Tư duy của Lương Tiểu Hầu gia quá mức huyền diệu, Hoa Vi Nhiên nôn nóng đến độ mồ hôi tuôn như mưa, nhưng đến cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp ứng phó. Phụ tá Du Tử Di nhà hắn vẫn cứ vân đạm phong khinh mà tới, hiện tại đang ngồi im lặng ở tiền thính, tư thái nhàn nhã một mình uống trà nóng.
Chiến Bạch hôm nay nghỉ ngơi, đến phiên ta đang làm nhiệm vụ.
Nơi chúng ta đang ở bây giờ chính là thuộc tài sản của Hoa Vi Nhiên, cũng không phải vô cùng xa hoa, nhưng đặc biệt ở chỗ tinh xảo độc đáo, ngoài viện có tường trắng bao quanh, đường vào quanh co khúc khuỷu, đi thêm mấy trăm bước, có thể thấy trước sau chỉ có hai khu nhà chính và năm sáu phòng đơn. Bên trong đình viện u tĩnh rộng rãi thoáng mát kỳ thảo tiên đằng mọc qua lớp đá quấn quanh mát hiên, lớp lớp rủ xuống vô cùng đẹp mắt. Giữa đám cỏ cây xanh um lại có dòng suối, uốn lượn bên dưới cây cầu đá phiến trắng, lách mình men theo khu nhà ở tới hậu viện. Đúng là lưu tuyền phát thanh vận, cổ hòe lộng thanh phong, yên tĩnh mà lịch sự tao nhã (*).
(*) lưu tuyền phát thanh vận, cổ hòe lộng thanh phong: suối chảy phát ra âm thanh tựa như tiếng nhạc; cây hòe cổ thụ đưa gió mát.
Ngay đến một chốn dừng chân cũng cần kiệm đơn sơ như thế nhưng rồi khắp nơi lại lộ ra sự chăm chút tỉ mỉ, ta phỏng đoán Hoa Vi Nhiên vì tiếp đãi khách quý Lương Văn Hạo từ Ninh An tới, có lẽ tóc cũng sầu đến bạc mất mấy sợi rồi.
Đáng tiếc tâm tư của Lương Tiểu Hầu gia cũng không ở đây.
Vừa đến hắn liền kéo Quân Mặc Thanh vào một gian phòng, đắc ý nói: “Chiến Huyền không phải nói Du Tử Di kia là phụ tá đắc lực của Hoa Vi Nhiên sao, ta tóm được y về tay, khiến y không đưa ra được chủ ý, một bụng đầy ý nghĩ xấu nghẹn chết y đi.”
“Y là người đa mưu túc trí, cũng không phải là người tâm phúc, ngươi động vào không phải là căn cơ của Hoa Vi Nhiên, uổng phí khiến cho hắn cảnh giác mà thôi.” Quân Mặc Thanh ủ tay vào trong tay áo, nhàn nhàn thở dài: “Vi sư đã dạy ngươi như thế nào? Chỉ động vào Hoa Vi Nhiên, cũng không có bất luận ích lợi gì đối với thời cục ở Phần Châu.”
Lương Văn Hạo câm nín, sau đó lại hừ hừ vài tiếng, khó chịu nói: “Vậy Quân sư phụ ngồi ở đó sao không ngăn cản ta?”
“Mặc dù ta là sư phụ của ngươi, suy cho cùng ngươi mới là chính kinh Giám sát Ngự Sử, trước mặt rất nhiều người ta không tiện bác mặt mũi của ngươi.” Quân Mặc Thanh nói tiếp: “Hơn nữa ta cũng có lời muốn nói riêng cho Hoa Vi Nhiên, việc này do ngươi nói ra, so với ta nói ra sẽ tự nhiên hơn nhiều, sẽ không khiến cho bọn họ có quá nhiều ngờ vực vô căn cứ.”
“Bởi vì ta đã quen không mặt không mũi làm bừa làm ẩu rồi?” Lương Văn Hạo giật giật khóe miệng.
Quân Mặc Thanh nâng chén trà lên hớp một hơi, mặt mày cong cong, cười mà không nói.
Lương Văn Hạo: “… Quân sư phụ, cho dù là gạt ta, ngài dù sao cũng phản bác lại một chút a!”
