Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 100

Sau khi bữa tối kết thúc, không biết An Tử Mặc nói nhỏ cái gì bên tai Bùi Dĩ Chu, cuối cùng cậu nhóc vỗ vỗ vai ba mình, sau đó kéo ba đứa cháu mình đi. Căn phòng vừa náo nhiệt yên tĩnh hơn không ít.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, bầu không khí yên lặng. Bùi Dĩ Chu chăm chú nhìn An Tưởng, trong mắt anh đong đầy sự yêu thương và tình cảm sâu nặng, làm An Tưởng nhìn vào không thể không quay đầu ra chỗ khác.

“Tôi, tôi đi nấu mì cho anh ăn nhé!”

“Hả?”

“Không phải Bùi Thần bảo anh chỉ ăn được cơm tôi nấu à?”

Bùi Dĩ Chu cười nhẹ: “Ừ.”

An Tưởng thở phào nhẹ nhõm, cô đi nhanh như đang trốn, chui tọt vào phòng bếp. An Tưởng đeo tạp dề vào, đang định buộc dây thì có một người nào đó đã đưa tay ra làm giúp cô rồi. Sống lưng An Tưởng cứng đờ. Cách lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền từ đầu ngón tay người đàn ông đến. Nhiệt độ ấy như châm lửa vào eo cô.

Bị hơi thở quen thuộc vây quanh, An Tưởng cứ như một chú mèo con bị cá rán thu hút sự chú ý vậy, không nhịn được dịch người gần hơn về phía Bùi Dĩ Chu.

“Được rồi.”

Bùi Dĩ Chu buộc xong thì kéo dãn khoảng cách với An Tưởng. An Tưởng vừa thả lỏng người ra, vừa cảm thấy tiếc vì cái gì đó.

“Có cần anh giúp gì không?”

Bùi Dĩ Chu đứng cạnh An Tưởng, rất tự nhiên xắn tay áo lên hai nấc, lộ ra cánh tay đẹp đẽ. Da anh trắng mịn, đôi tay đẹp đẽ, móng tay anh phản chiếu ánh sáng bên trên trần nhà. Đôi bàn tay đẹp đúng chuẩn người được sống trong nhung lụa từ nhỏ, không biết việc bếp núc là gì.

“Không cần đâu, anh ra phòng khách xem TV đi.” An Tưởng từ chối ý tốt của Bùi Dĩ Chu, cô nhanh nhẹn nhặt rau rửa rau.

“Để anh đi.” Bùi Dĩ Chu đẩy nhẹ cô ra, sau đó nhúng tay mình vào chậu nước. Cảm giác lạnh lẽo làm anh hơi nhíu mày, không khỏi dùng giọng điệu ông cụ non dạy dỗ An Tưởng: “Từ sau không cho em động nước lạnh nữa.”

An Tưởng gãi đầu, cười ha ha hai tiếng.

Nấu mì không cần nhiều kỹ thuật, hai bát mì tôm trứng được hoàn thành rất nhanh. An Tưởng dọn xong bát đũa, ngượng ngùng nói: “Bây giờ tôi cũng không hẳn là vợ anh, vì thế tôi không biết anh có nếm ra được vị gì không.” Dù sao thì cũng đổi cơ thể rồi, nói không chừng Bùi Dĩ Chu cũng không nếm ra được gì.

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh nhai nhai rồi nuốt, anh ăn rất nhanh, chỉ chớp mắt thôi là hết sạch bát mì rồi. Ăn xong anh bỏ đũa xuống, lau miệng, lịch sự gật đầu: “Ngon lắm.”

Vẻ mặt An Tưởng không giấu nổi sự kinh ngạc.

Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu dịu dàng đi rất nhiều: “Em chính là định mệnh của đời anh, vì thế dù em có ở trong bộ dáng nào anh cũng có thể nếm được hương vị của em.”

An Tưởng biết anh đang nói về bát mì, nhưng cô lại cảm thấy trong lời anh nói như ám chỉ điều gì đó. Nói thế nào thì mấy lời này cũng mờ ám quá rồi. An Tưởng không nhịn được đỏ mặt lên, cúi đầu lấy nước uống một ngụm. Cái lạnh của nước làm đáy lòng cô bớt xao động không ít.

