Ta Là Chí Tôn

Chương 276

Tần Quảng Vương cảm thấy, con hàng Vân Dương này ngoại trừ có bộ dáng xuất sắc bên ngoài, mặt khác không có gì để nói, tâm nhãn tặc lưu, bản thân hắn đối đầu với gia hỏa này, ngoài thua thiệt, vẫn chính là thiệt thòi.

Thôi, đầu óc của hắn quá ngay thẳng, thực sự không thích hợp nói nhiều với tên lưu manh này!

Nói nhiều thêm nữa, không chừng lại bị hố thêm một lần.

Nhất Điện Tần Quảng Vương không tiếp tục nói nhiều, trực tiếp truyền tin tức.

Không lâu sau, chín người mang theo di vật của Hà Hán Thanh nối đuôi nhau tới, đồ vật trong phủ Hà Hán Thanh, dù bọn hắn không biết có ý nghĩa gì, nhưng có vẻ như ngay cả một tờ giấy nhỏ cũng đều thu lại.

Vân Dương thậm chí hoài nghi, đám sát thủ này có phải là sau khi giết Hà Hán Thanh, còn tiến hành tổng vệ sinh cho Hà trạch?

- Đều là thủ hạ của ta làm. Chúng trẻ người non dạ, nếu có đắc tội Vân công tử, trở về ta nhất định giáo huấn lại hắn.

Nhất Điện Tần Quảng Vương đắc ý nói.

Câu nói này, để chín tên “Thủ hạ” thầm quyết định, trở về nhất định phải hung hăng “Tẩm quất” cho tên “Cấp trên” này!

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Lần này, đúng là mệt không nhẹ. Các con... Vị này chính là người đã phát nhiệm vụ cho chúng ta Vân công tử.

Câu “Các con” này, càng làm cho chín người hận ngứa răng.

Đều cười ha ha một tiếng, nhao nhao tiến lên ra hiệu, chào hỏi với Vân Dương.

- Vân công tử quả là người tuấn tú lịch thiệp, bộ dạng vô cùng xuất chúng, trách không được lại có thể tuyên bố nhiệm vụ hố người như vậy...

- Vân công tử, cửu ngưỡng đại danh.

Sau một phen hàn huyên nói bậy, Tần Quảng Vương mang theo chín tên thủ hạ, nghênh ngang rời đi.

Một đoàn minh vụ âm trầm lặng lẽ dâng lên, mười người ra vào sươn mù, chợt biến mất không thấy.

Vân Dương thấy đám người Sâm La đình rời đi, bản năng gãi đầu một cái, lúc này hắn vẫn thất rất không bình thường, hoặc nói là rất không đúng!

- Chuyện này không đúng a, ta hố bọn hắn như thế, coi như trước khi giết Hà Hán Thanh bọn hắn không tìm ta gây phiền phức, nhưng giờ Hà Hán Thanh đã chết, quan hệ hợp tác song phương đã qua, tại sao còn không có động tác a? Thậm chí còn trợ giúp không ràng buộc... Điều duy nhất cũng chỉ là mấy câu không đau không ngứa của Tần Quảng Vương, nếu nói đã tính toán xong, không khỏi cũng quá tiện nghi đi...

- Vì cái gì?

Lão Mai đi ra:

- Công tử, những người này đều không đơn giản a.

Vân Dương nở mụ cười nhàn nhạt:

- Nhất Điện Tần Quảng Vương thực ngây thơ, lại coi ta là ngu ngốc, chín người đến sau, mỗi người đều có tu vi không kém bản thân hắn, thậm chí còn thâm hậu hơn, tất nhiên chính là chín người còn lại trong Thập Điện Diêm Quân!

Lão Mai nhất thời chấn động một cái.

Đúng là mười vị Diêm Quân của Sâm La đình xuất động toàn bộ lực lượng?

- Chỉ có điều... Bọn hắn cùng tới tặng đồ cho ta... Chuyện này rất không bình thường, hiện tại ta có một cảm giác rất vi diệu, đó chính là... Bọn hắn muốn tới xem hình dạng ta thế nào... Nhưng lại hoàn toàn không có ác ý.

- Chuyện này, thực là rất kỳ quái.

Thủy Vô Âm ló đầu ra như gà mái, nhìn đồ vật trong sân nhỏ, sắc mặt chợt biến như vừa ăn mấy chục cân mướp đắng.

Đồ lần trước, hắn còn bận rộn đến hôm nay, tính ra mới có thể thu được chút manh mối. Hiện tại, mấy thứ đồ chơi này xem ra lại giao cho hắn...

- Việc này đúng là rất kỳ quái, nhưng công tử cũng không cần quá kinh ngạc.

