Ta Là Bạn Của Husky

Chương 20

Tháng 12 ở Ninh Thành, nhiệt độ giảm xuống thêm một chút, từng cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi qua nhưng trên sân vận động vẫn toàn là người mặc áo ngắn tay như cũ, vừa rồi ở trên đường đua điền kinh còn rơi đầy mồ hôi, bây giờ Phù Thế Kỳ lại cảm thấy rất lạnh, tâm lạnh.

Nếu không có file ghi âm kia hắn căn bản không hề biết Vưu Lăng ở trường cũ bị bắt nạt thảm cỡ nào, quan trọng nhất chính là Vưu Lăng cái gì cũng không nói với hắn.

Chuyện này khiến hắn khó chịu hơn bất kỳ chuyện gì.

Nhìn móng tay cái của Phù Thế Kỳ sắp đâm rách thịt ở ngón trỏ, Vưu Lăng vội vàng giữ lấy, mạnh mẽ tách ngón cái và ngón trỏ ra.

“Lúc ấy đang có các thầy ở đây nên tôi không thả cậu ra đánh người, sức cậu thế nào tôi còn không rõ sao, một quyền đập xuống đảm bảo tiễn Lưu Hạng Cường vào bệnh viện luôn là cái chắc, đến lúc đó thì có lý cũng sẽ biến thành vô lý.”

“Vậy chuyện cậu bị bắt nạt tại sao không nói cho tôi biết?” Giọng Phù Thế Kỳ trầm xuống, được một tấc lại tiến một thước, nắm lấy tay Vưu Lăng, có cảm giác an tâm hơn một ít.

Vưu Lăng không chú ý đến động tác nhỏ này, dù sao chỉ cần Phù Thế Kỳ không tự ngược thì chuyện gì cũng có thể từ từ rồi nói.

“Tôi vốn đâu có bị bắt nạt, nói với cậu cái gì bây giờ?”

Vưu Lăng hơi khát nhưng đã uống hết chai nước của mình, cậu tự nhiên cầm chai nước của Phù Thế Kỳ, vặn nắp ra tu một hớp, tiếp tục nói: “Chỉ có lần này không cẩn thận bị trúng chiêu nên dứt khoát tặng cậu ta một sự trừng phạt.”

Nhìn bộ dạng Phù Thế Kỳ muốn nói lại thôi, Vưu Lăng xoa xoa lên mặt hắn, nói: “Không phải chuyện gì cũng phải dựa vào nắm đấm để giải quyết, nếu hôm nay cậu ta đập một chưởng kia xuống thì nhân chứng vật chứng đều có đủ, thầy giáo tam trung cũng không thể bảo vệ cậu ta, nếu năng lực của Lưu gia thật sự lớn đến mức có thể bảo vệ cậu ta thì buổi tối tôi sẽ đi tìm cậu ta trùm bao tải đánh.”

“Không bằng trùm bao tải ngay từ đầu.” Phù Thế Kỳ bất mãn, ở trong mắt hắn, một lần bị phạt trên trường kém xa hành hung xả giận.

“Lưu gia muốn cắm rễ ở Ninh Thành, chen chân vào giới thượng lưu cho nên muốn con cháu nhà mình đóng khung vào hình tượng tinh anh ưu tú, thành tích của Lưu Hạng Cường đếm ngược từ dưới lên, có lẽ cha cậu ta đã âm thầm chuẩn bị, tính toán dùng tiền tranh cho cậu ta một suất cử đi du học nhưng học sinh đã bị xử phạt thì không thể đi du học nữa, chuyện xử phạt này sẽ đả kích cậu ta mạnh hơn là chỉ trùm bao tải.”

Phù Thế Kỳ lập tức hiểu ra, điều này rất giống với những gì ba ba đã từng dạy hắn.

“Những chuyện bắt nạt lúc trước cậu ta đề cập đến là thế nào?”

Vưu Lăng cẩn thận nhớ lại những cái gọi là bắt nạt học đường, nghiêm túc trả lời: “Đối với tôi mà nói thì chỉ tính là quấy rầy thôi, nếu cậu ta không nói ra thì tôi cũng quên luôn rồi.”

Quầy rầy và bắt nạt là hai thái cực hoàn toàn khác xa nhau đó!

