Vào lúc 12 giờ đêm, thời tiết dịp cuối mùa thu khá lạnh, Đoạn Tiểu Lâu mặc chiếc áo len ôm sát thân hình, đứng trong bóng tối ở nơi xa. Áo len và quần jeans làm rõ nét dáng vẻ thanh tú của nàng.
Nhưng nàng đang nhìn Nhâm Hòa, người đang nghiêm túc làm các bài tập khởi động dưới chân tòa nhà hắn đang ở. Nhâm Hòa muốn làm gì?
Đột nhiên trong một khắc kế tiếp, nàng thấy Nhâm Hòa hành động. Toàn thân hắn giống như một con chim đêm giữa bóng tối. Đoạn Tiểu Lâu không kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra đã thấy cơ bắp trên người Nhâm Hòa bỗng nổ ra sức mạnh, gần như chỉ một cú đạp chân, hơi dùng lực vào tay trên cửa sổ chống trộm, cả người hắn đã nhảy lên phía trên cửa sổ chống trộm tầng hai!
Quá nhanh! Quá mạo hiểm!
Chớp mắt thôi, Nhâm Hòa đã đến tầng ba rồi......
Còn phía bên Nhâm Hòa, những hành động nguy hiểm của hắn vẫn đang tiếp diễn, Đoạn Tiểu Lâu suýt nữa phát ra tiếng thét kinh ngạc, nàng đặt tay lên miệng mình, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn hắn, dường như đối với hắn, mạng sống không hề quan trọng, hắn chỉ muốn leo lên với tốc độ nhanh nhất. Đó là một nơi có độ cao hơn chục mét, nếu một phút bất cẩn mà rơi xuống thì sao? Lẽ nào Nhâm Hòa không sợ hãi sao?
Đoạn Tiểu Lâu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa trong lời Nhâm Hòa từ trước: mỗi người đều có lựa chọn khác nhau về cuộc sống. Nàng không tưởng tượng được rằng hắn lại chọn một con đường nguy hiểm như vậy! Đây là điều mà trước giờ nàng không thể tưởng tượng được. Khi xem những đoạn video về nhữmg môn thể thao cực hạn của người nước ngoài, nàng chỉ nghĩ rằng bọn họ thật nhàm chán, nhưng khi có người ngay trước mắt nàng đang mạo hiểm như vậy, máu trong người nàng sôi lên, lòng bàn tay ướt đẫm đầy mồ hôi!
Chờ đến khi nàng hồi tỉnh lại, lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên, Nhâm Hòa vừa mới hoàn thành động tác cuối cùng, đôi tay đã gắt gao nắm chặt vào thành cửa sổ tầng năm!
Cửa sổ tầng năm đã sớm được mở ra, và Nhâm Hòa đột nhiên dùng sức cả hai cánh tay, cả người nhảy vào. Đoạn Tiểu Lâu dường như có thể nghe thấy tiếng vạt áo của Nhâm Hòa bị gió lạnh thổi phất phới.
Trong toàn bộ viện, chỉ còn lại mỗi nàng đứng ở nơi tối tăm, trầm mặc thật lâu không nói.
Nhâm Hòa ở trong phòng mình lau mồ hôi trên trán, vừa rồi khi ở tầng tư đã xuất hiện một khoảnh khắc nguy hiểm. Cửa sổ chống trộm của nhà này có dấu hiệu hơi gỉ sét, khi phải chịu cả trọng lượng của người hắn, hắn đã nghe thấy tiếng đinh ốc bị đứt. Xem ra, hắn sau này không thể quá tin tưởng những thứ trông có vẻ chắc chắn như thế nếu tiếp tục thực hiện các hoạt động như vậy nữa.
Hệ Thống Thiên Phạt: "Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ leo tầng 1 đến 5 của khu nhà gia đình trong vòng 5 phút, khen thưởng tăng 1.0 điểm tố chất thân thể!"
Nhâm Hòa nghe nói được khen thưởng về tố chất thân thể, trong lòng vui mừng như điên, thật sự những nhiệm vụ này chỉ cần hoàn thành cái đầu tiên, những cái sau sẽ giải quyết một cách dễ dàng!
"Điểm tố chất thân thể hiện tại của ta là bao nhiêu?" Nhâm Hòa hỏi.
"5.23."
Ồ, trước đây là 4.12, cộng thêm 1 điểm thể chất nữa theo lẽ thường nên là 5.12, xem ra 0.11 kia chính là sự trưởng thành của bản thân trong thời gian gần đây. Trước khi hệ thống thiên phạt can thiệp, thể chất của Nhâm Hòa là 1.6, như vậy nếu không xét đến phần thưởng, hắn nhất định cũng sẽ có thêm khoảng 1.3-1.4 điểm thuộc tính trưởng thành tự nhiên.
Hắn đã thử thực hiện nhiệm vụ làm 100 cái hít đất trong 1 phút, nhưng vì vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều thể lực, nên hắn không thành công. Tuy nhiên, Nhâm Hòa chẳng mảy may lo lắng, bởi lượng vận động vừa rồi quá lớn, đặc biệt là trong quá trình bùng nổ đột ngột, cánh tay của hắn đã có chút mất sức, chỉ cần nghỉ ngơi tốt một chút, nhiệm vụ này nhất định sẽ không phải vấn đề. Hắn đã có thể bắt đầu mong chờ hai nhiệm vụ sau sẽ mang lại phần thưởng gì cho mình!
