Ta Là Bạn Của Husky

Chương 22

Kì thi toàn thành phố sắp đến, toàn bộ mười bốn trung chỉ có mỗi Vưu Lăng là nỗ lực ôn tập, kéo theo Phù Thế Kỳ điên cuồng học bổ túc.

Tiêu Thụy Minh không coi trọng gì kì thi này cả, cậu ta chú ý đến tình trạng cảm tình của Vưu Lăng và Phù Thế Kỳ hơn, nhưng hình thức ở chung của hai người kia thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt.

Tới thời khắc không thể chịu nổi sự tra tấn của lương tâm nữa, thừa dịp Vưu Lăng tới văn phòng giáo viên, cậu ta tới tìm Phù Thế Kỳ.

“Cậu… biết chuyện trước kia của Vưu Lăng không? Chính là nguyên nhân khiến cậu ấy chuyển trường ấy.” Tiêu Thụy Minh thầm thì hỏi, cậu ta muốn bày tỏ uyển chuyển với Phù Thế Kỳ rằng Vưu Lăng là một thẳng nam, yêu một thẳng nam xác định là không có kết quả tốt.

Ngay lập tức sắc mặt của Phù Thế Kỳ tối sầm xuống.

“Biết, nếu không phải bị A Lăng ngăn lại thì ngày thi điền kinh đó tôi đã đập cho Lưu Hạng Cường vào bệnh viện luôn rồi.”

“Nếu tôi có mặt ở đó nhất định cũng sẽ đập cho tên rác rưởi đó một trận.” Tiêu Thụy Minh gật gật đầu hưởng ứng, sau đó mới phát hiện chủ đề đã bị kéo đi mất, vội vã kéo lại trở về, nói: “Không phải, người tôi muốn nói tới là Lưu Hạng Thanh, chắc là cậu đã biết chuyện Lưu Hạng Thanh tỏ tình với Vưu Lăng nhưng bị từ chối?”

Phù Thế Kỳ buồn bực gật đầu, hắn đâu chỉ biết, còn suýt nữa được nhìn thấy hiện trường tận mắt luôn kia kìa.

Chuyện xử phạt của Lưu Hạng Cường nháo rất lớn, bây giờ lời đồn đại bên ngoài đã biến thành “Lưu Hạng Cường vì yêu sinh hận mà hại người”, đúng theo chủ ý của Vưu Lăng, mục đích là muốn bảo vệ Lưu Hạng Thanh.

Nghĩ lại tự dưng thấy chua chịu không nổi.

Tiêu Thụy Minh nhẹ nhàng thở ra, xem ra Phù Thế Kỳ đã biết xu hướng giới tính của Vưu Lăng, như vậy thì giác ngộ về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cậu ta suy nghĩ cả đêm, nghĩ tới đủ loại phiên bản khuyên bảo an ủi, chưa kịp nói ra đã bị một câu của Phù Thế Kỳ dội ngược trở về.

“Tuy rằng người thích A Lăng rất nhiều nhưng A Lăng chỉ thích một mình tôi.” Phù Thế Kỳ kiêu ngạo nói.

Bài xích người ngoài, Vưu Lăng không muốn thuê người giúp việc nhưng lại để một người bạn cùng lứa xâm nhập vào cuộc sống của mình, cùng ăn cùng uống, này không phải yêu thì còn là gì?

Nhìn bộ dạng tự tin của Phù Thế Kỳ, mắt Tiêu Thụy Minh trợn trắng, cậu ta không nhìn được một chút ái muội nào khi Vưu Lăng ở cạnh Phù Thế Kỳ, ngay cả việc chân tay ngẫu nhiên tiếp xúc cũng chỉ là như đang chơi với chó.

Nói không chừng tên này còn chẳng phân biệt được các loại quan hệ này khác nhau chỗ nào.

Nhớ lại những gì Vưu Lăng nói về Phù Thế Kỳ, Tiêu Thụy Minh càng chắc chắn. Cậu ta định dùng sự kiện của Lưu Hạng Thanh để nói cho Phù Thế Kỳ biết, quan hệ anh em và thích nhau của bạn đời vẫn có chút khác nhau.

“Lưu Hạng Thanh…”

“A Lăng đã cự tuyệt cậu ta, chuyện này chứng minh trong lòng A Lăng vẫn yêu tôi nhất, chúng tôi chỉ thiếu một cơ hội thổ lộ với nhau nữa thôi là có thể ở bên nhau.” Phù Thế Kỳ không muốn tiếp tục nghe thấy cái tên kia, vội vàng bày ra bộ dáng chính cung của mình.

“Mau tỉnh lại đi! Ban ngày ban mặt đừng có nằm mơ nữa, Vưu Lăng là thẳng…”

“Là cái gì?” Vưu Lăng ôm một chồng bài thi xuất hiện.

