Ta Là Chí Tôn

Chương 505

Đối với chuyện này, Phó Báo Quốc thực sự không hiểu, cân nhắc bao nhiêu lần, cũng không thể hiểu được Hàn Sơn Hà nghĩ thế nào, lại đang tính toán gì!

Hiện tại Thiết Cốt quan đã bị công phá, Ngọc Đường mất đi nơi che chở, phòng tuyến mới của phe hắn dù nói là một đạo Thiết Cốt quan khác, người còn quan còn, người mất quan mất, nhưng Phó Báo Quốc biết, áp lực hiện tại mà hắn phải thừa nhận, nhỏ hơn lúc trước rất nhiều.

Không thể không nói, Chiến Ca thực xứng danh thống soái, mặc dù có vẻ hơi kém Phó Báo Quốc, thế nhưng mượn thế chủ động trước giờ, thành công đẩy Đông Huyền tới biên giới đại thắng.

Đánh đến hiện tại, bất kể là Chiến Ca hay Phó Báo Quốc đều rõ: quyết chiến, tất hoàn thành trong một hai ngày tới!

Hơn nữa, kết quả cuối cùng sẽ là Ngọc Đường binh bại!

Điểm này, đã là xu thế phát triển, cho dù ai cũng không thể cải biến!

Phó Báo Quốc thủ vững tới giờ, nhìn tướng sĩ trong tay từng người chiến tử, sớm đã hiểu rõ trong lòng. Mặc dù quân lược hắn hơn hẳn Chiến Ca, tâm tư cũng thành thục lão luyện, nhưng... Không bột đố gột nên hồ.

Thiên Huyền nhai này, chính là trận chiến cuối cùng của hắn!

Nếu hắn không đào binh, như vậy chắc chắn sẽ vẫn lạc ở đây, không còn bất luận may mắn nào đáng nói!

Nhưng mà vô luận lấy thân phận chủ soái Đông tuyến, hay người cùng ký hiệp ước với Phong Tôn, hoặc dù chỉ là một người Ngọc Đường bình thường, Phó Báo Quốc tuyệt không cho phép mình dính vào vết bẩn đào binh!

- Thà rằng thịt nát xương tan, Phó Báo Quốc ta cũng tuyệt không lui sau một bước!

- Nơi đây cũng là Thiết Cốt quan, ta không thể ứng thề cùng hãm với Thiết Cốt quan chân chính, liền để ta cùng đạo Thiết Cốt quan mới dựng này cùng nhau sinh tử, cùng tồn cùng vong!

...

- Lão sư, sao ngài...

Chiến Ca cũng có nghi hoặc tương tự Phó Báo Quốc.

Hàn Sơn Hà chắp tay sau lưng, tiêu điều nhìn mây đen nơi chân trời, thản nhiên nói:

- Ta nghĩ rằng ngươi có thể hiểu được, kết quả, ngươi lại hỏi ra.

Chiến Ca nghe vậy nhất thời sửng sốt:

- Lão sư? Ta...

Hàn Sơn Hà buồn lo vô cớ, thở dài một hơi:

- Ngươi sẽ hiểu, Chiến Ca. Chỉ hy vọng đến lúc đó, ngươi chớ có đi lầm đường.

Chiến Ca thầm chấn động, bật thốt lên:

- Lão sư, chẳng lẽ...

Hàn Sơn Hà khoát khoát tay, kết thúc đề tài tại chỗ, xoay người đối mặt Chiến Ca, nói:

- Ngươi cũng đã biết, vì sao ta nhất định phải để ngươi tự tay đánh bại Phó Báo Quốc chư?

Chiến Ca nói:

- Xin lão xư giải hoặc, đệ tử cung lĩnh dạy bảo.

Hàn Sơn Hà lo lắng nói:

- Trong nhân thế này, có rất nhiều chuyện vô cùng cổ quái, mà trên chiến trường, lại càng có nhiều chuyện cổ quái hơn nữa. Thế nhưng, một đại danh tướng phải trưởng thành thế nào đây? Lấy lịch duyệt cả đời, lão phu kết luận được, muốn trưởng thành chỉ có một con đường, đó chính là giẫm lên thi thể danh tướng khác, mới có thể đứng lên.

- Kết luận này, đổi lại đối với nhất quân chi soái cũng đúng. Chỉ có thể đánh bại đối thủ đồng cấp với mình, hoặc thậm chí là cao hơn mình... Mới có thể trưởng thành lên được.

- Điều này, nói chung còn trong phạm vi hiểu biết của người thường. Thực tế, trong quyết đấu còn một điều kỳ quái khác... Nếu ngươi chém giết cùng một vị danh soái nào đó, cuối cùng chiến thắng hắn, ngươi sẽ vô tình mà học xong thủ pháp chỉ huy của hắn, tựa như đột nhiên được thể hồ quán đỉnh, chính như vậy, ngươi liền biết ngươi tiến bộ, tiến thêm một bước dài, tiến bộ đó ngươi khó có thể tưởng tượng nổi.

