Vưu Lăng vẫn đang đợi Phù Thế Kỳ nói ra yêu cầu nhưng từng ngày trôi qua Phù Thế Kỳ vẫn bình thường như trước.
Nếu không phải đôi mắt của Phù Thế Kỳ lúc nào cũng như đang phát sáng thì cậu đã cho rằng hắn quên mất chuyện này luôn rồi.
Ngày 28 tháng Chạp, vừa sang ngày mới, Vưu Lăng nhận được một cú điện thoại từ nước ngoài, cậu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đèn lồng đỏ góp phần tăng sự náo nhiệt vui vẻ cho tiểu khu, chỉ có căn nhà của cậu là trống rỗng ảm đạm, không hề có một tia mừng năm mới nào.
“Bảo bối sinh nhật vui vẻ!” Tiếng cha mẹ truyền từ đầu dây bên kia, xung quanh còn lẫn nhiều tạp âm.
Vưu Lăng sững người, bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, bởi vì sinh nhật mỗi năm của cậu cũng chỉ trải qua với Phù Thế Kỳ như ngày thường nên lâu dần đã mất đi ý nghĩa đặc thù.
“Cảm ơn ba mẹ.” Vưu Lăng khô khốc đáp lại, xa cha mẹ nhiều năm, trong lúc nhất thời không biết thể hiện tình cảm người thân như thế nào.
Đối phương không hề bị những lời này ảnh hưởng đến tâm tình, giọng nói vẫn đầy quan tâm như cũ hỏi: “Bảo bối chưa ngủ sao?”
“Con chưa.”
“Vẫn đang làm bài tập à? Đừng quá sức.”
Động tác đang giải đề của cậu dừng lại, nói: “Không, con đang chơi game, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, muốn thức đêm chơi game.”
“Nên vậy!” Cha mẹ bỗng rất vui vẻ, tiếp tục nói: “Năm nay là sinh nhật 18 tuổi của con, ba và mẹ quyết định tặng con một đại kinh hỷ.”
Vưu Lăng nhớ lại quà sinh nhật trong những năm trước, đoán cái gọi là đại kinh hỉ này chắc là một chiếc xe thể thao số lượng có hạn, hoặc là một căn biệt thự đứng tên cậu, đối với cậu mà nói những cái này đều không được tính là kinh hỉ nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại một câu: “Vâng.”
Ngắt điện thoại, nhìn thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Phù Thế Kỳ, cùng với câu hỏi cậu ngủ chưa.
Vưu Lăng vừa định trả lời là “chưa” thì nghe được tiếng mở cửa dưới tầng truyền đến, Phù Thế Kỳ cầm một chiếc bánh kem có cắm nến đi vào.
Căn nhà trống rỗng này cuối cùng cũng có chút ánh sáng ấm áp.
“Mau tới đây ước rồi thổi nến!” Phù Thế Kỳ đặt bánh kem lên bàn, thúc giục Vưu Lăng.
Cảm nhận được khí lạnh trên người Phù Thế Kỳ, mũi Vưu Lăng có chút đau, tên này không biết đã ở bên ngoài ngây ngốc đợi trong bao lâu.
Cậu nghiêm túc bày ra tư thế ước nguyện, sau đó thổi tắt nên, hi vọng điều ước của mình sẽ thành hiện thực.
“Cậu ước gì vậy?” Phù Thế Kỳ hỏi.
“Cậu tặng quà gì cho tôi?” Vưu Lăng nhanh chóng nói sang chuyện khác, cậu không thể nói ra điều ước của mình chính là được thành đôi vs Phù Thế Kỳ.
Phù Thế Kỳ mím môi, rối rắm nói: “Tôi muốn xin sử dụng khen thưởng của kiểm tra cuối kỳ.”
“Chuẩn tấu.”
“Tôi muốn quyền quay ngược thời gian một lần, có nghĩa là nếu cậu không hài lòng với món quà thì đêm nay coi như không xảy ra chuyện gì cả.” Giọng Phù Thế Kỳ càng ngày càng nhỏ, “Sau đó ngày mai chúng ta tổ chức sinh nhật lại.”
… Rốt cuộc là muốn đưa món quà đáng sợ gì vậy? Vưu Lăng đột nhiên rất không muốn nhận món quà này nhưng đã lỡ hứa rồi nên đành gật đầu chấp nhận.
Phù Thế Kỳ lập tức trở nên cực kỳ vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Quà sinh nhật 18 tuổi tôi muốn tặng cậu đó là… là chính tôi! Tặng tôi làm bạn trai của cậu!”
Suy nghĩ của Vưu Lăng hỗn loạn, muốn trả lời nhưng không nói nên lời.
Điều ước bỗng dưng trở thành sự thật, có cảm giác rất không chân thật.
Phù Thế Kỳ hiểu nhầm phản ứng của Vưu Lăng thành cự tuyệt, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy giếng, luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, muốn che giấu sự mất mát của mình.
“Ừm… tôi hiểu ý cậu, chuyện đêm nay của chúng ta coi như chưa từng xảy ra, về sau vẫn là anh em tốt như trước.”
