Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 34

Lô Định Vân nói xong câu đó, lặng lẽ lườm ta một cái, tự mình bước đi.

Ánh mắt vô cùng hớn hở, vẻ mặt vô cùng đắc ý… Rốt cuộc y làm thế nào mà mặt không đổi sắc biểu đạt ra được những tình cảm đó vậy, loại kỹ năng này ta thấy đông đảo những người bệnh mặt than đều rất cần a, cầu giáo trình cầu link down cầu bí quyết gia truyền vào hòm thư là “********. com” người tốt cả đời bình an a!

Ta vừa yên lặng hâm mộ ghen tỵ ở trong lòng, vừa túm lấy cổ áo cái tên mù đường này kéo về từ lối rẽ, lập tức đi vào một khách điếm.

Lô Định Vân giãy giụa hồi lâu vẫn không thoát ra được, cuối cùng đành ngừng nghỉ một hồi, sắp đến cửa khách điếm ta mới vừa nhẹ thở ra, không ngờ đột nhiên bị người chặn lại.

“Thiếu gia!”

Một tên tiểu tư (sai vặt) mười lăm, sáu tuổi nước mắt nước mũi giàn giụa lao về phía ta, ta kinh hồn bạt vía hơi dịch người sang bên cạnh một chút, hắn liền lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã  đầu cắm xuống đất. Lô Định Vân vừa lúc vươn tay kéo hắn một cái, cả người tiểu tư này như đầu tàu thuận thế vọt thẳng vào ngực y, hơn nữa còn bắt lấy thời cơ nằm úp sấp trên người y khóc lóc đặc biệt lớn, kêu gào thảm thiết, đồng thời suôn sẻ bôi đầy lên mặt Lô Định Vân.

“Thiếu gia, ngài rốt cuộc đã đi đâu vậy?” Để biểu đạt sự bi phẫn của mình, tiểu tư kia ra sức bôi hết nước mắt nước mũi nước miếng và tất cả những chất lỏng bất minh lên y phục của y: “Sao chỉ đi mua có một bao đậu rang thôi mà người liền không thấy đâu rồi, trên người ngài vừa không có tiền, lại không biết đường, bộ dạng rất đẹp, bị bọn bắt cóc trẻ con bắt đi mất thì phải làm sao?”

Nói xong hắn dùng một loại ánh mắt như đang nhìn đại hôi lang (con sói) cảnh giác liếc ta một cái, kéo Lô Định Vân lùi sang bên cạnh.

… Có lẽ trông ta thật tình rất không giống người tốt.

“Hắc, được rồi a, đâu ra tên bắt cóc trẻ con nào trông còn đẹp hơn cả người bị bắt chứ. Đúng không A Bạch.” Lương Văn Hạo cười lạnh một tiếng, từ phía sau chậm rãi đi ra, bên người có Chiến Bạch và mấy thị vệ khác đi theo.

Thị vệ số một ngay lập tức bắt kịp: “Chiến Huyền đại nhân phong thần tuấn lãng.”

Thị vệ số hai không chịu yếu thế: “Chiến Huyền đại nhân chi lan ngọc thụ.”

Thị vệ số ba nịnh nọt: “Chiến Huyền đại nhân ngọc thụ lâm phong.”

“…” Chiến Bạch nhịn không được nghi hoặc nói: ” A Huyền nhà ta đang đeo mặt nạ mà, các ngươi rốt cuộc là làm sao mà thấy được?”

“Khụ khụ.” Lương Văn Hạo xấu hổ ho khan vài tiếng, tiếp tục làm bộ làm tịch: “Nhìn mỹ nhân nhất định phải xem mặt sao? Cũng có thể nhìn chỗ khác mà.”

Thị vệ số một: “Chủ tử anh minh.”

Thị vệ số hai: “Chủ tử anh minh.”

Thị vệ số ba: “Chủ tử anh minh.”

Chuyên gia phá hư đội hình Chiến Bạch chớp chớp mắt: “... Nhìn cúc hoa sao?”

“Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, ta nói chính là dáng người a…” Lương Văn Hạo nín nghẹn: “A Bạch ngươi gần đây lại đang xem thứ sách gì vậy?! Ta rõ ràng đã thiêu hủy hết đống đông cung đồ rồi a!”

Chiến Bạch chỉ chỉ bọn thị vệ vô tội nói: “Ta hỏi thăm bọn họ về thói quen sở thích ngày thường của ngươi, bọn họ liền trực tiếp lên phố mua một loạt sách cho ta a.”

Đám thị vệ bị bán đứng mồ hôi nhỏ giọt: “…”

“Nói hưu nói vượn!” Lương Văn Hạo nổi giận: “Ông đây bình thường mới không xem đông cung đồ!”

Nghĩ nghĩ hắn lại đè thấp thanh âm kéo thị vệ số một qua, trộm hỏi: “Các ngươi con bà nó rốt cục làm sao mà biết được?”

Chiến Bạch: …

… Bởi vì rất mất mặt, mấy người chúng ta đều rất ăn ý  tính toán vượt qua Lương Tiểu Hầu gia trực tiếp đi vào khách điếm, giả bộ không hề biết cái tên ngốc bức này.

