Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 26

Lời mở đầu: Một con cá nóc muốn hôn Tiểu Hổ, nhưng lại đột nhiên nhớ tới mình là một con cá nóc có độc, nhưng cũng là cá a.

Mà cá... là đồ ăn... mà Tiểu Hổ thích nhất...

Cho nên! Câu chuyện bắt đầu!

Tiểu Hổ Tiểu Hổ~~~~ Thịt cá nóc không dễ ăn chút nào đâu a~~~

Nàng vạn lần đừng có chộp tới cá nóc ta a (vừa nói vừa hướng mép nước chạy trốn, tuy cá nóc ta rất muốn hôn Tiểu Hổ đáng yêu a~~~) Đại Hổ sao lại đứng sau cá nóc ta vậy a!!!!!!!

Cứu mạng ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! (bị Đại Hổ chộp, không biết có bị Đại Hổ lát thành từng miếng thịt cá nóc sống cho Tiểu Hổ ăn không nữa a >”0

Bị đá đến chỉ còn nửa cái mạng cá nóc >0

Tiểu Hổ: Hổ ca ca ~~ Tiểu Hổ không chơi nữa đâu (bộ dạng sắp khóc)

Đại Hổ: Sao vậy? Bị cá nóc đâm sao? ( mắt lộ hung quang nhìn bị cá nóc bị đá đến hấp hối)

Cá nóc: oan uổng ah ~~ đại nhân ~~ cá nóc tiểu nhân ta không dám giết người của ngài a ~~ tiểu nhân nào dám đâm bảo bối tâm can của đại nhân ngươi ~~( huống chi mình cũng không nỡ ah ^0^)

Tiểu Hổ: Không phải ~~ là Tiểu Hổ đói bụng rồi ~~ muốn ăn cá ( đem cá nóc túm trong tay ngửi ngửi ~~~ đói bụng rồi thật muốn ăn cá ah ~~)

Cá nóc: chảy nước miếng ( bị bộ dáng đáng yêu của Tiểu Hổ mê hoặc không nghe thấy Tiểu Hổ nói cái gì)

Đại Hổ: Tiểu Hổ ~~~~ Không phải đã nói con cá này có độc không thể ăn sao? Chờ Hổ ca ca một chút bắt cá cho ngươi ăn có được hay không ~( mắt trừng hướng cá nóc ~~ ngươi không muốn sống nữa sao? Dám đối với Tiểu Hổ nhà ta chảy nước miếng)

Cá nóc: ô ~~ Sao đột nhiên lạnh vậy? ( vẫn còn ngây ngốc nhìn Tiểu Hổ ~ không biết đại nạn sắp sửa xảy ra)

Tiểu Hổ: Nhưng mà Tiểu Hổ đói bụng ~~( Meow ô ~~ trảo cá nóc nắm trong tay ~~ hướng Hổ ca ca làm nũng nói)

Đại Hổ: Được rồi ~ vậy ngươi chờ ta ~~( nói xong đem cá nóc trong tay Tiểu Hổ cầm lấy ~~

Cá nóc: Đại Hổ đại nhân ~~~( kêu thảm thiết)~~ ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào ah ~~( nhìn cách mình càng ngày càng xa Tiểu Hổ  ~~ ô ~~ Tiểu Hổ đáng yêu của ta)

Cá nóc: Đại Hổ đại nhân ~~ ngài rốt cuộc muốn mang tiểu nhân ta đi nơi nào ah ( ô ~~ Tiểu Hổ đáng yêu của ta ~~ cách ta càng ngày càng xa đấy >0)

Đại Hổ: Đừng dài dòng! Đi theo ta là được ( ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi ở cùng một chỗ với Tiểu Hổ của ta sao?)

Cá nóc: ô ~~~ Được ( Đại Hổ thật hung ah >0)

Đại Hổ: Sao, vẻ mặt có ý kiến của ngươi là sao? (dám có ý kiến ta sẽ đem ngươi nấu ăn)

Cá nóc: Không có ~~ không có ~~ Tiểu nhân nào có ý kiến gì đâu a( ô ~ đây là uy hiếp ~~ đây là đe dọa ~~ đáng thương cá nóc ta đang bị uy hiếp đây này >000)

Đại Hổ: Ngươi sau nàychỉ cần mở miệng hát một câu một chữ thôi thì... ( uy hiếp nhìn cá nóc)

