai vị bạch y lão nhân ban nãy, lai lịch của vị tiểu thí chủ này dường như không đơn giản, chính là hỏi cho rõ vẫn tốt hơn.
“Con của ta.” Hàn Quân Tà nhìn lướt qua lũ võ lâm nhân sĩ đang dài cổ lắng nghe, lạnh lùng phun ra ba chữ.
“Quả nhiên…” Huyền Mộc đau đầu xoa thái dương, quả là tác phong của chủ thượng a…
Nhất thời trong đám người vang lên trận trận huyên náo.
“Vậy hài tử kia là con hắn!!”
“Hàn Quân Tà cư nhiên muốn thú nhi tử của mình!!”
“Rõ là đồi phong bại tục…”
Nghe tiếng la hét của mọi người, tiểu Bạch đã cho người chuẩn bị tốt vũ khí. Nếu chủ thượng không thèm động thủ, bọn họ rất vui thay chủ thượng xử lý bọn hỗn tạp này.
“Dáng vẻ một bộ trong sáng chân thật, lại có thể câu dẫn phụ thân của mình! Thật là không biết xấu hổ…” Câu còn chưa nói hết, giọng nữ nhân trẻ tuổi liền im bặt, theo sau là một trận hỗn loạn trong đám người.
Một bóng đen hiện lên, bên chân Hàn Quân Tà một cái đầu người, đầu của một nử tử còn trẻ.
Ảnh thả thủ cấp của nữ tử xuống rồi biến mất trước ánh mắt của mọi người. Chỉ có Huyền Mộc lưu luyến nhìn một hướng nào đó.
“Sư tỷ!!”
Mùi máu bắt đầu bao phủ, trộn với tiếng thét chói tai, thanh âm tức giận, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
“Hàn Quân Tà! Trả mạng cho sư tỷ ta!”
“Các ngươi lại làm ra những việc xấu trái với thiên lý luân thường…”
“Chúng ta vì võ lâm trừ hại!!”
Ngay sau đó, kiều đoạn vì sự xuất hiện của nhị lão mà cắt đứt lần thứ hai trình diễn.
“Ta quyết không để phát sinh những chuyện thương phong bại tục nhường này!!”
Bọn họ ngày hôm nay vốn là tới gây khó dễ, lúc này lại càng đủ lý do. Bảo vệ thanh chính phong khí* của võ lâm là trách nhiệm và nghĩa vụ của người trong võ lâm.
“Na, chết đi.” Hàn Quân Tà khẽ trở cổ tay, một thanh đao sắc bén hiện ra trong tay, trong nháy mắt kiếm khí nổi lên tứ phía, sát khí nồng đậm phô thiên cái địa* lan ra. Đạm hồng sắc của “Ngưng huyết” dường như đang phun ra nuốt vào hồng mang phệ huyết.
Qua một ngày nữa sẽ là ngày mười lăm, lúc này vốn sát ý không ổn định đã tới giới hạn, hơn nữa những người đó lại nhục mạ Hiểu Hâm, vì vậy Hàn Quân Tà quyết định – giết chết toàn bộ.
Nhìn thấy chủ thượng động thủ, Đồng Thủy và Huyền Mộc cũng lao vào sát lục. Tiểu Bạch cùng nhị lão khẩn trương bảo hộ Hiểu Hâm.
Thời gian trôi qua, mùi máu tươi ngày càng nặng, phần lớn người đã bị đẳng nhân* của Hàn Quân Tà phóng đảo*, chỉ còn mấy vị cao thủ tiền bối khổ sở chống đỡ, bọn họ trong lòng càng ngày càng sợ.
Hôm nay, bọn họ cùng Hàn Quân Tà lúc này giao thủ dễ nhận thấy sự bất đồng, kiếm pháp vẫn ngoan tuyệt như cũ nhưng lại thêm phần cuồng loạn, tối kinh khủng chính là, trên gương mặt lạnh lùng kia lại hiển lộ nụ cười quỷ dị, giống như đang hưởng thụ một buổi tẩy lễ tiên huyết.
“Thiếu chủ, tình hình của chủ thượng không hay rồi.”
Bên này, tiểu Bạch đã nhìn ra Hàn Quân Tà vì tâm ma quấy nhiễu thần trí đã mơ hồ, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Hiểu Hâm cũng biết tình hình nguy kịch, thế nhưng nên làm sao mới được chứ? Lúc này một thanh âm quen thuộc truyền đến tai Hiểu Hâm, “Dùng ‘Dao Quang’ đàn <<Thanh tâm trấn hồn chú>>”.
“Tiểu Bạch, mau giúp ta đem cầm lại đây.” Hiểu Hâm nhận ra thanh âm của Tiên Đế, lập tức kêu tiểu Bạch mang cầm trong xe tới.
Tiểu Bạch tuy rằng ngờ hoặc, nhưng vẫn y lệnh mang cầm tới.
Hiểu Hâm ôm cầm ngồi xuống, ngón tay chạm vào dây đàn gảy lên, khúc phổ “Thanh tâm trấn hồn chú” liền trôi vào trong tim. Biến ảo khôn lường trong giai điệu thánh khiết lại ẩn hàm trang nghiêm tức khắc vọng lại trong lòng mọi người, như một luồng gió mát thổi đi tất cả xấu xa. Ngay khi mọi người thất thần mà dừng đả đấu, chợt thấy vân khai nhật xuất hà quang mạn thiên*, cây khô phía sau Hiểu Hâm trong khoảng thời gian ngắn cũng đâm trồi nảy lộc, cuối cùng mãn thụ hải đường khai hoa, Hiểu Hâm ngồi giữa những cánh hoa rơi lả tả chẳng khác nào tiên nhân.