Lão bản khách điếm nhô đầu ra, lén lút mà nhìn Lương Văn Hạo một cái, ho nhẹ một tiếng, nói: “Xin lỗi các vị khách quan, kỳ thật bổn điếm đã chật kín khách…”

Tên tiểu tư khóc chít chít kia gật gật đầu, nín khóc mỉm cười vui vẻ mà kéo tay áo Lô Định Vân nói với y rằng: “May mà bọn họ tới sớm để đặt phòng trước rồi, tám người chúng ta đúng lúc vào nghỉ đi thôi.”

Lão bản: …

Lão bản nhìn quả thực sắp khóc rồi.

Ta hiểu cho ông.

Dù sao thế sự đã gian nan như thế, ngốc bức lại còn cứ luôn tỏ vẻ, nhân sinh vô vọng, chữ tâm thành tro, có ai có thể chống đỡ được đây?

Thân phận đám người chúng ta còn có vẻ đều rất cao, trêu chọc không được, đụng chạm không được, mắng không được, đánh không được, chăm sóc không chu toàn thì chính là một đại phiền toái, rất xót xa a …

Chỗ nào cũng là bệnh thần kinh, căn bản chính là vũ khí sinh học có tính sát thương cực cao, dính vào ai người đó liền xui xẻo, trừng ai người đó liền hoài thai a biết không. [vãi chưởng, dùng mắt để khiến người khác mang thai, bệnh thần kinh quả là nguy hiểm =))))))]

Ta vì thế dừng bước lại, nhìn lão bản bằng ánh mắt đầy đồng tình, nhất thời có một loại cảm giác thân thiết khi tìm được tổ chức, trong lòng cảm thấy hết sức kích động, chỉ còn thiếu nắm lấy tay ông hai mắt rưng rưng lệ.

Đương nhiên lão bản cũng rất kích động, kích động đến mức nước mắt ào cái chảy ra, mang theo biểu cảm bi thương “CMN không còn đường sống a”, bịch một cái quỳ xuống trước ta.

“Vị đại nhân này tha cho ta đi, ta làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng a, tuyệt đối không phải cố ý nói dối, phòng ngài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu… Đại nhân ta trên có người già dưới có trẻ nhỏ bên ngoài còn có việc làm ăn ta rất khó khăn a đại nhân!”

Ta: …

Lô Định Vân đi ngang qua, nhẹ nhàng liếc ta: ” Phóng sát khí đối với một lão nhân, hừ.”

Lương Văn Hạo đi ngang qua, vô cùng đau đớn mà lắc đầu: “Chiến Huyền, ngươi tại sao có thể ỷ thế hiếp người chứ? Aiz.”

Sau đó mọi người đều mang theo biểu cảm khinh bỉ sâu sắc, vô cùng ghét bỏ mà lách qua ta lên lầu, hài hòa hữu hảo đi vào phòng từng người.

Một trận gió hiu quạnh thổi qua.

Ta đứng ở tại chỗ, nghẹn khuất không lời gì để nói.

Thế sự đổi thay gì đó, nói thật thân là người bình thường duy nhất sống trong một ổ bệnh thần kinh, có đôi khi, ta thật lòng cảm thấy áp lực rất lớn.

Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, sau khi lão bản rốt cục hiểu được ta vừa không chém chết ông cũng sẽ không đâm chết ông, ta mới lê bước chân nặng nề mỏi mệt mà sầu khổ chậm rãi lên lầu.

Cả đám này mỗi tên đều ra đôi vào cặp, tự mang CP (couple), kéo cả nhà ra khi dễ ta, thật xấu xa.

Ta bị thương tổn, trái tim thủy tinh của ta lạnh vô cùng, vỡ thành từng mảnh nhỏ sắp trải đầy mặt đất, đâm thủng một cái lốp xe xe đạp cũng không thành vấn đề.

Các ngươi xem ta vậy mà cũng đã bắt đầu nhớ đến Tấn tra rồi… Không có cách nào, một đám bệnh thần kinh so với một tên bệnh thần kinh, đương nhiên phải chọn người sau a.

… Không đúng, qua một lát ta mới kịp phản ứng, vì sao ta nhất định phải chọn lựa trong hai cái này chứ a, còn không bằng ta tự công tự thụ cho xong đi!

“Ngươi trở lại rồi.” Lô Định Vân ngồi ghế của ta, dựa vào bàn của ta, dùng chén của ta, bình tĩnh mà quay đầu, lấy ra một gói đậu rang, mặt không đổi sắc hỏi ta: “Ăn không?”

Ta: …

Ta thoát ra khỏi đống suy nghĩ trong đầu, ngẩng đầu yên lặng nhìn mấy chữ lớn “”Phòng chữ Thiên số ba”, sau đó xoay người định rời đi.

Lô Định Vân: “… Đừng vờ ngốc, đây là phòng của ngươi.”

Ta không nói gì cứ nhìn y.

… Vậy ngươi vì sao lại xuất hiện trong phòng ta a, đừng tưởng rằng bây giờ vẫn là thời đại H văn ngươi nói câu “Yoooooohooooo chúng ta cùng làm chuyện muốn làm đi” là có thể muốn làm gì thì làm a hỗn đản.

Lô Định Vân đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt ta thì dừng lại, thản nhiên nói: “Ta tới đây, là để xác định một điều. Ngươi là người của Tấn Vương, có phải không?”
Bình Luận (0)
Comment