Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 14

Tấn Vương đối xử với ta thật ra cũng chẳng tốt là bao, thái độ của hắn đối với ta, nhiều lắm chỉ có thể được cho đặc biệt.

Hắn chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà kiếm chuyện với ảnh vệ khác, chỉ duy nhất hay bắt ta đi làm một số nhiệm vụ không hiểu ra sao cả.

Tỷ như ngày đông lạnh đột nhiên muốn ăn vải, sai ta phi ngựa đến Lĩnh Nam lấy. Ta trèo đèo lội suối ngàn khó vạn hiểm lấy về, kết quả hắn nói cho ta biết, hắn nói nhầm rồi, thật ra hắn muốn ăn quả nhãn tươi.

“Một khi đã như vậy, ngươi đi thêm một chuyến nữa đi.” Tấn Vương nửa dựa trên tháp, tiện tay ngắt một quả vải, từng chút từng chút liếm sạch chất lỏng trên tay đang uốn lượn chảy xuống, quay đầu nhếch môi với ta, mắt phượng hơi nhướn, nói như dĩ nhiên.

••••• vẫn còn chưa theo đuổi được mà hắn đã đối xử với ta vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự như vậy, nếu thật sự ở cùng một chỗ sinh hoạt phu thê chúng ta sẽ hài hòa sao?

Huống hồ trở ngại giữa chúng ta thật sự rất nhiều, như là chênh lệch thân phận, tam quan bất đồng, cùng với khi nam nam ấy ấy vấn đề không sinh không đẻ ngay đến cả bệnh viện Apollo Hàng Châu cũng bó tay••••••

(*) bệnh viện Apollo Hàng Châu là bệnh viện Nam khoa hàng đầu TQ =)))))

Vừa nghĩ như vậy thật sự là CMN rất ngược tâm, aiz, chúng ta nhất định sẽ không hạnh phúc.

Ghen cái gì, phóng túng cái gì a, ta vẫn là sớm tắm rửa đi ngủ đi.

Ta rốt cục yên lặng làm xong dự định tâm lý cho mình, lúc này mới nâng tầm mắt lên nhìn Tấn Vương.

Ánh trăng nhô lên cao, tinh mông (sao mờ) như bụi, ngọn đèn ảm đạm lặng lẽ phủ kín con phố dài. Hắn mặc một kiện ngoại bào màu tím rất bình thường, đứng khoanh tay giữa một đống bàn cũ nát, ăn diện mộc mạc giống như một người tùy tiện qua đường, nhưng phong thái lại vẫn cứ sắc sảo, khí thế đoạt người, giống như tiên nhân tùy thời bay lên trong ánh trăng mờ mịt.

••••• một kích tất sát (một phát chết nuôn =]]]).

Tấm rào chắn thật dày ta mất công làm tốt, chỉ trong nháy mắt liền nát vụn sạch sẽ.

••••• hiển nhiên, tuy rằng Tấn Vương rất tra, nhưng hắn suất đến không có bằng hữu; tuy rằng hắn đối xử với ta không tốt, nhưng hắn suất đến không có bằng hữu; tuy rằng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh, nhưng hắn suất đến không có bằng hữu.

Hình tượng rất đẹp, lực công kích của hắn quá mạnh mẽ, mà máu của ta thật sự không đủ thâm hậu.

Căn cứ vào định luật “Cái gì cũng nhìn mặt”, ta cảm thấy ta hình như đã yêu hắn.

Đây quả thực không tốt cho lắm.

“Chiến Huyền.” Ta đang rối rắm, Tấn Vương liền mở miệng, dung mạo tinh xảo vẫn luôn mang theo ngạo nghễ cùng châm chọc cao cao tại thượng: “Ngươi có biết Mộ Vân, hay là gọi Hạnh Ngư, rốt cuộc làm những gì không?”

Ta khó khắn lắm mới từ trong cái đống trong đầu “CMN ta cư nhiên thích một tên bệnh thần kinh” thoát ra, dùng chút tinh thần để suy nghĩ vấn đề này một chút.

Căn cứ phản ứng trước đó của lão Đại, Mộ Vân hẳn là định hạ dược ta đi.

Nhưng hành vi của y không khỏi quá mức rõ ràng, Ngụy Vương phái tới mật thám sao lại não tàn như thế?

Trừ phi, xuống tay với ta chính là hành động của riêng y, mục đích thực sự của y kỳ thật cũng không phải ở đó.

Ta cẩn thận mà trả lời: “Thuộc hạ không dám nói bừa.”

“Bình dược y đưa cho ngươi có tên là Bách Nhật Cúc, cũng không phải là chế ra từ  Mãn Nguyệt Lâu, mà là đến từ tiểu quốc Tây Vực. Giờ phút này quan hệ giữa Đại Khánh và Nhung địch rất căng thẳng, chuyện buôn bán cũng bởi vậy mà bị cắt đứt, cũng khó cho vị huynh trưởng kia của ta có thể lấy được thứ này.”

(*) Nhung: cách Trung Quốc thời xưa gọi người Phương Tây

Sau đó hắn dừng lại nhìn ta cười mà không nói, trên mặt viết mấy chữ to đùng chói lọi “Mau tới cầu ta nếu không sẽ không nói tiếp”.

Ta chỉ đành ngoan ngoãn mà mở miệng: ” Bữa ăn hàng ngày của chủ tử đều trải qua kiểm tra cẩn thận, Mộ Vân sẽ không có cơ hội hạ dược. Y muốn dùng phương pháp gì?”

