Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 62

Editor: Minh An

Beta: Cún

“Anh còn nhìn thấy mẹ em hôn em nữa cơ.”

Ngón tay An Tử Mặc run run, nâng mí mắt lên, “Thật không?”

“Thật đó, mẹ em còn gọi em là bảo bối nữa!”

Lúc ấy, Thu Dương bị đau quá nên tỉnh lại mới thấy được An Tưởng gọi An Tử Mặc là bảo bối, còn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc nữa. An Tưởng xinh đẹp lại dịu dàng, ánh sáng trong mắt cô làm Thu Dương cảm thấy cơ thể mình bớt đau hơn nên cậu mới không nhịn được nhìn lén một lúc lâu.

Trong ánh mắt của Thu Dương không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Hình như mẹ em về nấu cơm cho em ăn đấy! Mẹ em tốt với em thật, còn anh thì lâu lắm rồi chưa được thấy mẹ.”

An Tử Mặc hơi dừng lại, hỏi: “Thế mẹ cậu đâu?”

“Ông nội anh bảo là ba mẹ anh tới nơi khác làm việc kiếm tiền, còn nói với anh là lần sau mà anh phẫu thuật thành công thì ba mẹ anh sẽ tới đây với anh, không đi đâu nữa.”

Nhắc đến chuyện này, Thu Dương nở một nụ cười tươi như hoa, ánh sáng trong mắt càng chói hơi.

Lúc đang nói chuyện thì có một ông lão từ bên ngoài đi vào. Ông mặc rất giản dị, cũng có thể nói là khá keo kiệt trong việc mua quần áo cho mình. Ông rất gầy, nhưng vẻ mặt ông lại rất hiền từ.

“Ông ơi!” Thu Dương nhảy xuống giường, vui vẻ nhào tới.

“Ông mang cho cháu bánh bao này.” Ông của Thu Dương chậm chạp cởi túi của mình ra, sau đó đưa một cái bánh bao qua cho cậu. Thấy Thu Dương ăn vô cùng vui vẻ thì ông đau lòng xoa xoa đầu cậu.

“Ông ơi, tuần sau cháu phải phẫu thuật rồi. Có phải cháu phẫu thuật xong thì sẽ được gặp ba mẹ cháu không?” Thu Dương vừa ăn vừa hỏi, vẻ mặt vô cùng háo hức chờ mong.

Cánh tay của ông lão cứng đi trông thấy, sau đó An Tử Mặc nghe được tiếng lòng đau đớn của ông.

[Bọn họ không về được……]

[Thằng bé đáng thương.]

[Nhưng vẫn muốn cho thằng bé hi vọng quá.]

“Đúng rồi. Dương Dương nhớ phải nghe lời bác sĩ nói nhé, cháu cứ ngoan là ba mẹ cháu sẽ về thăm cháu ngay thôi!”

Thu Dương cười tươi hơn nữa. Cậu lấy bánh bao trong túi ra chia cho An Tử Mặc: “Mặc Mặc, cho em ăn nè. Anh ăn rồi, cái này ăn ngon lắm!”

An Tử Mặc vừa mới làm tiểu phẫu xong nên chưa được ăn gì. Cậu lắc đầu từ chối, sau đó lướt Weibo giết thời gian.

Mấy ngày nay An Tưởng lại đăng thêm mấy chương truyện tranh. Chương mới nhất là hổ con không cẩn thận bị diều hâu bắt cóc, sau đó được chị thỏ tốt bụng đưa về nhà. Phía dưới chương truyện này có tới bảy tám trăm bình luận, bình luận đứng đầu cũng chính là của người tốt lần trước giúp An Tử Mặc.

[Không giảm được mười cân thì không đổi tên: A a a a, thế mà bạn cũng vẽ ra chuyện này luôn! Hổ con lần sau không được đi lạc nữa nha, nhân tiện tôi cũng nói luôn, hổ con trong hiện thực trông đáng yêu lắm, nhưng tôi hơi hối hận vì chưa gặp được tác giả mèo mẹ.]

[Cậu là ánh trăng: Ôi thật hả? Vậy là tác giả vẽ dựa trên chuyện thật sao?]

[Cậu là mặt trời: Mẹ nó! Thế nên đây là những mẩu chuyện hàng ngày của tác giả và con mình à?]