Phù Thế Kỳ hoài nghi Vưu Lăng không nhận thức được thế nào là bị bắt nạt, vì thế từng bước từng bước hỏi ra.

“Cậu ta nói tìm người âm thầm vứt sách của cậu…”

“Sách của tôi chưa từng bị vứt, nhưng thật ra vở bài tập của bạn cùng bàn của tôi bị ai đó ném xuống hồ, sau đó có tìm được ra người vứt, cậu ta cũng không phải làm bài tập nữa nên vui vẻ mấy ngày. Giờ nghĩ lại chắc là người kia tìm nhầm chỗ, đúng rồi, bạn cùng bàn của tôi gọi là Long Lăng.”

Phù Thế Kỳ: “…..”

Tuy hắn không làm bài tập nhưng nếu vở bài tập thực sự bị người khác ném mất thì hắn cũng rất cao hứng.

“Vậy chặn người thì sao?”

Vưu Lăng mỉm cười từ ái: “Cậu cho rằng có bao nhiêu học sinh cấp ba đánh thắng được tôi?”

Hằng ngày đánh nhau tập luyện, Phù Thế Kỳ tỏ vẻ đã hiểu, nếu Vưu Lăng dùng hết toàn lực thì một mình cậu có thể cân một đám cũng không phải nói chơi.

Vưu Lăng uống thêm một hớp nước, tiếp tục nói: “Nhóm đầu tiên tới chặn tôi có ba người, đánh chưa đến năm phút đồng hồ đã quỳ xuống nhận sai, nhóm thứ hai tới năm người, tất cả đều là gà rù chỉ biết phô trương thanh thế, đánh xong thì mất dạng luôn, không biết có phải bọn họ cầm tiền nhưng không làm việc không, dù sao tới lúc tôi chuyển trường cũng không gặp được nhóm thứ ba tới chặn.”

“Còn những chuyện bịa đặt… Cậu thấy tôi có giống người sẽ để ý những chuyện đó không?” Vưu Lăng thản nhiên nói, “Chuyện bịa có trăm nghìn chỗ hở, phàm là những người có đầu óc đều sẽ không tin.”

Phù Thế Kỳ cam bái hạ phong*, Vưu Lăng đúng là một người không thèm để ý gì đến những tin đồn, cậu chỉ để ý thành tích của mình thôi.

(*cam bái hạ phong: chịu thua, tâm phục khẩu phục)

Tuy Lưu Hạng Cường nói nghe có vẻ rất nghiêm trọng và cũng tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không thể bắt nạt nổi Vưu Lăng.

“Vậy vì sao còn chuyển trường?” Phù Thế Kỳ hỏi.

Hắn duỗi tay lấy lại chai nước sắp thấy đáy của mình, một hơi cạn sạch, tuy rằng uống chung chai nước là chuyện bọn họ thường xuyên làm nhưng tim hắn lúc này vẫn hơi tăng tốc một chút.

“Mỗi ngày gặp vài ba chuyện lông gà vỏ tỏi vẫn khiến tôi mất tập trung, không thể toàn lực học tập.” Sắc mặt Vưu Lăng hơi trầm xuống, “Dù sao cũng phải chuyển thì dứt khoát chuyển luôn tới mười bốn trung học cùng cậu.”

Thực ra lấy thành tích của cậu thì chuyển tới bất cứ trường nào cũng được nhưng từ lúc thi chuyển cấp đã học ngày học đêm, cậu đột nhiên nhớ tới việc lâu rồi không đi chơi với Phù Thế Kỳ, lên tam trung việc học nặng nề, cậu có rất ít thời gian rảnh, mà Phù Thế Kỳ thì chưa bao giờ tới quầy rầy lúc cậu học.

Trong đầu bỗng hiện lên một con husky to đùng đáng thương nằm rạp dưới đất, tay không khống chế được mà điền vào đơn chuyển trường mười bốn trung.

“Tôi còn tưởng cậu vì nhớ tôi nên mới chuyển tới đây.” Tức giận trong lòng Phù Thế Kỳ đã tan đi khá nhiều, bắt đầu đùa giỡn với Vưu Lăng.

“Nghĩ cũng thật đẹp.” Vưu Lăng nhanh chóng phản bác.