Quân Mặc Thanh lắc đầu thở dài: “Ngươi từ nhỏ chỉ có hứng thú với luyện võ, nếu lúc nào đó có thể giống như Chính Hàm tiến bộ thêm chút, ta cũng liền an tâm.”
Lương Văn Hạo không quá để ý phất phất tay: “Bày mưu tính kế không phải đã có các ngươi sao? Ta cứ vậy làm theo là được.”
Nghe vậy Quân Mặc Thanh tươi cười không thay đổi, mâu sắc lại chuyển thành sâu thẳm, đáy mắt xẹt qua một chút che lấp, chỉ rũ mi thản nhiên nói: “Ngươi nói không sai.”
Ta nằm ở trên xà nhà, vừa chú ý động tĩnh chung quanh, vừa nhìn vào bên trong qua khe hở trên cửa, nghe đến đó trong lòng khẽ động, như có gì đó từ trong đầu hiện ra, bỗng nhiên lại không thấy chút tăm tích.
Trước khi đi Tấn Vương đẫ dặn dò ta “Văn Hạo là người Lương gia “ rốt cuộc là có ý gì? Lương Văn Hạo dù có là người Lương gia, nhưng hắn chẳng phải cũng là tâm phúc của Tấn Vương sao?
Suy cho cùng ta cũng chỉ là một dân thường, cho dù có sống lâu mấy chục năm, cũng là sống vô tri vô giác, không có biện pháp làm rõ ràng những thứ rối rắm phức tạp này, cũng nhìn không ra Tấn Vương rốt cuộc dự định làm những gì.
Nhưng mà ở trong mắt ta, qua nhiều năm như vậy Tấn Vương cũng chỉ trước mặt Lương Văn Hạo mới có thể không chút cố kỵ vui đùa tức giận mắng mỏ, ta cảm thấy, người bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, với hắn mà nói, cuối cùng hẳn là vẫn có chỗ bất đồng.
Bằng không người sống cả đời này, lúc tới vô ưu vô bận, lúc đi một thân một mình, vậy thì lăn lộn một chuyến ở đời còn có ý nghĩa gì đâu?
Chi bằng làm một con cá muối còn có thể thể hiện một chút giá trị, ba văn tiền một cân đấy.
Lương Văn Hạo tuy rằng tùy tiện, nhưng không phải ngu ngốc, thất vọng của Quân Mặc Thanh hắn đều thu vào trong mắt, liền nhịn không được ngượng ngùng hỏi: “Quân sư phụ, ngài rất thất vọng về ta phải không a.”
Quân Mặc Thanh hí mắt: “A?”
Lương Văn Hạo nháy mắt mồ hôi rơi tí tách: “Quân sư phụ ngài mỗi lần định phạt ta có vẻ mặt này—— đừng như vậy ta sắp hai mươi lăm rồi tuyệt đối đừng bắt đội Đạo Đức Kinh chạy mười vòng trên thao trường nữa!”
Quân Mặc Thanh: …
Người quá ngốc thì chính là vô địch, Quân Mặc Thanh nhu nhu ấn đường, cuối cùng quyết định không thèm so đo với Lương nhị hóa, liền đem chén trà để qua một bên, đứng lên sửa sang lại vạt áo, mở miệng nói: “Đi thôi, đi xem vị mỹ nhân mới đến kia của ngươi.”
Lương Văn Hạo không nhúc nhích tí nào: “Ta cũng chẳng hứng thú gì với y.”
Ánh mắt sâu thẳm của Quân Mặc Thanh nhìn hắn một cái, âm thầm thở dài, liền mở miệng kêu: “Chiến Huyền, ngươi đi cùng ta đi.”
Ta hơi ngẩn ra, liền kịp phản ứng hắn đang gọi ta, lập tức xoay người hạ xuống hành lang, đẩy cửa đi đến trước mặt hai người bọn họ.
Hai mắt Lương Văn Hạo sáng lên, hưng trí bừng bừng: “Rơi xuống đất không tiếng động, khinh công của ngươi còn cao hơn Chiến Bạch, lúc nào hai chúng ta luận bàn một chút đi.”
“Vẫn là miễn đi.” Quân Mặc Thanh cong khóe môi, ở bên cạnh không mặn không nhạt nói: “Ngươi luận bàn với y sợ là không tốt.”
Lương Văn Hạo nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
Quân Mặc Thanh cười cười: “Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Lương Văn Hạo: “Đương nhiên là nói thật.”
Quân Mặc Thanh: “Võ công của ngươi không tốt, sẽ bị y không cẩn thận đánh chết.”
Lương Văn Hạo: “… Vậy nói dối?”
Quân Mặc Thanh: “Võ công của ngươi không tốt, không đến mức bị đánh chết, nhưng sẽ bị y không cẩn thận đánh cho tàn phế.”
Lương Văn Hạo: …
“Ngươi học thức không đủ, võ công lại không tốt, biển học vô bờ, cho dù già hay trẻ, ngươi cũng phải hăng hái tiến về phía trước.” Quân Mặc Thanh cười đến hòa ái dễ gần: “Nào, vi sư nơi này có một bản Đạo Đức Kinh, ngươi đội trên đầu chạy vòng quanh khu nhà này mười vòng, chạy đến khi mệt thì lấy xuống xem, vừa rèn luyện thân thể, lại nâng cao học thức.”
Lương Văn Hạo: “… Quân sư phụ người lòng dạ hẹp hòi như vậy nhất định là học của tiểu tử Chính Hàm kia đi.”
“Ngươi nói ngược rồi …” Quân Mặc Thanh cười khẽ lắc đầu: “Aiz, cũng không phải ta làm khó dễ ngươi, chỉ là trong ổ hồ ly chúng ta lại lòi ra con thỏ trắng nhà ngươi, vi sư thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) a. Có học trò như ngươi, người khác chẳng phải đều hiểu lầm Quân Mặc Thanh ta là một người tốt sao?”
(*) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ tốt hơn.
Nói xong hắn liền làm bộ làm tịch mà thở dài, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Lương Văn Hạo lệ rơi đầy mặt quay đầu nói với ta: “Chiến Huyền ngươi biết vì sao ta lại thích A Bạch nhỉ.”
Ta: …
Bên cạnh đều là tiểu hồ ly đại hồ ly lão hồ ly như thế, Lương Tiểu Hầu gia kỳ thật cũng rất vất vả, trách không được nhất kiến chung tình với Chiến Bạch. Ngốc manh phối nhị hóa, Vương bát phối đậu xanh (*), chỉ có Chiến Bạch mới hiểu lòng của ngươi…
(*) vương bát chính là con rùa, mắt rùa màu đen vừa nhỏ vừa tròn, giống như hạt đậu nên cũng được gọi là ‘mắt đậu xanh’; nghĩa bóng chỉ hai người vô cùng hợp nhau lại yêu mến nhau, chính là trời sinh một cặp a
Vì sợ bị không cẩn thận ngộ thương, ta vô tình bỏ lại Lương Tiểu Hầu gia đang thất ý thoát lực quỳ dưới đất, vô cùng nghe lời đi sau Quân Mặc Thanh ra tiền thính.
Du Tử Di nhìn thấy Quân Mặc Thanh, lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ: “Quân tiên sinh, một bài Thanh ngọc án năm đó của ngài danh chấn thiên hạ, vãn sinh liền nghĩa nên làm thế nào để kinh tài ái mộ một nhân vật như vậy, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khiêm khiêm quân tử, sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề (1), khiến người ta thán phục.”
Sắc mặt y giống như Lô Định Vân đều trắng bệch, nhưng mang đến cảm giác cho người khác lại hoàn toàn không giống —— ánh mắt rất lợi, cho dù cúi đầu xuống, những dã tâm dấu ở trong lòng dường như cũng muốn từ trong thân thể tràn ra.
Quân Mặc Thanh cười cười, nâng y dậy cùng ngồi xuống, mở miệng nói: “Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi. Ta ngược lại cảm thấy Tử Di trong lòng có khâu hách (*), làm cho người ta phải chú ý. Ta nghe người ta nói ngươi cũng rất có tài danh, vì sao không đi tham gia ân cử (**), lại đành phải như thế?”
(*) khâu: gò đất, hách: hang hốc, khe núi, nơi hiểm trở…. ý chỉ có tư tâm, dự tính riêng trong lòng dù nhưng không nói ra.
(**) ân cử: kì thi do triều đình mở ra để tuyển chọn người tài trong cả nước.
Du Tử Di hơi hơi hí mắt, cẩn thận nói: “Sĩ vi tri kỷ giả tử (*), Hoa đại nhân ở trên hết lòng đối đãi ta, ta đương nhiên dốc hết toàn lực hồi báo.”
(*) Sĩ vi tri kỷ giả tử: kẻ sĩ (người trí thức) có thể chết vì tri kỉ
“Lưng dựa đại thụ sẽ được bóng mát…” Quân Mặc Thanh lại cười cười, nhìn chằm chằm vào mắt Du Tử Di không nhanh không chậm nói: “Nhưng đại thụ này, nếu như có một ngày đổ xuống thì sao?”
Đồng tử Du Tử Di đột nhiên phóng đại, lại co rụt lại: “Quân tiên sinh có ý gì?”
“Thánh Thượng biết được chuyện Phần Châu, thiên nhan tức giận, nói vậy Hoa đại nhân đã biết được tin tức. Nhưng Ngự Sử là Lương Tiểu Hầu gia, các ngươi liền nghĩ muốn bưng bít đi qua, có phải thế không?” Quân Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào mắt y, ngữ thanh dần dần chuyển sang trầm thấp: “Nếu một giọt máu cũng không rơi liền muốn gạt chuyện đi, ta chỉ có bốn chữ, tuyệt không khả năng.”
Ngón trỏ Du Tử Di hơi giật giật, sắc mặt lại trầm tĩnh như trước: ” Ý của Quân tiên sinh là…”
Quân Mặc Thanh nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoa đại nhân cùng Lương gia ở rất gần nhau, Tiểu Hầu gia đương nhiên là đứng ở phía các ngươi. Điều này cũng không chỉ là ý của ta.”
Lông mày Du Tử Di khẽ cau lại: “Còn mong Quân tiên sinh chỉ ra đường sáng.”
“Hoa đại nhân cũng nên hiểu rằng, thứ hắn chân chính muốn bảo vệ là cái gì.” Quân Mặc Thanh dùng nước trà dính đầu ngón tay, ở trên bàn viết một chữ “Xa” (xe).
Thí tốt giữ xe.
Du Tử Di bỗng nhiên đứng dậy, cúi đầu với Quân Mặc Thanh: ” Ý của Quân tiên sinh, vãn sinh hiểu được.”
“Sắc trời đã tối, ngươi cứ nghỉ lại đi.” Quân Mặc Thanh cũng không tiếp lời y, thản nhiên nói: “Không cần sốt ruột, hảo hảo ngẫm lại, sau đó cho ta câu trả lời thuyết phục.”
Du Tử Di nâng mắt, do dự nói: “Vậy còn chỗ Tiểu Hầu gia…”
“Sao, ngươi còn muốn đi hầu hạ hắn phải không?” Quân Mặc Thanh cười nói: “Tử Di an tâm, Văn Hạo chẳng qua chỉ đùa ngươi một chút thôi, không cần coi là thật. Ta biết ngươi luôn luôn giữ mình trong sạch, hắn hồ nháo quen rồi, tổn hại thanh danh của ngươi, ta thay hắn nhận lỗi với ngươi.”
Du Tử Di giật mình, liên tục xua tay: “Quân tiên sinh không cần, vãn sinh không đảm đương nổi. Vậy vãn sinh này xin cáo lui.”
Quân Mặc Thanh gật đầu, y liền vội vàng lui ra ngoài.
Ta đang ngoan ngoãn đảm nhiệm vai trò làm phông nền di chuyển của mình, Quân Mặc Thanh lại bỗng nhiên xoay đầu lại thản nhiên cười với ta một cái, nói: “Chiến Huyền, ngươi có tin không, chờ khi đến Thượng Dung (*), không cần chúng ta phải động thủ, Hoa Vi Nhiên sẽ chuẩn bị tốt một phần đại lễ cho chúng ta.”
(*) Thượng Dung là một địa danh thời cổ đại, nay thuộc phía Đông Nam huyện Trúc Sơn, tỉnh Hồ Bắc, TQ.