Tấn Vương vừa lòng mà hí mắt, lúc này mới nói tiếp: “Bách Nhật Cúc tuy rằng lợi hại, một khi xâm nhập vào cơ thể thì vô dược khả trị (không thuốc nào chữa được), nhưng cũng là độc dược mạn tính, cần trăm ngày sau mới có thể phát tác. Vả lại thuốc này cách dùng rất kỳ lạ, lại ít người biết, nếu không phải Mộ Vân vừa vào phủ, ta liền từ chỗ y biết được tính toán của Cao Chính Ung, thì quả thật sẽ thần không biết quỷ không hay mà trúng chiêu.”

Như là nghĩ tới điều gì, hắn nhướn một bên đuôi lông mày, thanh âm lạnh như rớt xuống hầm băng: “Dược kia giống hệt cao hoa hồng dùng lúc hoan hảo, y mỗi lần trộm bôi sau hậu đình, ta nếu hoàn toàn không biết gì cả mà sủng hạnh y, chỉ sợ lúc này thật sự sẽ chết không minh bạch.”

Ta: (⊙v⊙)!

Tấn Vương ngươi không tiết tháo mở hậu cung như vậy rốt cục gặp báo ứng rồi đi.

Đầu năm nay bụi hoa cũng không phải dễ dạo như vậy, hoa hồng có gai, cúc hoa mang độc a.

Có điều, nếu là như vậy, vậy •••••• “Mộ Vân trực tiếp bôi dược kia vào chỗ đó, sao lại không có việc gì?”

Tấn Vương cười lạnh: “Y đương nhiên không có khả năng toàn thân thoát ra, chẳng qua là trước khi độc của Bách Nhật Cúc phát tác thì không có dấu hiệu, cho nên còn có thể kéo dài hơi tàn thôi. Tính tính ngày, y đại khái cũng chỉ có khoảng mười ngày có thể sống tiếp đi.”

Ta sửng sốt, tầm mắt nhịn không được nhìn sang Mộc Phàm hôn mê.

Tấn Vương rõ ràng đã hứa hẹn, mười ngày sau, hai người bọn họ liền có thể gặp lại.

“A Huyền, chẳng lẽ ngươi đã quên, ta từ trước đến nay có oán tất báo a. Bất kể chỉ là bị người khác sai sử hay không, nếu dám làm chuyện như vậy, vậy hắn và người mà hắn quan tâm đều nên trả giá chút đại giới.” Tấn Vương khóe miệng hơi hơi cong, ý cười lại chưa xuất hiện trong đáy mắt: “Huống chi hắn còn ra tay đối với ngươi?”

Ta vẫn cứ không rõ: “Chủ tử vì sao đồng ý muốn thả Mộ Vân?”

Tấn Vương cười nhạo, khó được kiên nhẫn mà giải thích: “Trước đó hai người bọ hắn hiểu lầm vẫn chưa gỡ bỏ, Mộc Phàm mặc dù vẫn đợi chờ, nhưng đáy lòng lại đã sớm cảm thấy, Mộ Vân sợ là sẽ không trở về tìm hắn nữa. Nếu là như vậy, ngay cả Mộ Vân chết, hắn cũng sớm đã có chuẩn bị, đau thương thêm nữa cũng không gì hơn cái này, thế thì còn có cái gì thú vị?”

Hắn dừng một chút, độ cong khóe miệng mở rộng, nhẹ nhàng mà nói rằng: “Cho hắn hy vọng, lại đem hy vọng xé nát cho hắn nhìn, vậy mới thú vị.”

Tấn Vương khi nói lời này, giọng điệu lại vẫn có chút hương vị ôn nhu lưu luyến, giống hệt như lúc trước hắn ôm Mộ Vân lúc vừa tới nói lời âu yếm, cũng giống như đúc những lúc hắn ngẫu nhiên đối xử tốt với ta.

Hắn đang cười, ta lại cảm thấy thực lạnh.

Hắn nhìn ta, bóng đen trong cặp mắt kia tựa hồ có thể tràn ra, nhấn chìm giết chết người ta.

Một khắc trước ta còn cảm thấy mình thích hắn, nhưng một khắc này, ta lại phát hiện mình sợ hắn. Có một cảm giác lạnh lẽo từ cột sống chậm rãi đi lên, giống như bị độc xà bò qua khắp người, khiến máu ta trở nên lạnh lẽo thấu xương.

Tấn Vương chậm rãi đi đến sau lưng ta, giữ tay phải của ta, dán vào sườn mặt không nhẹ không nặng vuốt ve, thuận thế cúi người, cắn thật mạnh xuống cổ ta. Thân thể ta run lên, phản xạ có điều kiện mà muốn lùi lại, lại bị tay hắn đặt ở thắt lưng chế trụ, không thể động đậy chút nào.

Hắn cười khẽ, nhưng không có thả lỏng khí lực, ngược lại ngậm vành tai ta hút liếm lộng, tiếp túc mở miệng là ngữ điệu khàn khàn mà nguy hiểm: “Ta không muốn chờ đến lúc Bách Nhật Cúc độc phát. Chi bằng A Huyền, ngươi thay ta tới giết Mộ Vân được không?”

Ta sai rồi, ta đã đánh giá thấp trình độ quỷ súc của hắn.

Sau đó vậy mà lại có thể nghĩ muốn yêu hắn.
Bình Luận (0)
Comment