Hàn Sơn Hà nói:

- Đây là một chuyện mà người không trải qua khó mà lý giải nổi, chỉ có người trong cuộc mới có thể thầm hiểu trong lòng. Trước đó, ngươi đại chiến rất nhiều, thế nhưng chỉ phân thắng bại, chưa phân sinh tử, ngươi sẽ không thể cảm nhận được loại cảm giác đốn ngộ này. Thế nhưng một khi phân sinh tử, ngươi tất sẽ cảm nhận được nó!

- Hiện tại đã biết tại sao chứ? Đánh bại đánh giết Phó Báo Quốc, đây chính là cơ hội kỳ ngộ của ngươi!

Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng thở ra, lại có chút buồn vô cớ nói:

- Chờ ngươi chân chính đánh bại Phó Báo Quốc, đến lúc đó, ngươi sẽ có thể hiểu được một phần suy nghĩ trong lòng ta hiện tại.

Chiến Ca thầm rung động, tôn kính nói:

- Đa tạ lão sư bồi dưỡng.

Hàn Sơn Hà lo lắng nói:

- Lời cảm tạ này e là còn quá sớm, một ngày nào đó ngươi có thể đánh bại Thiết Tranh, ngươi sẽ hiểu được bảy phần suy nghĩ của ta... Nếu ngươi có thể đánh bại được Lãnh Đao Ngâm, liền có thể hiểu được chín thành tâm ta...

Chiến Ca như thấy trống trận oanh minh, nhất thời vẫn không nói ra lời.

Chỉ nghe Hàn Sơn Hà ung dung nói:

- Về phần muốn hiểu mười thành... Vậy phải cần ngươi chính diện quyết đấu với ta, hơn nữa còn phải đánh bại ta... Như vậy ngươi mới có thể hoàn toàn hiểu ta, thậm chí, điều mà ta còn nghĩ không thông... Lúc đó ngươi cũng có thể nghĩ được...

Chiến Ca đổ mồ hôi ướt sũng:

- Đệ tử sao dám có hy vọng xa vời.

Hàn Sơn Hà cười nhạt một tiếng:

- Chuyện là do người làm, không có gắn hết mình sao biết là không được! Hiện tại, mau ra chỉ huy chiến đấu đi... Nếu ta tính không sai, bình minh sớm ngày kia, chính là lúc quyết định đại cục.

...

- Chậm nhất là nửa đêm về sáng ngày mai... Tràng chiến đấu này sẽ liền kết thúc.

Sắc mặt Phó Báo Quốc càng thêm nặng nề, đi nhanh về phía lều vải của Thu Kiếm Hàn.

Lúc này Thu Kiếm Hàn vẫn đang hôn mê.

Chỉ là trước giường, đã có thêm một người.

Vân Dương.

Vân Dương đã khôi phục không sai biệt lắm.

- Thế nào, Phó đại soái?

Vân Dương mỉm cười hỏi.

Điểm này khiến Phó Báo Quốc rất khó hiểu, dường như trước đó hắn cũng chưa từng chính thức gặp vị Vân Dương Vân công tử này a? Sao hiện tại đối phương nói chuyện với hắn lại như rất thân quen vậy?

- Rất không tốt, phi thường không tốt!

Phó Báo Quốc thở dài.

- Tình huống hiện tại rất không tốt.

Phó Báo Quốc trầm mặt:

- Vân công tử, ta muốn nhờ ngươi một việc, mong Vân công tử không từ chối.

Vân Dương trầm giọng nói:

- Phó soái mời nói, chỉ cần Vân mỗ có thể giúp, tuyệt đối không nói hai lời.

- Chiến đến tận đây, bại thế đã thành, mặc dù có ngàn đầu diệu kế, cũng khó mà hồi thiên chi lực, nhưng mà trận chiến này có thể bại, Ngọc Đường lại không thể diệt, tinh anh trong nước cũng không thể tuyệt ở đây.

Phó Báo Quốc nhấn mạnh từng chữ:

- Cho nên... Ta muốn mời công tử, hộ tống Lão Nguyên soái rời đi, chỉ có Vân công tử tự mình hộ tống, mới có thể đảm bảo cho Lão Nguyên soái an ổn trở lại, ta mới có thể an tâm.

Vân Dương nhìn Phó Báo Quốc thật sâu:

- Còn ngươi?

Phó Báo Quốc không đáp, ngừng lại một chút lại nói:

- Thượng Quan tướng môn Linh Tú cô nương, chính là trụ cột hiện tại của tướng môn, ý nghĩa trọng đại, cũng tuyệt không thể cứ thế chết ở đây. Còn có phụ thân ngươi Vân Hầu, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi cũng đều là tinh anh của đế quốc, nếu hy sinh vô ích ở đây, chính là bất hạnh của đế quốc.