“Được rồi. Bây giờ đến lượt anh tặng quà cho em.”

An Tưởng ngơ ngác mở to hai mắt.

Người đàn ông ngồi phía đối diện bình tĩnh cởi cúc áo sơ mi của mình ra. Cổ áo anh rộng ra, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ cùng một phần ngực của anh. Yết hầu trên cổ anh lên xuống một cái, như câu hồn người khác.

An Tưởng không có chút tự chủ nuốt nước miếng.

Một lúc sau cô mới nhịn được. Cô đỏ mặt nói: “Bùi tiên sinh, anh, anh làm cái gì thế?”

“Quà sinh nhật.” Đuôi mày Bùi Dĩ Chu nhếch lên, “Sao? Em không thích món quà này hả?”

Quà sinh nhật?

Quà sinh nhật cái gì cơ chứ?

An Tưởng ngơ ngác nhìn qua, chỉ thấy động mạch chủ của anh đang nhảy nhót không ngừng.

An Tưởng cũng chẳng phải là quỷ hút máu có tính tự chủ cao. Cô cũng mới chỉ được hút máu vài lần thôi. Hơn nữa, sau khi được nếm thử hương vị mê người đó, làm sao cô có thể nói ra lời từ chối được? Nhưng mà… nhào thẳng lên người người ta có phải hơi táo bạo quá không?

An Tưởng viết rõ hai chữ “bối rối” lên mặt. Bùi Dĩ Chu cười dịu dàng: “Nếu em không thích món quà này thì anh đi đây.”

An Tưởng sửng sốt, cô nhanh chóng chạy qua rồi ngồi xuống, “Muốn muốn muốn, làm gì có chuyện quà tặng rồi lại lấy lại cơ chứ?”

Bùi Dĩ Chu không nói, lông mi anh rũ thấp xuống, nhìn vào chỗ An Tưởng vừa ngồi.

An Tưởng nhìn theo ánh mắt anh thì phát hiện mình đã tự ngồi lên đùi anh từ bao giờ. Hai tay cô thì ôm lấy cổ anh, tư thế rất khó tả. An Tưởng quên cả thở, hai mắt cẩn thận quan sát sắc mặt của Bùi Dĩ Chu.

Anh không tức cũng chẳng giận, tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Tưởng. Lông mi anh dài rậm, bao lấy mắt phượng đang thấp thoáng ý cười của anh.

“Em còn không mau làm?”

Không mau làm?

An Tưởng bị ba chữ đó chọc cho đỏ cả mặt, cô càng nghĩ càng thấy cổ họng mình khô hơn. Cô ngắm nhìn khuôn mặt của Bùi Dĩ Chu, lại nhìn nhìn cổ anh. Dù An Tưởng cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng hai chiếc răng nanh nho nhỏ không biết chui ra từ bao giờ đã nói lên tâm trạng thật sự lúc này của cô.

Hai chiếc răng nanh của An Tưởng rất đáng yêu, cô nhe nó ra trông chẳng khác gì mấy con quỷ nhỏ trong truyện tranh vậy. Tai cô hơi động động, định ghé đầu qua.

Nhưng cô lại dừng lại, hỏi: “Bùi tiên sinh, anh có muốn hút tôi một ngụm trước không?”

“Hả?”

“Có qua có lại.”

Bùi Dĩ Chu: “Được, thế chờ đến hôm nào sinh nhật anh rồi tính sau.”

An Tưởng tò mò: “Bao giờ sinh nhật anh thế?”

Bùi Dĩ Chu suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ngày 1/11.”

Bây giờ mới tháng 5, còn lâu mới đến.

“Mau làm đi, anh mỏi rồi.” Bùi Dĩ Chu vỗ vào mông An Tưởng một cái, nhẹ giọng giục cô.

Anh đánh không mạnh, nhưng cảm xúc đó làm cả người An Tưởng cứng đờ. Dường như có một luồng nhiệt nào đó xông thẳng từ chỗ bị đánh lên đầu cô. Sau đó, cơ thể cô cũng nóng hơn rất nhiều. Mặt An Tưởng đỏ hồng, hai mắt cô nhanh chóng xuất hiện nước mắt s1nh lý. Cô hoảng hốt nhìn vào gương mặt đẹp như được khắc của Bùi Dĩ Chu, hơi thở cô dần gấp gáp hơn.

