Chương 40 Sao lại khóc rồi
Đoạn Tiểu Lâu đứng dưới tòa nhà của Nhâm Hòa, nhìn lên cửa sổ tầng năm: Bên trong tối om, không có bóng người nào.
Hai ngày qua, những lần chạy bộ vào buổi tối, nàng chưa gặp được Nhâm Hòa một lần nào. Thế nhưng cũng không thể mở miệng hỏi Nhâm Hòa vì sao không chạy bộ nữa, phiền muộn của nàng cũng không biết nói cho ai nghe.
Dường như cuộc sống lại một lần nữa trở về con quỹ đạo cũ, khi không có Nhâm Hòa xuất hiện. Chính mình cũng nên tuân theo kế hoạch, thi đỗ cao trung* một cách thuận lợi, sau đó tiếp tục với thành tích xuất sắc để đậu vào trường đại học ưu tú nhất cả nước. Trong đại học cố gắng để trở thành chủ tịch hội sinh viên, và sau đó tốt nghiệp với một lý lịch ấn tượng.
*Cấp ba
Có lẽ đó chính là cuộc đời của chính mình, sẽ không phạm sai lầm, được vô số người theo đuổi, và cuối cùng chọn một người xuất sắc nhất trong số những người hâm mộ để kết hôn và sinh con.
Thế nhưng, nàng từng như thể nhìn thấy trên Người Nhâm Hòa một loại lựa chọn khác, nhưng giờ đây, lựa chọn ấy cũng bị chính nàng phủ nhận đi.
Lúc này, tiếng bước từ xa vang lên, nàng nhìn về phía giao lộ, thấy Nhâm Hòa mồ hôi đầm đìa chạy vào từ cửa tiểu khu. Nhìn thấy Đoạn Tiểu Lâu, Nhâm Hòa cười một chút: "Thật trùng hợp!"
"Ngươi đây là......"
"À, ở một nơi khá xa, ta nghĩ nếu mình chạy về thế này cũng sẽ tiết kiệm thời gian phải chạy buổi tối, dù sao cũng đều là rèn luyện thân thể mà," Nhâm Hòa giải thích, hắn đại khái tính toán một chút, lộ trình từ nhà Dương Tịch về đây cũng vừa đủ là lượng vận động thích hợp.
"Vậy à...... Ta nói sao mấy ngày nay không thấy ngươi đâu nhỉ," Đoạn Tiểu Lâu tự nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hàng ngày đều chạy ở nơi này, nên Nhâm Hòa lựa chọn như vậy ư? Tựa hồ khoảng cách nhà của Dương Tịch đến nơi này...
Chính mình đang tưởng tượng gì thế này, Đoạn Tiểu Lâu tự giễu một tiếng trong lòng, rồi nói với Nhâm Hòa: "Được, ngươi hãy nhanh trở về đi, ta đang chuẩn bị chạy bộ vào buổi tối đây."
"Được, ngày mai gặp!" Nhâm Hòa vẫy tay với Đoạn Tiểu Lâu rồi lên lầu.
Đoạn Tiểu Lâu chạy được mấy bước về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt, dứt khoát quyết định không chạy nữa mà về nhà.
Nhâm Hòa về nhà, trước hết đăng hai chương còn lưu trữ của Thần Thư. Bây giờ, hắn đã rõ được tầm quan trọng của việc lưu trữ, khi đụng phải thần hào, dù tồn lưu thêm bao nhiêu chương cũng không đủ dùng...
Số độc giả đặt Thần Thư hàng ngày đã tăng lên tới 18000 trong mấy ngày qua, bảng xếp hạng vé tháng cũng vững chắc giữ ở vị trí thứ 7, muốn tiến lên phía trước không dễ, nhưng muốn khiến hắn rớt xuống cũng khó, hắn chính là đang ở vị trí khó xử như vậy.
Tuy nhiên, đối với phần lớn tác giả, tác giả của Thần Thư - Ngốc Hươu Bào, đã sắp trở thành một tác giả ở hàng ngũ Thượng Thần, ít nhất cũng là một Chuẩn Thượng Thần.
Muốn trở thành Thượng Thần, còn cần một trận Thần Chiến để chứng tỏ bản thân, nhưng Nhâm Hòa không gấp, trận Thần Chiến này trong thời gian ngắn không thể tiến hành, bây giờ chỉ là thời điểm để tích lũy sức ảnh hưởng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Miểu Hàn đã theo thói quen mà sớm đến lớp một chút. Ngay khi đó, hắn liền nhìn thấy Nhâm Hòa lại là người đầu tiên đến trường, và cảnh quen thuộc lại hiện lên: Nhâm Hòa đang cõng bàn học squat...
Cảnh tượng này khiến trong lòng Tạ Miểu Hàn như có hàng vạn con lạc đà chạy loạn lên, lần trước khi Nhâm Hòa nhảy lầu, buổi sáng hắn không phải cũng đang squat sao? Đây lại là dấu hiệu của việc sắp nhảy lầu sao?! Đây không phải đang khởi động sao?
Tạ Miểu Hàn nhìn Nhâm Hòa, cẩn thận hỏi: "Ngươi lại đang khởi động?"
Khởi động? Nhâm Hòa nghe vậy không khỏi cười trừ, Tạ Miểu Hàn lại nghĩ rằng hắn chuẩn bị nhảy lầu nữa rồi à? Hắn vội vàng giải thích: "Thầy Tạ yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ an phận thủ thường!"
"Đừng nói chuyện này với ta... Trước đây lúc nào ngươi không cũng hứa hẹn tốt đẹp, không có việc gì, ngươi nhảy đi, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng..." Tạ Miểu Hàn với khuôn mặt như đã chết lặng.
Nhâm Hòa tỏ ra xấu hổ và nói lầm bầm: "Ngài xem kìa, sao lại không tin tưởng ta."
"Ngươi... không đáng để ta tin tưởng..."
Sáng hôm sau, khi Chủ nhiệm Lưu gặp Tạ Miểu Hàn, ông ta hỏi: "Lão Tạ, liệu ngươi đã tận tâm giáo dục tư tưởng cho đứa nhỏ kia chưa? Sự việc này đã làm Hiệu trưởng cảm thấy kinh ngạc và yêu cầu chúng ta phải đảm bảo an toàn cho hắn!"
"Ta đã làm, vừa rồi, ta mới thuyết phục hắn," Tạ Miểu Hàn trầm tĩnh trả lời.
"Ngươi nói sao?"
"Ta bảo, ngươi cứ nhảy đi, ta đã chuẩn bị tâm lý," Tạ Miểu Hàn bình tĩnh đáp.
Nghe lão Tạ nói vậy, chủ nhiệm Lưu xém chút liền tiểu: "Lão Tạ ơi, ngươi cũng đừng bất cần đời như thế a!"
“Nếu vậy thì nhanh chóng đổi người chủ nhiệm lớp đi, việc này lão tử không làm nữa, kẻ nào muốn làm thì làm!”
“Được, được, được rồi!” Chủ nhiệm Lưu có chút luống cuống: “Ta sẽ ngay lập tức nói với hiệu trưởng về việc này, ngươi phải giữ bình tĩnh a!”
“Được, ta sẽ chờ tin của ngươi, nếu sau 2 ngày mà vẫn chưa thay thì ta sẽ đi nói với Nhâm Hòa, ngươi có muốn nhảy hay không, nếu ngươi không nhảy thì ta sẽ nhảy!” Tạ Miểu Hàn phun nước bọt đầy mặt chủ nhiệm Lưu, nói...
Lúc này, Nhâm Hòa vẫn đang ngồi trong lớp, sáng nay hắn mới kiệt sức hoàn thành nhiệm vụ 100 cái squat, tuy nhiên, lần này hệ thống thiên phạt thưởng hắn một kỹ năng đàn ghi-ta sơ cấp, có vẻ như không mấy hữu ích.
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Thiên Phạt Hệ Thống đặc biệt đưa ra chuẩn mực "sơ cấp". Phải chăng những phần thưởng tương tự này còn chia theo từng tầng lớp chất lượng? Nếu sau này hắn tạo ra thuốc nôn mửa đẳng cấp cao hơn sẽ như thế nào...
Hơn nữa, những kiến thức về âm nhạc mà hắn đã nhận được trước đây, liệu có hạng "sơ cấp" không? Trên tầng lớp "Sơ cấp" có phải là tầng lớp "Đại Sư"? Hắn vẫn còn nghi ngờ về điều này. Mặt khác, dù cho một số phần thưởng có tầng lớp cao đến đâu, đối với hắn, chúng vẫn vô ích như cũ.
Tuy nhiên, điểm tốt của phần thưởng ngày hôm nay là hắn không chỉ có thể nghiên cứu ca khúc cùng với Dương Tịch, mà còn có thể nghiên cứu việc chơi đàn guitar...
Khi bạn bè liên tục đến lớp liền nghe bọn hắn thảo luận về bữa tiệc mà Lưu Anh Hải đã mời hôm qua. Nghe đồn đây không phải là bữa tiệc bình thường, mà rất sang trọng. Khi Lưu Anh Hải đi vào lớp, không ít bạn đã chủ động chào hắn. Có người còn tranh thủ tìm chuyện để nói, có lẽ bữa tiệc này đã phát huy hiệu quả.
Những học sinh trung học này thật dễ thỏa mãn... Chỉ cần một bữa cơm là đã mãn nguyện rồi. Nhâm Hòa không thể không cảm thán nói.
Lưu Anh Hải rất đắc ý, hắn thật sự hưởng thụ cảm giác như là chúng tinh phủng nguyệt. Lại nói, thiếu niên nào mà không thích cảm giác ấy? Dù rằng Dương Tịch, Đoạn Tiểu Lâu và Hứa Nặc - ba người này đều không có mặt nên hơi tiếc, nhưng trong lòng hắn vẫn thỏa mãn vô cùng.
Hắn còn cố ý đứng bên cạnh Nhâm Hòa, nói to về bữa tiệc hôm qua: “Ta cảm thấy rằng quán ăn hôm tối qua, món bào ngư không còn tươi ngon, bằng không đã mời mọi người đến cùng nếm thử."
Đấy, một món bào ngư mà cũng phải chém gió, nếu ở biển, bào ngư chỉ có 20 đồng một con, ta mời ngươi ăn cho đến khi nôn thì thôi. Nhâm Hòa chỉ đứng đó, cười cười, cảm giác như đang xem một chương trình giải trí, hắn cảm thấy tiểu tử Lưu Anh Hải này chính là cần một bài học.
Sau khi nói xong, Lưu Anh Hải lơ đãng nhìn qua Nhâm Hòa để xem phản ứng của hắn, hắn mong chờ rằng Nhâm Hòa sẽ tức giận... Nhưng ngay lúc này, nước mắt hắn bỗng chốc rơi xuống...
Tất cả học sinh đều ngơ ngác... Chỉ là nói chuyện bình thường thôi, sao lại phải khóc như vậy...
Sau đó, tất cả đều trợn mắt nhìn Nhâm Hòa bất ngờ đứng lên vỗ tay: "Ngọa tào, thật quá cảm động!"