Phù Thế Kỳ vừa lấy lại bình tĩnh, tim mất khống chế đập nhanh hơn, cách nói chuyện của Vưu Lăng trước nay đều từ tốn, không nhanh không chậm, chỉ có lúc nói dối mới nói nhanh.

Nói cách khác, Vưu Lăng thật sự vì hắn mà chuyển tới mười bốn trung.

A Lăng quả nhiên thích mình!

“Được rồi, chuyện cần hỏi đều đã hỏi xong, đừng tức giận nữa.” Vưu Lăng bất đắc dĩ nói.

Phù Thế Kỳ mãnh liệt đè xuống nội tâm kích động, chơi xấu nói: “Vẫn chưa tiêu hết, cậu có chuyện mà không nói gì với tôi, chuyện này tôi còn chưa tính đâu.”

“Vậy… đánh một trận?” Vưu Lăng ngẫm nghĩ, vì tập luyện mà lâu rồi bọn họ chưa đánh nhau, thuận tiện mượn cơ hội này đánh một trận cũng khá tốt đó.

Không có chuyện gì mà một trận đánh không thể giải quyết, nếu có, vậy đánh thêm trận nữa.

Tuy rằng Phù Thế Kỳ rất muốn nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, trước kia là quan hệ huynh đệ nên đánh nhau có thể gọi là tập luyện, bây giờ là quan hệ bạn đời nên đánh nhau gọi là bạo lực gia đình.

Vừa rồi là ai nói không phải chuyện gì cũng dùng nắm đấm để giải quyết? Vì sao áp dụng lên người hắn lại hoàn toàn khác?

Vưu Lăng nhìn biểu cảm buồn bực của Phù Thế Kỳ, không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

“Về sau không đánh nữa.”

“Vì sao vậy?” Vưu Lăng hơi bối rối, chẳng lẽ chuyện cậu giấu giếm lý do chuyển trường đã khiến cho quan hệ của bọn họ rạn nứt?

“Không, không đến mức đó chứ…” Tay Vưu Lăng vô thức nắm lấy góc áo, cố gắng nói một câu hoàn chỉnh từ trong suy nghĩ hỗn loạn: “Tôi thật sự cảm thấy chuyện này không có gì nên mới không nói cho cậu, cậu cũng không cần vì chuyện nhỏ đó mà tuyệt giao với tôi…”

“Tôi nói muốn tuyệt giao với cậu khi nào? Sao tôi có thể tuyệt giao với cậu được!?” Phù Thế Kỳ cũng lo lắng, nhớ lại câu nói vừa rồi, không hiểu bên trong có chỗ nào nhắc tới tuyệt giao.

“Vừa rồi cậu nói về sau không đánh nữa…”

“Những lời này không đúng chỗ nào?” Phù Thế Kỳ nghi hoặc.

Vưu Lăng nhận ra có khả năng mình đang hiểu lầm gì đó, ngẩng đầu, tăng âm lượng, che giấu chột dạ trong lòng, nói: “Trước kia lúc cậu muốn tuyệt giao với ai đó đều nói là: không đánh nhau với cậu nữa, thật nhàm chán.”

Nhà Phù Thế Kỳ có tiền cho nên bên người không thiếu hồ bằng cẩu hữu nịnh nọt, nhưng từ nhỏ Phù Thế Kỳ chưa bao giờ coi mình là phú nhị đại, rất thích đánh nhau, xem như một kiểu vận động. Những vị “bạn bè” muốn ké một chút lợi ích trên người hắn đều đến rất nhanh, đến nhanh nhưng cũng đi nhanh, mỗi lần như vậy hắn đều nằm trên giường của Vưu Lăng vừa chơi game vừa phun tào, một khi nói ra không muốn đánh nhau với người nào nữa tức là người đó sẽ biến mất khỏi vòng bạn bè của hắn.

Vậy nên ở trong lòng Vưu Lăng, từ miệng Phù Thế Kỳ nói “không đánh nữa” chẳng khác gì nói “tuyệt giao đi”.

“Đệt!” Phù Thế Kỳ vuốt mặt, trong đầu đều là hình ảnh hốc mắt phiếm hồng của Vưu Lăng, những lời muốn nói đều biến hết thành một câu chửi thề.