Ngày hôm sau, Nhâm Hòa đã rời khỏi nhà từ rất sớm, khi xuống lầu, trên mặt tràn đầy bộ dáng nhà giàu mới nổi. Hắn chiêm ngưỡng chiếc xe bán tải cỡ lớn, mạnh mẽ của mình, kiếp trước, hắn nào dám mơ tưởng mua một chiếc xe hạng sang như vậy bằng chính khả năng kiếm tiền của mình?
Hắn không hề bận tâm khi người khác gọi hắn là nhà giàu mới nổi, ta là nhà giàu mới nổi và ta tự hào vì điều đó.
Nhâm Hòa ban đầu nghĩ rằng hắn sẽ là người đầu tiên đến lớp, lý do hắn dậy sớm là vì không muốn trước mặt bạn bè, hắn phải ngốc nghếch khiêng chiếc bàn lên để làm squats và bài tập chống đẩy... Nên khi hắn đến lớp, thậm chí sắc trời giờ mới sáng lên,
Ban ngày của mùa đông luôn ngắn ngủi như thế.
Dù vậy, khi hắn chuẩn bị móc chìa khóa để mở cửa, bất ngờ phát hiện ra rằng Lý Lạc Hà đã ngồi trên bục giảng!
“Chào buổi sáng lão sư Lý,” Nhâm Hòa cười tủm tỉm thăm hỏi.
Lý Lạc Hà dường như đang chìm trong suy nghĩ, khi nghe tiếng chào của Nhâm Hòa, hắn quay đầu lại và nhìn hắn: “Tới rất sớm, nếu như ngươi đem tâm trí vào việc học, hẳn là sẽ thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề.”
“Trường đại học trọng điểm? Chưa đủ đâu, mục tiêu của ta là Thanh Hoa Bắc Đại mà, mục tiêu mà ta đã định ra từ nhỏ,” Nhâm Hòa nói với vẻ mặt vui vẻ: “Thật ra là tâm tình bi thống của lão sư Lý ngày hôm qua đã lan tỏa đến ta, nhìn ngài khóc mà đau lòng đến vậy, ta thật sự cảm thấy nếu không học hành đàng hoàng thì thật sự là không xứng với ngài!”
"Ngươi cái hay không nói lại nhắc đến cái dở," Lý Lạc Hà giận dữ, lông mày dựng thẳng lên, hắn cảm thấy bên trong lồng ngực đang cháy bùng lên ngọn lửa giận dữ.
"Loại học sinh dốt như ngươi, về sau ra xã hội cũng chỉ là sâu mọt," Lý Lạc Hà trách móc phẫn nộ: "Ngươi có thể cống hiến cái gì cho xã hội sao?"
"Đừng quát, ta chỉ cần chăm lo tốt cho bản thân là đủ, tại sao cần phải đóng góp gì cho xã hội? Ngài có nghiên cứu Tư Bản Luận chưa, chỉ cần mỗi người làm tốt việc của chính mình, đó chính là đóng góp cho xã hội," Nhâm Hòa cười tủm tỉm, bước lên chỗ ngồi của mình.
Lý Lạc Hà dạy học suốt hơn 40 năm, không phải không gặp học trò dám cãi lại, nhưng dứt khoát và vững chắc như Nhâm Hòa thì là lần đầu tiên. Hắn cảm thấy quyền uy của mình cũng bị thách thức, hắn trách cứ: "Vậy ngươi làm tốt bổn phận học sinh của mình sao?"
"Ta nghĩ ngươi có lẽ đối với xã hội này hiểu lầm mất rồi... Xã hội đâu chỉ cần đến những nhà trí thức, ta với thể lực này còn có thể đi bốc gạch nữa," Nhâm Hòa tự mình cũng muốn cười ra: "Nghe nói đến nghề bốc gạch chưa, đúng là việc của nông dân, góp một viên gạch cho xã hội chủ nghĩa, ngươi xem kỹ thuật này của ta thế nào?"
Đúng lúc này, Nhâm Hòa lập tức cõng lên cái bàn học và bắt đầu squat trước mặt Lý Lạc Hà với tốc độ cực nhanh, cơ bắp trên người bỗng nhiên căng tròn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ!
Lý Lạc Hà rõ ràng bị choáng váng một chút...
Cái gì đây, không phải đang tâm sự bình thường sao, tại sao lại đột ngột bắt đầu làm squat? Ai muốn xem ngươi squat cơ chứ?!
"Ngươi mau đứng dậy cho ta!" Lý Lạc Hà giận dữ hét lên: "Ngươi đang làm cái quái gì ở đây? Muốn thách thức ta ư?" Bỗng nhiên, hắn muốn cầm cây thước và đánh Nhâm Hòa. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cơ thể căng cứng, vạm vỡ như sắt thép của Nhâm Hòa, Lý Lạc Hà bỗng nhiên không dám xuống tay.
Hiện tại, trong trường học không có vài người, và với tính cách dữ dằn của Nhâm Hòa, nếu không cẩn thận chính mình có thể bị đánh một trận... Trong lòng Lý Lạc Hà rõ ràng biết rằng, hắn không thể khai trừ đối phương, và nội dung hắn vừa suy nghĩ là làm thế nào để trừng trị Nhâm Hòa mà không ảnh hưởng đến lợi ích của trường.
Do đó, vào lúc này, quyền uy giáo viên mà hắn đã giữ gìn suốt hơn bốn chục năm qua, hoàn toàn không có tác dụng trước mặt Nhâm Hòa."
Nhâm Hòa nhìn biểu tình của Lý Lạc Hà mà cười, mục đích của việc rèn luyện chính là để cho kẻ ngốc cũng có thể trò chuyện tốt với ngươi, và bây giờ, hiệu quả đó đã hiện rõ ràng...