[Nữ thần của tôi là Cẩm Cam: Chương trước là vẽ về hổ con thổi kèn xô na trong rừng rậm. Liên hệ với hot search mấy hôm trước đó là mọi người có thể đào ra được thông tin em bé này rồi đấy!]

Phần bình luận đều khá là tích cực, trong mấy ngày nay, lượng fans của An Tưởng tăng lên rõ rệt. An Tử Mặc tiếp tục lướt xuống dưới, sau đó gặp phải mấy bình luận chướng mắt.

[Người dùng 323434: Nếu mà câu chuyện này là thật chứng tỏ là bà mẹ này bị thiểu năng rồi. Đầu tiên thì ném con mình đi, sau đó thì nhặt nó về. Mà qua mấy câu chuyện này, tao còn thấy bả ngu hơn con mình nữa.]

[Người xấu: Lầu trên +1. Truyện tranh này đọc cũng chẳng có nội dung gì, xàm xí.]

“……”

An Tử Mặc nhíu mày, cậu cảm thấy hơi khó chịu.

[Ai nói tôi không phải con người trả lời: Mẹ ai đó không có đầu óc à mà sinh ra một đứa thiểu năng như thế này?]

[Người dùng 323434 trả lời: Fans não tàn còn có cả chức năng này nữa à? Kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ tác giả là mẹ mày?]

An Tử Mặc gõ chữ lạch cạch: [Không phải mẹ tôi thì là mẹ ai?]

Nghĩ nghĩ, cậu lại xóa dòng chữ ấy, nhanh chóng trả lời: [Tôi muốn dạy dỗ con chó cắn loạn còn phải suy nghĩ? Người nào đó không biết là quyền con người còn lớn hơn cả trời à, ai kia kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng hội liên hiệp bảo vệ động vật có thể bảo vệ mình?]

An Tử Mặc cùng đối phương cãi nhau chửi nhau ít nhất 300 câu ở dưới phần bình luận. Cuối cùng, cuộc chiến này cũng kết thúc bằng việc đối phương trực tiếp kéo đen cậu.

Thắng được người kia, An Tử Mặc cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Dương Dương, chúng ta phải đi trị liệu rồi.”

Thu Dương cũng vừa ăn xong bánh bao của mình, cậu ngoan ngoãn ngồi lên xe lăn, sau đó đi cùng ông nội mình ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, y tá qua đây thay thuốc cho An Tử Mặc. An Tử Mặc nhìn theo hướng Thu Dương rời đi, ngẩng đầu lên hỏi: “Thu Dương bị bệnh gì ạ?”

“Bạn nhỏ ấy à,” Y tá cũng không ngẩng đầu lên nói, “Bị ung thư gan.”

Ánh mắt An Tử Mặc hiện lên những cảm xúc kỳ lạ.

“Vì không đủ phòng bệnh nên bạn nhỏ ấy mới ở tạm bên này. Có lẽ qua hai ngày nữa là có thể chuyển viện rồi.”

An Tử Mặc không nói chuyện, sau đó cúi đầu tìm một bộ phim điện ảnh tiếng Đức ra xem.

Y tá nhìn phim điện ảnh không có phụ đề thì cười hỏi: “Cháu xem cái này có hiểu gì không?”

“Kann verstehen*.”

*kann verstehen: từ này trong tiếng Đức có nghĩa là hiểu.

Âm thanh An Tử Mặc non nớt, lại nói thêm câu tiếng Đức kia làm người nghe vô cùng rung động.

Y tá nhìn khuôn mặt đang cúi xuống kia thì sửng sốt, tự dưng cô cảm thấy động lòng. Nếu mà bạn nhỏ này sinh sớm mười mấy năm thì chắc cũng không độc thân đến tận bây giờ đâu hu hu hu!!!

“Ngại quá, cháu tới muộn rồi.”

An Tử Mặc không ngẩng đầu lên nói.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng mở cửa. An Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn qua.

An Tưởng vẫn còn mặc bộ quần áo từ ngày hôm qua. Do không ngủ đầy đủ nên trong mắt cô còn hằn lên những tơ máu màu hồng. Tuy rằng bộ dáng của cô không gọn gàng nhưng cũng không làm giảm vẻ đẹp vốn có của mình.