Nền tảng trung học cơ sở của Phù Thế Kỳ đã ổn nhưng hơi khó tiếp thu tri thức khó của trung học phổ thông cho nên cậu tìm thầy cô xin một ít mẫu bài thi, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bổ sung cho Phù Thế Kỳ.

Tiêu Thụy Minh nghe thấy tiếng Vưu Lăng liền cứng nhắc tại chỗ.

Vưu Lăng không biết Phù Thế Kỳ đã cong, nếu cậu ta tùy tiện mở miệng nói không chừng sẽ phá hư quan hệ của hai người bọn họ.

“…Là một người nhiệt tình học tập.” Sự cơ trí của Tiêu Thụy Minh bùng nổ.

Vưu Lăng biết đây không phải là lời nói thật, tuy rất để ý nhưng lại giả bộ không thèm để ý, đặt bài kiểm tra lên bàn, thuận miệng nói: “Rất ít khi thấy hai người ở cạnh nhau, vừa rồi nói chuyện gì đó?”

Cậu chưa quên chuyện đại sự lúc trước hai người này lặng lẽ làm với nhau.

Tiêu Thụy Minh điên cuồng nháy mắt ra ám hiệu, muốn dặn Phù Thế Kỳ đừng tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi ra nhưng đối phương không hề có chút ăn ý nào.

“Đang thảo luận ai là người cậu yêu nhất.” Phù Thế Kỳ vừa giúp Vưu Lăng sửa sang phân loại bài kiểm tra vừa ném ra một quả bom.

Vì sao lại thảo luận về đề tài này? Vưu Lăng nghi hoặc, trực giác lại nhắc nhở cậu đừng hỏi nữa thì tốt hơn.

Tiêu Thụy Minh: “…..” Tôi nên nói tiếp thế nào bây giờ?

“Vậy kết quả thảo luận của các cậu là gì?” Vưu Lăng hỏi, cậu cất bớt mấy món đồ dư thừa trên bàn, lấy ghim bấm ra chuẩn bị ghim gọn bài kiểm tra lại.

“Còn phải thảo luận sao, đương nhiên là tôi rồi!” Vẻ mặt Phù Thế Kỳ mười phần đắc ý, mặc dù hai người bên cạnh không thể hiểu rốt cuộc hắn đang đắc ý cái gì.

Nghe được lời này, động tác trên tay Vưu Lăng dừng lại, tuy rằng biết chỉ đang đùa nhưng trái tim lại đập lỡ một nhịp.

“Chẳng lẽ không phải à?” Phù Thế Kỳ hơi hoảng loạn, vì sao A Lăng không lập tức đáp lại hắn như bình thường?

Cái ý tứ do dự này chẳng lẽ là hắn không phải là người Vưu Lăng yêu nhất?

“Đương nhiên là phải rồi.” Vưu Lăng cười, xoa đầu Phù Thế Kỳ một phen, đè thật sâu cảm giác kì lạ vừa rồi xuống tận đáy lòng.

Tiêu Thụy Minh đỡ trán, quay về chỗ ngồi của mình.

Cậu ta xem như đã rõ, hai người này căn bản không cần giác ngộ, bất luận mình có làm gì thì kết quả vẫn do bọn họ quyết định.

Tất cả sự yêu thích của Phù Thế Kỳ đều đã đặt hết lên người Vưu Lăng.

Tiêu Thụy Minh có một vị họ hàng là giảng viên khoa vật lý của đại học Ninh Thành nên từ nhỏ đã bị bắt buộc học vật lý, sau đó lên cấp ba vẫn làm trùm vật lý của trường. Vì lương tâm của mình, Tiêu Thụy Minh lấy lý do bổ túc vật lý cho Vưu Lăng để tìm cậu nói chuyện riêng, muốn hỏi về cái nhìn của Vưu Lăng đối với Phù Thế Kỳ.

Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ giải lao, Tiêu Thụy Minh hỏi bâng quơ như thể đang nói chuyện phiếm: “Cậu có từng nghĩ về việc sau này sẽ tìm một mẫu người yêu như thế nào không?”

“Không, có lẽ là có tiếng nói chung, dù sao thì ở cạnh nhau thoải mái là được.” Tay Vưu Lăng vẫn tiếp tục sửa đề, buồn bực nói: “Vì sao mấy cậu lại rất thích hỏi về vấn đề này?”

“Mấy cậu?” Chế độ bát quái của Tiêu Thụy Minh đã online, “Ngoài tôi ra còn ai nữa?”

“Phù Thế Kỳ đó, khiến tôi shock luôn, cậu ta đối với chuyện tình cảm dốt đặc cán mai.” Vưu Lăng nói, Phù Thế Kỳ chính là kiểu người ngồi xem phim khi đến cảnh hôn sẽ ngại ngùng.