“Cậu xác định về sau vẫn có thể tiếp tục làm anh em?” Cuối cùng Vưu Lăng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cười ngăn cản Phù Thế Kỳ đang chuẩn bị rời đi, nói: “Vừa rồi tôi đã ước, hi vọng mình sẽ tìm được một người bạn trai.”
“Vậy tôi có thể chứ?” Phù Thế Kỳ ngốc nghếch hỏi, hạnh phúc tới quá bất ngờ.
“Ai là người đầu tiên hôn tôi đều có thể.”
Vừa dứt lời, Vưu Lăng bị Phù Thế Kỳ đẩy ngã ra sofa, môi bị một đôi môi khô ráo khác chặn lại, bởi vì Phù Thế Kỳ dùng lực hơi mạnh nên cậu có cảm giác miệng mình đã chảy máu rồi.
“Cậu cmn đúng là thuộc giống chó mà…” Vưu Lăng lau qua chỗ đau, quả nhiên bị chảy máu.
“Không thuộc chó, thuộc về cậu thôi.” Phù Thế Kỳ tiến sát lại gần liếm lên vết thương của cậu, trên mặt là ý cười không thể ngăn được.
“Còn chưa kịp nói lời yêu thương nào…” Vưu Lăng chưa nói xong đã bị bạn trai mới hôn môi như muốn hủy diệt, hai người lại ngã ra sofa, không chú ý tới tiếng mở cửa bên ngoài.
Cho đến khi đèn sáng hết lên, Vưu Lăng đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ mình, một bầu không khí xấu hổ ngay lập tức bao trùm cả căn nhà.
“Xin, xin lỗi, ba và mẹ quay về không đúng lúc…” Mẹ Vưu nhanh chóng lôi ông xã và vali hành lý lui ra sau, tri kỷ đóng cửa lại.
[Ba và mẹ đêm nay ngủ ở khách sạn, hai đứa cứ tự nhiên tiếp tục.]
Vưu Lăng đọc xong tin nhắn liền bấm xóa luôn, chôn mặt vào gối.
Mất mặt quá…
Lúc này, cửa lại mở ra, mẹ Vưu ném một cái túi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Nghe được tiếng xe đi xa Vưu Lăng mới dám ngẩng mặt mình ra khỏi gối, dùng một chân đạp Phù Thế Kỳ, ý bảo hắn ra lấy đồ.
Phù Thế Kỳ vẫn đang shock, đây là có tính là hắn đi gặp mặt trưởng bối luôn không?
Hắn nghe lời ra cửa xách cái túi về, hai người mở ra, bên trong toàn là đồ vật cạn lời.
[Cho dù là con trai cũng phải biết tự bảo vệ bản thân.]
Tin nhắn của mẹ Vưu vừa vặn được gửi đến.
Mặt Vưu Lăng đỏ bừng, bọn họ rõ ràng còn chưa đi tới bước này!!
Phù Thế Kỳ cảm thấy túi đồ này hơi bỏng tay, không dám liếc nhìn lần thứ hai, sợ mình không nhịn được hóa thành cầm thú mất.
Hai người ăn ý bỏ qua món quà “kinh hỷ” này, lên giường đắp chăn đơn thuần nằm nói chuyện phiếm.
Lúc sắp ngủ, Vưu Lăng đột nhiên nhận ra, hình thức ở chung hiện tại của bọn họ hình như chẳng có gì thay đổi… Chỉ là có 0một loại cảm giác kỳ dị biến từ vợ chồng son thành vợ chồng già.
Nhưng mà nằm một lúc Phù Thế Kỳ bắt đầu động tay động chân, nhắc nhở cậu bọn họ vẫn đang ở trạng thái tân hôn nóng bỏng. Cha mẹ xuất hiện tuy “kinh” nhiều hơn “hỷ” nhưng tốt xấu gì cũng đã come out rồi.
Vưu Lăng thở gấp dựa vào ngực Phù Thế Kỳ, nói: “Đã gặp mặt cha mẹ rồi, muốn hối hận cũng không kịp nữa.”
Phù Thế Kỳ ấn lên trán Vưu Lăng một cái hôn ấm áp: “Tuyệt đối không hối hận.”
[HOÀN]
***
Andy: Hic… Kết vội quá:(( Mình vừa đọc vừa edit, làm tới đây thấy hụt hẫng ghê… Ước gì tác giả viết thêm về CP Tiêu Thụy Minh x Vương Võ và anh em nhà họ Lưu kia thì tốt rồi. Câu chuyện vườn trường này có lẽ khó có drama vì hai nam chính quá cường. Tương lai của hai cháu Kỳ Lăng sẽ nhiều chông gai vì sản nghiệp nhà họ Vưu đều đặt ở nước ngoài, thôi thì chúc hai cháu bên nhau vượt qua mọi khó khăn, trở thành một đôi phu-phu già thật sự.Cảm ơn các bạn đã đọc! Mong các bạn tiếp tục ủng hộ những truyện khác của mình! Bye bye~