“Em không thoải mái à?” Bùi Dĩ Chu thấy nhiệt độ cơ thể An Tưởng đang tăng lên, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào chán cô.

“Ưm…”

An Tưởng thoải mái kêu ra tiếng, cọ cả gương mặt mình vào lòng bàn tay anh.

Bùi Dĩ Chu: “……”

Bùi Dĩ Chu: “Tưởng Tưởng, em đến ngày rồi à?”

Phản ứng khác thường này rất có thể là kỳ động dục mà chỉ quỷ hút máu mới có thể trải qua.

Bùi Dĩ Chu lạnh mặt, anh cũng không cảm thấy vui lắm. An Tưởng không khống chế được bản thân, anh càng không khống chế được hơn. Nhưng mà loại chuyện này chỉ làm được khi hai bên tình nguyện mà thôi.

Bùi Dĩ Chu giữ lấy gáy An Tưởng, “Đến đi.”

Lý trí của An Tưởng đã chạy đi hết từ lâu, cô há miệng cắn cổ Bùi Dĩ Chu. Răng nanh nhỏ của cô đâm vào làn da, điên cuồng hút những giọt máu thơm ngọt kia. Hút máu có thể làm giảm bớt phản ứng s1nh lý của cơ thể, nhưng mà khả năng tự chủ của An Tưởng bằng 0, hơn nữa vì cô chưa trải qua ngày này bao giờ nên cô không biết cách khống chế. Càng hút cô càng mất khống chế hơn.

Tay nhỏ của cô luồn vào trong áo Bùi Dĩ Chu, sờ lung tung trong ngực anh.

Bùi Dĩ Chu nổi lên phản ứng rất nhanh.

“Tưởng Tưởng, không được sờ lung tung.”

An Tưởng kêu hai tiếng, sau đó chôn cả gương mặt mình vào cổ Bùi Dĩ Chu, tóc cô cũng cọ cọ vào cổ anh.

“Dừng lại đi.” Bùi Dĩ Chu sợ xảy ra chuyện không kiểm soát được nên lấy tay mạnh mẽ tách An Tưởng ra.

An Tưởng trực tiếp vòng chân ngồi qua eo anh, động tác còn mạnh bạo hơn lúc trước.

Bùi Dĩ Chu nhíu mày. Người đến ngày là cô, nhưng người chịu tra tấn lại là anh.

“Tưởng Tưởng…”

Anh vừa mới gọi tên cô xong thì môi của cô gái đã đặt lên môi anh.

Môi răng quấn quýt, không dừng lại được.

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh do dự vài giây rồi lấy tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn trước mắt mình, tạm tách An Tưởng ra.

“Bùi Dĩ Chu, em khó chịu quá ~” An Tưởng khó chịu đến phát khóc. Mũi cô đo đỏ, hai mắt còn đỏ hơn.

Bùi Dĩ Chu khó xử thở dài: “Phải làm sao bây giờ? Anh không giúp em được.”

An Tưởng cảm thấy người này đang trêu ngươi mình.

Ký ức cô hiện ra một hình ảnh mơ hồ. Hình ảnh đó là sự quấn quýt dịu dàng, mờ mờ ảo ảo. Vẻ mặt An Tưởng hoảng hốt. Cô mím môi muốn khóc.

“Em đừng khóc.” Bùi Dĩ Chu lấy tay giúp An Tưởng lau nước mắt, “Anh cho em là được.”

An Tưởng hít hít mũi, lại chuẩn bị đi cắn cổ Bùi Dĩ Chu tiếp.

Bùi Dĩ Chu bình tĩnh ngăn cô lại. Đêm hôm như này ăn nhiều không tốt cho dạ dày.

An Tưởng càng tủi thân hơn. Sao món quà sinh nhật này chẳng hiểu chuyện chút nào vậy?

Bùi Dĩ Chu bế An Tưởng vào phòng ngủ. Hai người cùng nằm xuống giường lớn.