Hàn Quân Tà nghe được tiếng đàn chấn động, sau đó nhắm mắt vận khí, dần dần nội tức thông thuận, cuối cùng cảm thấy nội công có phần tăng lên. Những người khác một khắc trước vẫn còn trong Tu La địa ngục, một khắc sau lại như thấy thần tích, đều không ngừng kích động.
“Thiên a…”
“Tiên tử…”
Từ đó danh hiệu “Nhạc tiên” của Hiểu Hâm truyền khắp giang hồ.
“Hanh hanh, được rồi ~~” Tiên Đế như trước ẩn ở một bên xem kịch vui thấy đã đạt được kết quả mong muốn, ngón giữa móc một cái thu lại phép thuật, hào quang mới dần biến mất.
“Vì sao lại thi triển thuật này?”
“Ha hả ~ thuộc hạ của ngươi là một ma quân, Hiểu Hâm của nhà ta cũng không thể kém a~~” Tiên Đế vẻ mặt đắc ý đối Ma Tôn bên cạnh nói.
“Tiểu Hâm Hâm ~~ phép thuật ta đáp ứng ngươi đã làm rồi nga ~~ vậy, chờ ngươi thành thân chúng ta sẽ lại tới chơi nga ~~ ha ha ~”
Tiên Đế truyền âm cho Hiểu Hâm xong, tay liền kéo Ma Tôn đến nơi khác xem náo nhiệt.
Hóa ra lúc đầu Tiên Đế đáp ứng có thể hữu hạn sử dụng một loại pháp thuật tiên giới mà mình có ấn tượng nhất. Hiểu Hâm ở tiên giới sở trường nhất là cổ cầm, dù cho đối địch cũng lấy “Dao Quang” thi triển âm công.
Hiểu Hâm trong ngũ hành thuộc về kim, là chủ Tây phương Bạch Hổ, kim khí tiêu sát. Thanh tâm trấn hồn chú này là vì hóa giải sát khí của bản thân mà viết thành, là khúc nhạc hắn thường xuyên tấu.
(Y: Năm đó tiểu Tà Tà một lần tại tiên giới tình cờ gặp Hiểu Hâm đang đạn tấu khúc ấy, đã thấy trong lòng nhất kiến chung tình ~~~)
“Hàn thí chủ, hôn sự của người cùng lệnh công tử thật sự không thỏa đáng.”
Nếu đánh không lại người ta, thì buộc phải chấm dứt chiến tranh, nhưng Vô Sắc Thiền chính là vẫn khuyên.
Hàn Quân Tà thản nhiên nhìn Vô Sắc Thiền Sư một cái, rồi đi tới trước mặt Hiểu Hâm, ôn nhu không gì sánh được ôm lấy tiểu nhân nhi sắp cùng hắn thành thân. Vô Sắc thấy lời khuyên răn không có kết quả, đành lắc đầu bỏ đi.
“Hàn Quân Tà, ngươi…Có thật muốn cùng thiếu chủ thành thân?” Nhị lão vẫn chưa từ bỏ ý định hướng hắn hỏi, ước gì vừa nãy chỉ là một trò đùa.
“Ân.” Hàn Quân Tà đem Hiểu Hâm ôm vào ngực, nghiêm túc đáp trả.
“Thiếu cốc chủ…”
“Hâm nhi muốn cùng cha thành thân, vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Hiểu Hâm nhìn hai vị trưởng bối đã từng chăm sóc hắn, nghiêm túc nói.
“Ai… Hàn Quân Tà, ngươi đã muốn cùng thiếu cốc chủ thảnh thân, hà tất gì còn nói ra hai người là phụ tử…”
Nếu tâm ý thiếu cốc chủ đã định, hai lão gia khỏa bọn ta cũng không thể nói gì. Hiện nay hai người nam nhân thành thân cũng không có gì kỳ quái, nhưng hai người chung quy là phụ tử…
“Ai… Chỉ sợ ý tử của chủ thượng là, người càng muốn thiếu chủ làm hài tử của người, lại làm thê tử của người.” Tiểu Bạch bên cạnh bất đắc dĩ giải thích.
“Chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ đối thiếu chủ…”
“Vậy cứ giết hết người trong thiên hạ.” Hàn Quân Tà thản nhiên nói, dường như đang nói một chuyệt hết sức bình thường.
“…”
——————————-
Môn côi cao: bánh hoa hồng
Thanh chính phong khí: nếp sống thanh sạch
Phô thiên cái địa: ùn ùn kéo tới
Đẳng nhân: tay sai
Phóng đảo: đuổi đánh
Vân khai nhật xuất hà quang mãn thiên: mây tan mặt trời tới bầu không khí quang đãng
Ngất, dịch xong chương này mà hoa mắt chóng mặt, mọi người để ý nó dài gấp đôi bình thường đấy. Mà ta cũng phị thường rảnh rỗi, bài để thi ta chưa học một chữ lại dùng cả ngày đọc đam mỹ và dịch truyện. Cứ thế này ta sẽ chết mất thôi