Thủy Vô Âm nói:

- Đối phương không trở mặt, thậm chí còn lấy lòng như vậy, chứng tỏ... Sâm La đình muốn giao hảo với công tử. Mặc dù bọn hắn làm vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng trước mắt chúng ta cũng không cần để ý chuyện này. Công tử chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến, lúc đó tự có thể tra ra manh mối.

Vân Dương trầm ngâm:

- Lời này nói đúng, hiện tại chúng ta không cần, mà cũng không có khả năng xác định chuyện này.

- Có điều từ hôm nay trở đi...

Thủy Vô Âm tươi cười nói:

- Công tử đương yên thu được một cái trợ lực cường đại! Sâm La đình lần này giết Hà Hán Thanh lại không trở mặt với chúng ta, như vậy chính là kết tử thù với Tứ Quý lâu, không thể khoan nhượng, bất kể bọn hắn có muốn hay không, về sau mọi người đều là châu chấu buộc cùng sợi thừng...

- Ngươi mới là châu chấu! Không biết ví von thì đừng có ví von bậy!

Vân Dương nguýt hắn một cái:

- Thấy đống kia không? Những thứ này đều là đồ thu được từ chỗ Hà Hán Thanh, hiện tại chúng thuộc cả về ngươi, mau đi chỉnh lý, nhìn xem có thể tìm ra đầu mối gì hay không.

Thuỷ Vô Âm rên rỉ một tiếng:

- Ta sớm biết là sẽ như vậy mà...

Nhưng Vân Dương đã biến mất, chỉ để lại một câu:

- Mấy người các ngươi, trong thời gian tới, bất luận dùng cách nào, dù có phải liều mạng cũng được, vô luận thế nào cũng phải nhanh chóng đột phá, tóm lại phải để bản thân đạt đến cực hạn cao nhất!

- Sự trả thù điên cuồng của Tứ Quý lâu, sẽ tới rất nhanh!

...

Trong mật thất.

Đầu Hà Hán Thanh được bày ngay ngắn trên bàn, tóc trắng tiêu điều, trong mắt còn như lưu lại dư vị hoảng sợ.

Vị Xuân Hàn Tôn Chủ của Tứ Quý lâu này, cả đời làm nhiều việc ác, giết người vô số, thủ đoạn tàn khốc tầng tầng lớp lớp, có thể nói là tội ác chồng chất... Trước lúc sắp chết, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi hay sao?

Vân Dương lạnh lùng nhìn một hồi, bắt đầu kiểm tra đồ vật Hà Hán Thanh mang theo đào tẩu.

Chỉ có những vật này, mới bí mật chân chính của Hà Hán Thanh, những cái này mới là thứ Hà Hán Thanh thực sự quan tâm.

Đập vào mắt Vân Dương đầu tiên là một khối ngọc bội.

Khối ngọc bội toàn thân hải lam sắc, tựa như biển cả thâm thúy thời điểm ánh nắng rực rỡ nhất.

Như một như ảo, sâu không lường được!

Ghé mắt cẩn thận xem xét, phát hiện trong đó như có chút điểm quang, đang không ngừng lấp lóe.

Vân Dương ẩn cảm thấy, tựa hồ trong đó có chứa cả trời đêm.

Góc cạnh ngọc bội vô cùng bóng lóng, hiển nhiên miếng ngọc bội này đã được Hà Hán Thanh nâng niu vuốt ve không biết bao nhiêu ngày tháng.

Trên thế giới này, màu sắc của ngọc thạch được thấy nhiều nhất là màu vàng, màu xanh lá, màu trắng, còn màu đỏ, màu mực thì tương đối ít hơn, còn ngọc thạch màu lam như vậy lại càng thêm hiếm thấy, về phần nói miếng ngọc có thể có màu lam hải như này, thậm chí bên trong còn có điểm quang lấp lánh, nói gần như không tồn tại cũng không kém nhiều, dù sao Vân Dương ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Khi để khối ngọc bội này lên tay thưởng thức, xúc giác mà nó đem đến hoàn toàn không khác với các miếng ngọc bội thông thường, nhưng Vân Dương thầm cảm thấy một cảm giác kỳ quái.

Khối ngọc bội này, tuyệt không đơn giản, càng không đơn thuần!

Trầm ngâm nửa ngày, Vân Dương dứt khoát dùng tay bóp thử, sơ sơ dùng lực nhỏ, không có hiện tượng, dần dần dùng sức, vẫn không có việc gì, thậm chí đến lúc Vân Dương dùng đến mười thành tu vi, cũng không thể khiến miếng ngọc bội sứt mẻ một mảnh.

Vân Dương thực sự vô cùng kinh hãi.

Lấy tu vi lực lượng của hắn hiện tại, coi như trong tay có là Tình Thần Thiết, dù không thể tùy ý nhào nặn, tối thiểu cũng có thể lưu lại vết tích rõ ràng mới đúng!