“Anh giúp em, em nghe anh…”

Bùi Dĩ Chu nhỏ giọng nói bên tai An Tưởng. An Tưởng ngoan ngoãn gật đầu, đầu óc cô ngày càng mất đi khả năng suy nghĩ.

***

Hai người lăn lộn đến tận nửa đêm.

Bùi Dĩ Chu tắm cho An Tưởng trước sau đó mới vào phòng tắm giải quyết nhu cầu s1nh lý của mình. Đến lúc anh vào giường nằm, cô gái đang nằm trong chăn từ từ chui vào trong chăn, rúc đầu mình vào trong.

Bùi Dĩ Chu bật cười: “Em không buồn à?”

Buồn.

Đương nhiên là buồn!

An Tưởng lại từ từ chui ra, thở dài một cái. Cô ngại không dám nhìn thẳng mặt anh.

“Em muốn nói gì với anh không?”

An Tưởng lắc đầu thật mạnh.

“Thế anh đi ngủ.” Bùi Dĩ Chu nhắm mắt. Anh không nói thêm gì nữa.

Sau khi xác định người kia đã ngủ, An Tưởng mới xoay người, thơ thẩn nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.

Gương mặt này của Bùi Dĩ Chu đẹp như được khắc ra vậy. Nếu không phải vừa rồi vừa được trải nghiệm, cô thật sự không nghĩ ra anh biết dùng tay phục vụ người khác như thế. Hơn nữa… Tay nghề cũng khá tốt.

An Tưởng đỏ hết cả mặt, mấy hình ảnh trong đầu làm hơi thở cô rối loạn.

Giây tiếp theo.

Bùi Dĩ Chu mở to mắt, nhìn thẳng vào An Tưởng.

“……”

“…………”

An Tưởng cứng đờ người, giữ nguyên tư thế, ngồi trơ trơ như khúc gỗ. Sau đó Bùi Dĩ Chu nhổm người dậy. An Tưởng càng không dám động đậy.

“Tưởng Tưởng, anh nghĩ lại rồi.”

“Hả… Hả??”

“Anh vẫn nên bắt em chịu trách nhiệm với anh.”

“???”

“Chúng ta kết hôn đi, kết hôn thật ấy.” Nói rồi anh cắn cắn bờ môi hồng hào của cô. Lúc trước An Tưởng không tỉnh táo, mấy lời cô nói lúc đó không tin được. Bây giờ cô tỉnh táo rồi, Bùi Dĩ Chu có thể nhìn thấy sự vui vẻ của cô từ linh hồn cô.

Quả nhiên cô vẫn yêu anh.

Hai người bọn họ chính là định mệnh của đời nhau. Dù cho An Tưởng quên thì chuyện này cũng không đổi.

“Kết hôn?”

“Ừ, kết hôn.” Bùi Dĩ Chu nghiêm túc nói, “Mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn.”

An Tưởng còn chưa lấy lại tinh thần, cô ấp úng nói: “… Có phải hơi nhanh quá không?”

Bấm tay đếm thì hai người mới biết nhau được chừng hai tháng. Còn chưa hẹn hò yêu đương gì cả mà đã đến luôn bước cuối rồi sao?

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu không giấu nổi ý cười: “Vì thế em đồng ý?”

An Tưởng: “……”

Đồng ý!

Tại sao đầu cô chẳng có ý nghĩ từ chối nhỉ? Nói cách khác, từ trong thâm tâm cô không định từ chối anh, thậm chí cô còn hận không thể trói anh đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn luôn. Không, không hợp lý. Dù cho cô có thèm đến mức nào cũng không đến mức không nhịn nổi như thế. Chẳng lẽ trước đó cô rất yêu Bùi Dĩ Chu sao?

An Tưởng hít một hơi thật sâu. Cô hơi tin cái định mệnh của đời nhau kia rồi đấy!

“Em mau ngủ đi. Mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.”

“……”

Không, không đúng!

Không phải cô chỉ đón một cái sinh nhật thôi sao? Sao tự dưng lòi ra vụ kết hôn luôn vậy?
Bình Luận (0)
Comment