Y tá nhìn An Tưởng đi vào thì lại ngơ ngác một lần nữa. Cô thầm hâm mộ gen ưu tú của mẹ con nhà này trong lòng.

“Bây giờ tình hình của Mặc Mặc nhà tôi ổn rồi chứ ạ?”

“Không sao đâu. Cậu nhóc hồi phục khá tốt, chờ thêm bốn năm ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”

An Tưởng gật đầu. Chờ y tá rời đi, cô đổi cháo từ trong bình giữ nhiệt ra. Cháo còn khá nóng, An Tưởng cẩn thận xúc từng thìa nhỏ, sau đó thổi nguội đưa đến bên miệng An Tử Mặc.

Ngón tay của An Tưởng được cuốn băng gạt. An Tử Mặc nhíu mày: “Tay mẹ bị làm sao thế?”

An Tưởng không để ý tới vết thương của mình nói: “Lúc mẹ đổ cháo ra không để ý nên bị bỏng. Con mau ăn đi.”

“Để con tự xúc.”

“Không được, để mẹ xúc cho con.”

An Tử Mặc bĩu môi, chu miệng nhỏ ra ăn cháo.

Ăn ngon thật. Nếu so sánh với đồ Bùi Dĩ Chu làm thì đây đúng là trình độ của đầu bếp cao cấp làm tại nhà hàng 5 sao.

“Về sau mẹ đừng để người lạ nấu đồ linh tinh cho con có được không?”

Trong giọng nói của An Tử Mặc có một chút tủi thân. Cậu trực tiếp ném Bùi Dĩ Chu vào danh sách những người lạ.

An Tưởng nghe vậy thì hơi bất ngờ, sau đó cô cười nói: “Được, không cho người lạ nấu cơm cho con.”

An Tử Mặc ăn xong cơm sáng thì An Tưởng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vì tay cô bị bỏng nên động tác của cô hơi chậm chạp.

An Tử Mặc vẫn luôn nhìn chằm chằm An Tưởng. Nhìn mãi cậu cũng không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ có cần tới phòng khám khám vết bỏng đó một chút không?”

“Không cần đâu, vết thương này nhẹ mà, vài ngày là khỏi ngay rồi.”

An Tử Mặc mím môi lại nói: “Thế mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, con có y tá chăm sóc rồi.”

“Không được.” An Tưởng từ chối ngay, “Mẹ sẽ trông con.”

Làm gì có chuyện con ốm mà mẹ lại vứt con ở bệnh viện một mình để y tá chăm sóc? Người khác cũng có mẹ ở bên cạnh chăm sóc thì con của cô cũng phải có mẹ ở bên cạnh, nếu không thì Mặc Mặc sẽ rất đáng thương.

Nghe được tiếng lòng của An Tưởng, An Tử Mặc lại nằm trên giường thở dài, “Đúng là không còn cách nào với mẹ ~”

Giọng điệu này của An Tử Mặc rất giống mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết. Nhìn bộ dáng dựa giường thoải mái của An Tử Mặc, An Tưởng không ngăn được mình nghĩ đến hình ảnh mai sau con mình sẽ đè một cô gái khác vào trong tường, nói những câu thoại kinh điển của tổng tài bá đạo. Nghĩ tới đây, An Tưởng giật mình một chút.

“Mẹ đừng nghĩ mấy cái linh tinh có được không?”

Không chỉ An Tưởng mà An Tử Mặc cũng bị suy nghĩ ngớ ngẩn kia của cô làm buồn nôn.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực. Cậu cũng sẽ không tùy tiện ép cô gái khác vào tường đâu, trên tường rất bẩn đó.

“Mẹ…… Mẹ không nghĩ linh tinh.” An Tưởng không ngờ An Tử Mặc liếc mắt một cái lại nhìn ra suy nghĩ của mình, mặt cô hơi hồng hồng, “Mặc Mặc, con có muốn đi vệ sinh không? Để mẹ đi lấy bô cho con?”

“Không cần. Chỉ có người liệt mới đi tiểu trên giường, để con vào WC.” Nói rồi cậu trực tiếp nhảy xuống đất.

An Tưởng biết con mình rất coi trọng mặt mũi nên đỡ cậu vào toilet.