Nhưng khối ngọc bội này nhận lực mạnh nhất của hắn, thế mà thờ ơ như không thấy.

Rốt cục đây là thứ gì?

Vân Dương hơi suy nghĩ, lại lấy ra một cây đoản kiếm, thử chém một cái, vẫn không có hiện tượng, lại chuyển sang dùng Bách Luyện Tinh Cương kiếm, quán chú huyền khí, thi triển kiếm khí chém xuống, vẫn là không chém nổi, cuối cùng Vân Dương quyết tâm, lấy một thanh trùy nhỏ, toàn lực đập xuống...

Sau đó nát... Ừm, là đầu thiết trùy nát, ngọc bội vẫn duy trì nguyên trạng, không chút hư hại!

- Cứng vậy?!

Vân Dương lúc này thực sự có chút giật mình.

Rốt cục đây là món đồ chơi gì? Sao có thể cứng rắn đến thế? Vân Dương trực tiếp lấy Thiên Ý Chi Đao.

Thiên Ý Chi Đao là vũ khí sắc bén nhất mà Vân Dương từng thấy, thậm chí cho dù là mạnh như Đao Tôn Giả cũng phải bị thương trước đao này. Hắn không tin ngay cả Thiên Ý Chi Đao cũng không thể chém được ngọc bội cổ quái này!

Vân Dương cầm đao trong tay, bản năng có chút do dự, tiếp đó một đao bổ xuống!

Coong!

Thiên Ý Chi Đao bắn lên.

Trên miếng ngọc thạch màu lam, đúng thực là vẫn không xuất hiện một chút vết tích.

Thiên Ý Chi Đao trước nay vô kiên bất phá, nay đứng trước ngọc bội cổ quái, cũng phải không công mà lui!

Vân Dương nhóng chóng xem xét Thiên Ý Chi Đao, phàm là cứng đối cứng, nếu một bên không tổn hại, cơ bản là có thể xác định một phương khác sẽ có hại, vừa rồi tiểu thiết chùy cứng đối cứng với ngọc bội không địch lại, bản thân nát vụn chính là chứng cứ rõ ràng nhất, may là lưỡi Thiên Ý Chi Đao cũng không có nửa điểm tổn hại!

Sau một phát bổ này, Vân Dương đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.

Binh khí bình thường không phá được ngọc bội thì cũng thôi. Nhưng ngay cả thần binh như Thiên Ý Chi Đao, vậy mà cũng không thể hư hao nó?

Cái này chẳng phải nói... Khối ngọc bội này, chính là tồn tại cùng cấp bậc như Thiên Ý Chi Đao?

Trong tay Hà Hán Thanh, sao lại có đồ tốt như vậy?

Nhìn miếng ngọc bội bị vuốt ve đến bóng loáng, Vân Dương có thể đoán được, thời gian Hà Hán Thanh cầm miếng ngọc bội này không dưới mười mấy năm... Thậm chí là đã được cả một đời.

Chắc hẳn Hà Hán Thanh cũng biết, khối ngọc bội này tuyệt không phải phàm vật. Cho nên một mực thưởng thức trong tay, tùy thời đều nghiên cứu. Nhưng, mãi cho đến chết, cũng không thể phát hiện điều gì.

- Lục Lục!

“Ấy da da...”

- Nhìn khối ngọc bội này xem.

Vân Dương trực tiếp ném khối ngọc vào.

Rơi xuống rễ của Lục Lục.

“Ấy da da?”

Lục Lục hiếu kỳ vươn một sợi dây leo, bắt lấy ngọc bội lật lên. Xem xem hơn nửa ngày, nhưng cũng không đưa ra bất luận kiến giải nào thêm một bước.

“Ấy da da?”

Lục Lục giơ miếng ngọc bội lên, dùng dây leo buộc lấy, tựa như đứa nhỏ, đem đồ vật mà nó hiếu kỳ giơ lên trước mắt quan sát.

Một cố sinh mệnh vận luận, hùng hậu đánh vào miếng ngọc bội.

Vân Dương trợn to mắt nhìn.

Cho đến tận hôm nay, miếng ngọc bội này là món thứ nhất mà Lục Lục không trực tiếp luyện hóa hấp thu a?!

Há lại chỉ có Vân Dương kinh ngạc, ngay cả Lục Lục cũng cảm thấy kinh ngạc, tảng đá này rõ là đồ tốt, so với những món trước kia còn tốt hơn, nhưng vì sao nó cùng không thể hấp thu a?!

Nhưng sau một khắc, một màn xuất hiện khiến Vân Dương cùng Lục Lục đều kinh ngạc...

Lục Lục thả ra một cỗ sinh mệnh nguyên khí nồng đậm, vừa chạm vào miếng ngọc bội, đã lập tức biến mất.
Bình Luận (0)
Comment