Vưu Lăng cũng cảm thấy tình huống này quá xấu hổ, tập tễnh muốn rời đi.

Nhưng góc áo của cậu bị Phù Thế Kỳ giữ chặt, nhẹ nhàng kéo người ngồi trở về.

“Là cậu nói không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm nên tôi mới bảo chúng ta về sau không cần đánh nhau nữa.” Phù Thế Kỳ tùy tiện dùng một lý do che giấu nội tâm của mình.

“Tùy cậu.” Vưu Lăng cúi đầu, cảm thấy mặt mũi của mình bị ném tới nhà bà ngoại luôn rồi, bây giờ cậu chỉ muốn tìm cái hố nhảy xuống, nào còn tâm trí đâu nghĩ tới chuyện gì khác.

“Nhưng mà lần sau nếu còn lặp lại, chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng thì tôi thực sự tức giận đó, có chuyện gì cũng phải nói với tôi.” Phù Thế Kỳ nhìn vành tai và cái cổ mảnh khảnh của Vưu Lăng ửng hồng, bỗng nhiên rất muốn cắn thử một miếng.

Vưu Lăng chôn mặt vào bàn tay, lung tung gật đầu, chỉ hy vọng thời gian mau trôi nhanh, nghĩ đến vừa rồi cậu còn suýt khóc, cảm thấy xấu hổ muốn chết.

“Lần sau tôi mà tức giận thì sẽ không dễ dỗ đâu.” Phù Thế Kỳ nói, nội tâm âm thầm bổ sung: Phải hôn hôn một chút mới dỗ được.

“Hiểu rồi hiểu rồi, lần sau sẽ nói hết với cậu, cậu cmn nói thêm một câu nữa là tôi tức giận đó!” Thanh âm của Vưu Lăng đang đứng bên bờ vực bùng nổ.

Phù Thế Kỳ nhận được lời đáp ứng liền thay đổi đề tài.

“Đi bệnh viện không?”

“Đi.”

“Tôi bế cậu đi?”

“Lăn!” Vưu Lăng đứng lên, khập khiễng đi về phía lối ra, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây nào nữa.

“A Lăng! Cổ cậu…”

“Câm miệng! Cậu nói thêm một câu nào nữa là tôi đập cậu ngay tại đây luôn!” Vưu Lăng cảm thấy mình bùng nổ rồi, bởi vì da trắng nên cậu biết rõ khi nào mình đỏ mặt sẽ bị nhìn thấy rất rõ ràng, nếu nghiêm trọng hơn thì cả cổ cũng hồng luôn.

Nhưng cậu không muốn nghe từ miệng Phù Thế Kỳ nói ra!

Phù Thế Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, bước ba bước dài đuổi kịp Vưu Lăng, rất tự nhiên đỡ lấy cậu, dư quang nhìn chằm chằm góc nghiêng giận dữ và xấu hổ của Vưu Lăng, đầu óc toàn là bùn nhão.

A Lăng thật đẹp!

Khi hai người đi đến cửa sân vận động, bỗng nhiên bị một cậu bé đẹp trai thanh tú ngăn lại.

Cậu bé kia thấp hơn Vưu Lăng một ít, hốc mắt đỏ bừng, hai mắt đẫm nước như thể vừa khóc một trận, khí chất ôn hòa vô hại như một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu.

Cậu ta đứng trước mặt Vưu Lăng, nức nở nói: “Xin, xin lỗi, tôi chỉ là muốn làm sáng tỏ một chút, rõ ràng đều là tôi sai, không hiểu vì sao mọi người đều mắng cậu. Tôi nói ra hết chân tướng, không ngờ anh ta lại đến tìm cậu.”

Trong đầu Phù Thế Kỳ vang lên một hồi chuông cảnh báo, thỏ trắng nhỏ không quen không biết ở trước mặt này là ai nữa!?

A Lăng, đến tột cùng thì cậu còn bao nhiêu chuyện không nói cho tôi biết!?

Lời tác giả:

Phù Thế Kỳ: Tôi thực sự tức giận rồi! Phải hôn hôn mới nguôi giận được!

*** Hết chương 20
Bình Luận (0)
Comment