Cá nóc: Ô ~~ Được a ~~ Tiểu nhân không hát là được chứ gì ( ô ~~ lại bị hiếp uy đấy >0)

Đại Hổ: Biết rõ là tốt rồi ~~ thiệt là ~~ tầng băng này còn không cản nổi tiếng hát của ngươi a~ có thể thấy tiếng ca của ngươi thật đáng sợ ( tùy tiện nắm một đám cá ở trên mặt băng ~~)~~ thiệt là ~~ hát tới choáng luôn ~~ còn chưa có chết ~ tốt rồi ~~ chúng ta đi thôi!! ( hướng phòng nhỏ đi đến)

Cá nóc: Ah ~~ tiếng hát của của ta thực đáng sợ sao? ~~>0~~ Lúc ta ở quê có tham gia thi hát a ~~tuy cuộc thi đó chỉ có mình ta, hơn nữa nhóm bình luận nói: đám bọn họ đều muốn ngủ!! Nhưng mà... ( Nói nhảm ~ Nói nói nhảm)

Đang quay trở về….

Đại Hổ: Ngươi nói... Ngươi từng ở quê tham gia thi hát? (ánh mắt không thể tưởng tượng nổi)

Cá nóc: Đúng vậy! Đúng vậy ( gật đầu như bằm tỏi)~ tuy nói bình luận thẩm đều đi ngủ, hơn nữa gọi kiểu nào cũng không chịu dậy, còn có người bởi vì thời tiết quá nóng mà miệng sùi bọt mép, bị đưa lên xe cứu thương, nhưng mà, cá nóc tiểu nhân ta thật sự có tham gia thi ^0^

Đại Hổ: ( nghĩ thầm: ta đồng tình những người kia, bọn hắn khó khả năng là vì thời tiết quá nóng mà đã bất tỉnh đó a...)

Cá nóc: Có thể thật sự rất kỳ quái a ~~ tiểu nhân ta cũng không phải hát bài hát ru con, vì sao những người bình luận kia …ngủ a? Hơn nữa sau một canh giờ tiểu nhân ta hát xong mới thanh tỉnh, không nói hai lời sẽ đem đệ nhất danh ban tiểu nhân ta rồi, chỉ cần tiểu nhân không cần hát lại thôi, thật sự rất kỳ quái a ~ vốn tiểu nhân muốn nói bọn hắn nếu chưa nghe rõ ta sẽ hát lại một lần bọn hắn nghe mà thôi ~~ có thể là bọn hắn không muốn... ( phía dưới tỉnh lược hai nghìn hơn năm trăm chữ) thật sự rất kỳ quái a! Đại Hổ đại nhân ~ ngài nói đúng không?

Đại Hổ: Ta sẽ giải thích tâm tình của bọn hắn... ( khó trách bọn hắn sẽ đem đệ nhất danh ban ngươi, chịu không được ma âm luyện não chứ sao...)

Cá nóc: Thật sao? Đại nhân thật sự hiểu không? Cái kia được hay không được giải thích cho cá nóc tiểu nhân ta nghe? ( chờ mong cộng thêm lòe lòe tỏa sáng ánh mắt)

Đại Hổ: đơn giản mà nói...

Tiểu Hổ: Hổ ca ca ~~ ngươi sao vậy như vậy chậm sao ~ ta chờ thật lâu ( cong lên cái miệng nhỏ nhắn ~~)

Đại Hổ: Thực xin lỗi ~~ Hổ ca ca không phải cố ý! Đều do cái con cá nóc động tác quá chậm, cho nên mới phải muộn như vậy. Hổ ca ca lập tức cá nướng cho ngươi ăn ~~ đợi Hổ ca ca ah ( ôm lấy Tiểu Hổ đáng yêu hướng phòng nhỏ đi đến)

Cá nóc: Đại Hổ đại nhân ~~ ngài cho nói cho tiểu nhân biết tại sao a!!!!!!!! Đại Hổ đại nhân

Đại Hổ: Nhao nhao cái gì ~~ đừng dài dòng ~~ còn không đi đốt lửa ~~ Tiểu Hổ của ta mà đói bụng coi chừng ta đem ngươi nấu đến ăn ( ánh mắt uy hiếp)

Cá nóc: ô ~~ được ~~( lại uy hiếp tiểu nhân ta  ~~ ô ô ô ~~ nào có người bắt cá đốt lửa đâu a >0< ———-oOo———- Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment