Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 47

Có Du Tử Di trợ giúp, Hoa Vi Nhiên quả nhiên sụp đổ, ở nơi mình đã lăn lộn nhiều năm vậy mà ngay cả chút biến cố cũng không thể trở tay, gông xiềng đeo trên tội y (quần áo của kẻ có tội), sắc mặt vô cùng thảm đạm.

Gã dù sao cũng là một tri phủ, xử trí cụ thể như thế nào vẫn phải báo lên triều đình, nhưng mất đi giá trị lợi dụng, kết cục của gã đã định ra rồi.

Ta phải nói, đáng lắm, ai kêu gã tham ô nhận hối lộ, ức hiếp dân chúng, giết người phóng hỏa, chỗ nào cũng ra tay, làm loạn quan hệ nam nữ, đại đại tiểu tiểu chuyện xấu gì cũng từng làm, dùng sự thật đanh thép đầy đủ chứng minh gã chính là nhân tra trong nhân tra.

Việc ở Phần Châu rốt cục tạm xong một phần, thời điểm chúng ta quay về Ninh An, dân chúng sắp hàng hai bên đường đưa tiễn, được hoan nghênh nhất  là Lô Định Vân, ta cũng nhìn thấy vài tiểu cô nương liếc mắt đưa tình với y.

Có điều Lô Định Vân đã gia nhập Cát Hiên Đồng giáo phái, quả thực chính là cả đời không cưới muốn làm Đạt-ma pháp sư, ánh mắt cũng không liếc ngang dọc chút nào, cao quý lãnh diễm vô cùng. Ta nghe thấy y đã từng lén lút bày tỏ với Cát Hiên Đồng về phiền não có quá nhiều fan, hỏi người ta phải làm như thế nào mới có thể khiến đám em gái chán ghét y, Cát Hiên Đồng bình tĩnh trả lời: ngươi cứ biểu hiện như bình thường đi.

… Nhất châm kiến huyết biết không.

Mà Quân Mặc Thanh cũng không đồng hành cùng chúng ta, vẫn ở lại Phần Châu làm nhàn vân dã hạc của hắn (*). Chiến Bạch bị thương chưa khỏe, liền bị Quân Mặc Thanh giữ lại thêm vài ngày.

(*) Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do.

Hiếm khi Lương Văn Hạo không kiên trì mang Chiến Bạch đi, chỉ trừ bỏ vẻ mặt có chút cô đơn.

Chuyến đi này hắn tựa hồ đảm đương vai trò bối cảnh, đầu tầu gương mẫu, kỳ thật lưng mang áp lực cũng là lớn nhất. Tấn vương trước khi đi nói với ta “Văn Hạo dù sao cũng là người Lương gia “, có lẽ chính là ý này, xuất thân thế gia, tất nhiên sẽ vì gia tộc mà cống hiến, nhất cử nhất động đều liên lụy thật lớn, vỗn dĩ  không có tự do, không có thiện ác. Nhưng mà hắn vẫn giống như một tên ngốc, được ăn cả ngã về không mà đi làm chuyện không hề có ích đối với mình như vậy.

Lúc tới hắn ngồi xe, lúc về lại cùng Lô Định Vân song song kỵ mã đi đầu tiên của đội ngũ, gió to thổi đến, liền khiến cho trường phát buộc ở sau đầu hắn tung bay, Lương Tiểu Hầu gia hiếm khi nghiêm túc nhìn thẳng về con đường phái trước, không nói một lời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lô Định Vân liếc nhìn hắn, giọng điệu gượng gạo đánh vỡ trầm mặc: “Những chuyện ngươi làm, rất nhiều người đều không hiểu, nhưng ngươi quả thật đã làm chuyện tốt.”

Y vậy mà còn có lòng đi an ủi người khác, Lương Văn Hạo hơi có chút kinh ngạc, từ trong thế giới của mình đi ra quay đầu nhìn y, thụ sủng nhược kinh nói: “Để ta đếm xem, đây là câu thứ mấy ngươi nói với ta nhỉ?”

Lô Định Vân không lưu tình chút nào lườm hắn: “Cái bộ mặt mây đen mù sương kia của ngươi khiến ta đau mắt, chuyện ở Ninh An đã có Tấn vương  lo liệu, ngươi sợ cái gì.”

Lương Văn Hạo hơi sững sờ, lại cười thật nhẹ, mở miệng nói: “Mẫu thân của ta tin Phật, ta lại không tin, nhưng mà hai chữ Nhân – Quả của Phật gia có chút thần kỳ. Tuy rằng ta lý giải không sâu, nhưng cũng hiểu được trồng dưa thì được dưa, trồng đậu thì được đậu, có nhân liền có quả, có quả liền có nhân. Tự mình đi đến Phần Châu, có một số việc chính là đã định trước. Nhưng mà đại trượng phu lập vu thiên địa,  không thẹn với lương tâm của mình, ta nếu đã biết mình đang làm những gì, thì tuyệt đối không có lý do hối hận.”

Tiếng móng ngựa như mưa, Lô Định Vân cùng Lương Văn Hạo đều ăn ý lặng im. Thật lâu sau, Lương Văn Hạo lắc lắc đầu, một bàn tay nới lỏng hơi nắm lấy cương ngựa, một tay khác khoác lên bả vai Lô Định Vân, giống như người không có chuyện gì gạt đề tài kia sang một bên, thần thái sáng láng nói: “Ta bỗng nhiên cảm thấy ngươi người này không tồi, được, bằng hữu nhà ngươi tiểu gia coi như là đã kết giao.”

Lô Định Vân hí mắt, vô cùng ghét bỏ đẩy tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng.

Lương Văn Hạo cũng không thèm để ý, ngửa đầu cao giọng cười ha hả, trong tiếng cười kia có tiêu sái nói không nên lời, khiến người nghe không khỏi nghĩ đến ánh tà dương trên đại mạc, tựa hồ trọc khí (khí bẩn) làm tắc nghẽn thế gian này bỗng bị quét sạch sáng sủa, ngay đến lòng dạ cũng theo đó trở nên trong sáng cởi mở hơn.

“Đi, chờ đến Ninh An, ta mời ngươi uống một ly rượu!”

“Hừ.” Lô Định Vân mặt âm trầm cự tuyệt: “Không đi.”

“… Tên mọt sách nhà ngươi đúng là không biết hưởng thụ.” Lương Văn Hạo làm bộ làm tịch mà thở dài, nghiêm túc cảm khái: “Ngươi coi như là tội nghiệp ta đi a, lâu rồi không đi Mãn Nguyệt Lâu, ta sắp không nhớ nổi rượu nơi đó vốn có mùi vị như thế nào rồi.”

Lô Định Vân liếc hắn một cái, nói xa xăm: “Không cần sốt ruột, đường về rất dài, ngươi cứ từ từ nghĩ sẽ nhớ lại thôi.”

Lương Văn Hạo: …

Ta ở bên cạnh đồng tình mà nhìn Lương Văn Hạo.

Vẫn là buông tha đi, ngươi xem bọn họ thổ hào căn bản là không cần bằng hữu.

Có điều nói đến về Ninh An, trong lòng ta cư nhiên cũng có một chút chờ mong, ngẫm lại đều là bị cuộc nói chuyện như lọt vào trong sương mù với Quân Mặc Thanh ảnh hưởng tới. Sau ngày đó, ta vuốt mặt nạ, nhớ tới những bộ y phục không chút thưởng thức, nhớ tới những bát cháo và ruốc thịt mạc danh kì diệu (không hiểu ra làm sao), chợt phát hiện những cái đó không đủ khen ngợi, giữa bất tri bất giác đã tích sa thành tháp (*) tụ thành một mảnh chân tình, muốn nói nhất quyết không sa vào, nhưng ta cảm thấy, nói không chừng ta đã có thể cùng hắn trải qua cả đời.

(*) tích sa thành tháp: tích trữ cát để xây thành tháp = tích tiểu thành đại

Cả đời, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng ta là người đã từng sống một lần, thì từng giây từng phút cũng không muốn lãng phí, nghĩ như vậy, đột nhiên lại có chút gì đó như là nỗi nhớ nhà dâng lên.

Hơn một tháng sau đến Ninh An, nhìn cửa thành màu đỏ thắm nạm mười hai khối đồng đinh trong nắng sớm từ từ mở ra, ta cố gắng cong khóe miệng, thử lộ ra một cái mỉm cười.

Lương Văn Hạo thấy thế cả người lẫn ngựa đều nhảy lùi lại một bước, hãi hùng chỉa vào người ta nói: “Ngươi lại có thể cười, mặt trời không phải là sắp mọc phía tây đấy chứ?”

Lô Định Vân thân thể yếu ớt, nửa đường bắt đầu lui vào trong xe, không thấy một màn như vậy, lộ đầu ra, mặt không đổi sắc mà nhìn ta, ánh mắt lại sáng lấp lánh.

Lương Văn Hạo liền lấy roi ngựa nâng cằm ta lên: “Nào nào, cười lại cho đại gia một cái.”

Sau đó bị ta một cước đá xuống lưng ngựa.

“Ngươi đến mức như vậy là thẹn quá thành giận đi.” Lương Văn Hạo một tay vịn vào càng xe, xoa thắt lưng đứng lên, gãi gãi phần ót như có điều suy nghĩ: “Này tiểu biệt thắng tân hôn, thoạt nhìn rất có đạo lý a, chậc chậc, nếu không ta chậm thêm vài ngày rồi mới chạy tới đón A Bạch?”

Con ngựa đỏ thẫm hắn nuôi từ nhỏ đến lớn phát ra tiếng phì phì trong mũi, cùng Lô Định Vân vô cùng ghét bỏ mà bỏ lại hắn rời đi.

Lương Văn Hạo ngượng ngùng cùng đi lên, đang muốn trêu ghẹo ta thêm vài câu, tầm mắt lại ngưng tụ nhìn về xa xa. Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dòng người không biết lúc nào đã bị tách ra, vài thị vệ hung thần ác sát mang đao đứng ở cửa thành, vây quanh một lục y tiểu thái giám cười tủm tỉm ở giữa, trong tay dễ thấy vô cùng nâng một phần thánh chỉ.

Chúng ta không biết ý gì, đều xoay người xuống ngựa, quỳ chuẩn bị tiếp chỉ.

Tiểu thái giám kia khách khách khí khí tiến lên một bước, mở thánh chỉ ra, dùng giọng lanh lảnh đọc. Toàn là thể văn ngôn (*) viết đến viết đi, chi, hồ, giả, dã (**),  ta quỳ sấp dưới đất, chỉ nghe hiểu một câu: “Lương Văn Hạo cấu kết tri phủ Phần Châu Hoa Vi Nhiên, xao lãng nhiệm vụ, nhận hối lộ trái pháp luật, lập tức tước vị, đưa vào trong ngục đợi thẩm tra.”

(*) thể văn ngôn: tác phẩm văn cổ (tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc.

(**) chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

Trong lòng ta chợt lạnh. Lương gia thế lực đã suy yếu như Thánh Thượng mong muốn, huống hồ lại có Tấn vương hoạt động ở Ninh An, sao còn tới tình trạng này?

Tiểu thái giám đem thánh chỉ hai tay giao cho Lương Văn Hạo, cung kính nói: “Lương công tử, ngài cũng đừng trách Thánh Thượng tuyệt tình, thật sự là chứng cớ Ngụy vương điện hạ trình lên  vô cùng xác thực, mà nhóm ngôn quan (*) đều sôi nổi tố cáo lên trên, sự tình càng nháo càng lớn áp chế không được. Xin yên tâm, Lương đại nhân chưa xảy ra chuyện gì, ngài không bằng cứ tạm ủy khuất trước vài ngày, nói không chừng tình thế thay đổi, Thánh Thượng hết giận, cũng liền phóng xuất ngài thôi.”

(*) ngôn quan: là một bộ phận quan viên rất quan trọng thời phong kiến cổ đại, bọn họ chủ yếu phụ trách giám sát và can gián thánh thượng. Quyền lợi của ngôn quan khá lớn. Ngôn quan xuất hiện nhiều nhất thời Minh, bọn họ thậm chí còn khiến Hoàng đế không biết phải làm thế nào. (baike)

“Được.” Lương Văn Hạo lại như là đã sớm liệu đến, trên mặt không có nửa điểm kinh hoảng, đứng lên phủi phủi vạt áo, quét qua những thị vệ kia một cái, tự giễu mà cười cười: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Lô Định Vân đứng phắt lên, che ở trước người hắn, nhíu mày không nói.

Lương Văn Hạo lại không để ý tới y, chỉ nhìn ta nói: “Chiến Huyền, kỳ thật vốn là ta đi Phần Châu, không định  mang theo ngươi, nhưng lão gia tử kiên trì, nói có ngươi ở chỗ ta, hắn ít nhiều sẽ có chút cố kỵ, không đến mức làm quá tuyệt. Ta lúc ấy không cho là đúng, nhưng ta sai rồi, lão gia tử đương nhiên cũng sai rồi. Nhưng mà ngươi chuyển tới hắn, hắn nếu là huynh đệ của ta, ta sẽ không đến mức hận hắn, chỉ mong hắn có thể chiếu cố A Bạch thật tốt, đừng sai y lại đi làm những việc quá nguy hiểm.”

Ta lăng lăng nhìn Lương Văn Hạo, nhất thời có chút phản ứng không kịp hắn rốt cuộc đang nói cái gì, ngẩng đầu mờ mịt mà nhìn về phía ba trượng tường thành nguy nga hùng tráng của thành Ninh An dưới bầu trời đỏ rực, trong đầu hiện lên chút hoa lửa, bỗng nhiên liền mơ mơ hồ hồ mà hiểu ra những thứ gì đó.

Lương Văn Hạo nhúng tay vào chuyện Phần Châu, không chỉ khiến Lương gia tổn thất một phần thế lực, quan trọng hơn là trong lúc vô tình đã biểu đạt một loại thái độ —— Lương gia có thể sẽ không, hoặc là nói không thể tiếp tục che chở đám quan viên lớn nhỏ trong mạng lưới quan hệ. Mà Lương gia sở dĩ cường đại, đơn giản bởi vì nó đại biểu cho một đoàn thể lợi ích khổng lồ, nhưng mà việc này lại khiến cho cái đoàn thể nhìn như chặt chẽ này có một một vết rách, châm vào một sợi dây dẫn lửa.

Vì thế hoàng đế Đại Khánh, đương kim Thánh Thượng, muốn chân chính bắt đầu đối phó với cái họa tâm phúc đã nhiều năm qua này từ phía sau. Lương gia dù sao đã cắm rễ nhiều năm trong triều đình, bởi vậy Thánh Thượng liền mượn tay Ngụy vương, trước lựa chọn Lương tiểu công tử đơn truyền ba đời làm điểm đột phá, biểu đạt một tin tức rõ ràng cho Lương gia.

Hoặc là chết, hoặc là biến mất.

Đây là chuyện đương nhiên, ngày nào đó Thánh Thượng không tìm Lương gia gây phiền toái mới là kỳ quái. Khiến ta lạnh cả người, lại là một chuyện khác.

Lô Thạch làm Tả Đô Ngự Sử, phần lớn ngôn quan đều coi ông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Người này nhìn như công bằng vô tư, lại bởi vì quan hệ của Lô Định Vân mà luôn luôn bị nói là thuộc phe phát Ngụy vương.

Nhưng mà trên thực tế, lão hồ ly này cũng sớm đã thành người của Tấn vương.

Như vậy, vì sao trong lúc nguy cấp này hắn không ra tay kéo Lương Văn Hạo một phen, ngược lại còn muốn bỏ đá xuống giếng? Chuyện này, rốt cục là ý của ai?
Bình Luận (0)
Comment