Tiêu Thụy Minh cũng hoài nghi liệu có phải Phù Thế Kỳ ngộ nhận cảm giác ỷ lại vào Vưu Lăng thành tình yêu, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy Phù Thế Kỳ thật đáng thương, rõ ràng đã tiến hóa nhưng vẫn bị người mình thích cho rằng là một đứa trẻ thuần khiết.

“Vậy cậu có thích ai không?” Tiêu Thụy Minh nỗ lực dò hỏi tin tình báo, định dùng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phong phú của mình cân nhắc xem hai người này có bao nhiêu khả năng có thể ở bên nhau.

Bởi vì sợ Vưu Lăng hiểu lầm, Tiêu Thụy Minh cường điệu thêm: “Chính là kiểu thích của người yêu với nhau.”

“Không có ai cả.” Vưu Lăng thật thà lắc đầu.

“Sao có thể? Chẳng lẽ trong nhiều năm qua chưa từng có người nào khiến cậu vui vẻ, không gặp được sẽ buồn bã, một lòng một dạ đặt hết sự chú ý lên người đó sao?” Tiêu Thụy Minh cảm thấy không xong rồi, cậu bạn này dựa vào cái gì mà dám nói Phù Thế Kỳ đơn thuần, rõ ràng chính bản thân mình cũng đơn thuần không kém!

Trong đầu Vưu Lăng hiện ra hình ảnh của Phù Thế Kỳ, mấy năm nay người mà cậu lo lắng nhiều nhất chính là Phù Thế Kỳ, nhưng nói là yêu say đắm thì không đúng lắm, căng nhất thì là sự quan tâm lo lắng của một người cha dành cho con trai mình thôi.

Vì thế Vưu Lăng tiếp tục lắc đầu.

Tiêu Thụy Minh bắt đầu cảm thấy Vưu Lăng không phải là một người dị tính thuần túy, nói không chừng còn là một người vô tính luyến.

“Chỉ là tôi cảm thấy yêu sớm không tốt…” Vưu Lăng giải thích, nhìn biểu cảm không thể tin nổi của Tiêu Thụy Minh, đỡ trán nói: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi không có thời gian. Hằng ngày ngoài học tập thì thời gian của tôi đều bị Phù Thế Kỳ chiếm lĩnh, đừng nói là yêu đương, ngay cả kết giao thêm bạn thân riêng cũng không thể.”

Trong đầu Tiêu Thụy Minh bắt đầu spam một câu ca từ: Nếu không phải là tình yêu…

Cậu ta cảm thấy xu hướng giới tính của Vưu Lăng có khả năng là không phải nam cũng không phải nữ, mà là Phù Thế Kỳ.

Muốn hỏi thêm vài vấn đề thì điện thoại của Vưu Lăng bỗng nhiên reo lên, cậu ấn nút nghe, nhất thời bất cẩn ấn mở loa ngoài, thanh âm độc đáo của Phù Thế Kỳ truyền tới từ đầu dây bên kia.

“A Lăng, áo ngủ của tôi đâu?”

“Hôm nay tôi giúp cậu giặt sạch rồi đó, cậu ra ban công nhìn đi, tiện thu hết quần áo vào luôn.”

“Được.”

Đầu bên kia im lặng một khoảng thời gian, sau đó lại hỏi: “Khi nào cậu về? Trước khi về nói với tôi một tiếng để tôi hâm nóng lại đồ ăn, đêm nay có cá lư hấp mà cậu thích, không thể để quá nguội.”

Vưu Lăng không biết buổi học hôm nay khi nào mới kết thúc, chỉ có thể dùng một ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Thụy Minh.

“Kết thúc kết thúc, cậu có thể bắt đầu nấu cơm rồi đó.” Tiêu Thụy Minh tức giận rống vào điện thoại, gấp sách vật lý lại, ném hết vào balo, dùng hành động này kết thúc buổi học bù có mục đích của mình.

Sau khi Vưu Lăng ngắt điện thoại, Tiêu Thụy Minh thật sự không áp chế được tâm tư hóng hớt của mình ngọ nguậy rục rịch, hỏi: “Hai người sống chung?”

“Gần như là vậy. Lúc thi điền kinh chân tôi bị thương nên cậu ta sang chăm sóc tôi. Cậu ta thường xuyên ở lại bên này nên quần áo cũng mang sang luôn.” Vưu Lăng nói, mang theo ý cười.

“Được rồi, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi!” Tiêu Thụy Minh giơ tay ra chặn lại, không màng biểu cảm nghi hoặc của Vưu Lăng, ôm trái tim đầy tổn thương của mình lảo đảo bước ra khỏi lớp.

Tại sao mình lại áy náy nhiều ngày như vậy? Vì sao lại tìm cách nói chuyện riêng với bọn họ hết lần này đến lần khác? Mình con mẹ nó lẽ ra nên tống cả hai tới Cục Dân chính luôn cho nhanh!
Bình Luận (0)
Comment