An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn. Sau khi làm phẫu thuật xong, ngoài việc tay chân bủn rủn thì cậu cũng không cảm thấy khó chịu ở chỗ nào khác nữa, nên cũng không cần ai phải chăm sóc. Nhưng nhìn An Tưởng lo lắng cho mình như vậy, An Tử Mặc không chỉ không nói ra lời từ chối mà cậu còn cảm thấy hơi vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Con có muốn mẹ giúp con không?” An Tưởng đứng ở cửa WC không yên tâm hỏi.

An Tử Mặc đỏ hết cả mặt, “Con muốn đi tiểu mẹ định giúp con kiểu gì? Mẹ mau đi ra đi, đừng dính người như vậy, phiền lắm!”

“Được được được, mẹ không dính con nữa.” An Tưởng đóng cửa lại, sau đó tập trung cao độ nghe động tĩnh của An Tử Mặc ở bên trong.

An Tử Mặc c/ởi quần, nghe tiếng động bên ngoài không thể nhịn được nữa: “Mẹ đứng sát cửa con không tiểu nổi!”

Hu hu.

Con trai ghét bỏ mình rồi.

An Tưởng tủi thân, sau đó không tình nguyện đi ra ngoài.

An Tử Mặc đi tiểu thì cũng đánh răng rửa mặt luôn. Sau khi xong việc thì cậu mới đi từ WC ra.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng bệnh. Cậu nhìn An Tưởng đang nằm gọn trong một góc của giường bệnh. Vừa mới qua có vài phút thôi mà cô đã ngủ say thế này rồi.

An Tử Mặc ôm miệng vết thương của mình chậm rãi đến gần, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt của An Tưởng.

Có thể thấy được là cô đang rất mệt. Sắc mặt cô trắng bệch hẳn ra so với ngày thường, quầng thâm mắt cũng rất đậm, môi cũng nẻ nứt ra, có lẽ cả đêm cô chưa uống được ngụm nước nào.

Trong lòng An Tử Mặc có nhiều cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Cậu không cảm thấy bản thân mình là một người tốt, cũng không cảm thấy con cái bị bệnh thì ba mẹ nhất định phải ở bên chăm sóc. Kể cả An Tưởng có bỏ rơi cậu thì cậu cũng chẳng quan tâm lắm. Nói thế nào thì đó cũng là kết quả mà cậu nên nhận được.

An Tử Mặc cắn cắn mô.i dưới, sau đó chậm rãi bò lên trên giường nằm cạnh An Tưởng. Cậu nghĩ nghĩ một lát rồi lấy chăn đắp lên người An Tưởng, còn mình thì lại dựa vào gối tiếp tục ngẩn ngơ giết thời gian.

Ngoài phòng bệnh hơi ồn ào. Âm thanh làm rơi đồ vật làm An Tưởng giật mình một cái. Thấy cô sắp tỉnh lại thì An Tử Mặc vội duỗi tay qua, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sau lưng An Tưởng.

“Ưm……”

An Tưởng trở mình, trùm kín chăn lên đầu mình.

An Tử Mặc sợ cô ngạt thở nên buông cái tay cứng nhắc của mình ra kéo chăn xuống. An Tưởng lại chuẩn bị tỉnh lại, An Tử Mặc lại càng căng thẳng hơn, cậu tiếp tục vỗ vỗ, cho đến tận lúc An Tưởng ngủ say thì cậu mới từ từ tức giận.

—— Bà mẹ ngốc này, đến ngủ cũng chẳng ngủ hẳn hoi.

An Tử Mặc tập trung ru mẹ mình ngủ, bỗng nhiên cậu cảm giác có vài ánh mắt cháy bỏng đang nhìn mình.

Cậu không khỏi ngước mắt nhìn lên, sau đó đối diện với ba cặp mắt đang ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn mình.

Hô hấp An Tử Mặc chững lại, khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng lên, xấu hổ đến sắp chui đầu xuống đất.

Một lúc lâu sau, An Tử Mặc mới tỏ vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc cố gắng giải thích: “Con chỉ vỗ vỗ chăn nhỏ một chút mà thôi, chứ không có ý gì khác.”

Bùi Dĩ Chu: “……”

Bùi Cảnh Lâm: “……”

Thịnh Thục: “……”

Vẻ mặt của ba người càng phức tạp hơn.
Bình Luận (0)
Comment