- Ngoài ra còn có tám ngàn gia tướng Thượng Quan tướng môn, hiện tại chỉ còn hơn hai ngàn bảy trăm người, cũng mời công tử cùng nhau mang đi. Công tử gánh trọng trách, mà ta chỉ có thể phân ra năm ngàn người đi theo hộ tống, cho nên nếu không có những người này, nào có thể đảm bảo vạn toàn. Ta ở đây trịnh trọng nói rõ, nhiệm vụ lần này tuyệt không dễ dàng, ngược lại càng thêm gian khổ dị thường, hoặc có thể nói... Tương lai của đế quốc, có thể niết bàn dục hỏa hay không, tất cả đều đặt trên vai ngươi.

Phó Báo Quốc lạnh lẽo cứng rắn, kiên quyết không nói nên lời.

Vân Dương hỏi lần nữa:

- Những chuyện này ta đều hiểu được, nhưng mời Phó soái trả lời một câu hỏi của ta, bản thân Phó soái ngươi thì sao?

Phó Báo Quốc nở nụ cười nhàn nhạt:

- Phó Báo Quốc ta đã từng đáp ứng Vân Tôn đại nhân, muốn cùng tồn cùng vong với Thiết Cốt quan, chỉ đáng tiếc, dưới nghiêm lệnh của Lão Nguyên soái, Phó mỗ đã phải nuốt lời, cho dù ngoại miệng nói là tạo một đạo Thiết Cốt quan khác, nhưng trong lòng vẫn biết bản thân đã thất tín! Nhưng nay đứng trước Thiên Huyền nhai, có anh linh chư vị Cửu Tôn đại nhân ở trên nhìn xuống, Phó mỗ vô luận thế nào cũng không thể làm ra chuyện đào tẩu.

- Thân là quân nhân Ngọc Đường, là người Ngọc Đường, đứng trước hiểm cảnh nước mất nhà tan, chiến tử sa trường chính là vinh quang lớn nhất.

Phó Báo Quốc nói khẽ:

- Là một quân nhân, nếu nước mất nhà tan mà mình còn sống... Vậy cũng phải cả đời sống chung với sỉ nhục, sỉ nhục không thể rửa trôi!

Vân Dương hừ một tiếng:

- Bậy bạ! Coi như nước mất nhà tan, những quân nhân còn đang tiếp tục phấn chiến, vì khôi phục sơn hà mà không ngừng chiến đấu, như vậy họ tính là cái gì? Anh hùng thiết huyết như thế, sao lại thành sỉ nhục cả đời không thể rửa sạch?!

Phó Báo Quốc thản nhiên nói:

- Bọn hắn đương nhiên là anh hùng, hoàn toàn xứng đáng là anh hùng. Thế nhưng, trước đó bọn hắn cũng không ở tiền tuyến! Mà Phó Báo Quốc ta, lúc này thân ở tiền tuyến! Đây chính là khác nhau, không thể chiến tử ở đây, đời này không cách nào rửa sạch sỉ nhục!

Vân Dương im lặng.

Hắn hiểu được ý Phó Báo Quốc.

Quân nhân nơi tiền tuyến, chức trách chính là bảo vệ quốc gia.

Nếu bị địch nhân công phá, thực sự là đại tội không thể tha thứ!

Vô luận có lý do nào, nhân tố bất khả kháng nào can thiệp... Đều không thể gạt bỏ sai lầm này!

Thậm chí cho dù tất cả mọi người cùng hiểu đó là bất đắc dĩ, có thể thông cảm, thế nhưng chính bản thân bọn hắn, lại tuyệt không tha thứ cho bản thân mình, từ đầu tới cuối canh cánh trong lòng, khó mà thư giải!

Huống chi, thế gian này có mấy người thực có lý trí, có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đến lúc chuyện đến với mình, khó có mấy người dám nói cảm thông.

- An nguy của Phó mỗ, không cần công tử phải lo lắng, ừm... Phó mỗ chỉ có một thỉnh cầu này. Hy vọng Vân công tử giúp ta.

Phó Báo Quốc nói.

Vân Dương kỳ quái nói:

- Ở đây có nhiều người như vậy, rất nhiều người có tu vi năng lực hơn ta, so với ta càng thêm thích hợp đối ứng, vì sao Phó soái lại muốn tìm ta? Liệu có phải quá coi trọng ta rồi không?!

Phó Báo Quốc mỉm cười:

- Vì sao Lão Nguyên soái đánh giá ngươi cao như thế, vì sao thời khắc cuối cùng mà Lão Nguyên soái lại tìm ngươi nói chuyện? Thậm chí không cho phép người thứ ba ở lại... Những cái này chính là nguyên nhân cả.

Vân Dương trợn hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment