Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 5

Ta nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của y, đem chỗ bị thương nhìn kĩ, mở miệng, hàn khí bốn phía: “Xảy ra chuyện gì?”

Hạnh Ngư giãy dụa muốn rút tay mình về, nhưng khí lực không đủ, đành phải thôi, quay đầu sang một bên, nói: “Không có gì, lúc sắc dược bị phỏng.”

Chỗ thương trên tay tất nhiên rất đau, nhưng Hạnh Ngư lại không hề xử lý. Bọt nước chi chít kia nhìn gần càng khiến người ta sợ.

Sự cẩn thận của y ta cũng có thể đoán được, “trong lơ đãng” cố ý để ta nhìn thấy miệng vết thương, lại giả thành bộ dáng lạnh nhạt này, chẳng qua là muốn thử một lần, ta rốt cuộc có mấy phần để ý đến y, có bao nhiêu đau lòng, là sẽ mặc kệ không quan tâm, hay là tìm hiểu đến cùng, thuận tiện gợi lên vài phần thương tiếc mà thôi.

Dù sao hiện tại,ở trong Vương phủ lớn như vậy người y có thể dựa vào, cũng chỉ có một mình ta mà thôi.

Y là Tấn Vương giao cho ta, ta đương nhiên không thể không quan tâm đến y, đành phải chết cũng không buông tay, phối hợp tiếp tục nói: “Ngươi không phải là người không cẩn thận như vậy.”

Thân thể Hạnh Ngư cứng đờ, trong mắt chậm rãi hàm chứa nước mắt, ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt yếu ớt lại kiên cường: “Thật sự không có gì, chẳng qua là chén thuốc bị người khác đánh đổ, hắn cũng không phải cố ý.”

Y mới vừa nói xong, liền giống như đã tính toán hết, một thiếu niên phi kim đái ngân (*) cao ngạo bước vào, nghe thấy lời y nói liền hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tiện nhân, ta cần ngươi nói giúp trước mặt tên gian phu của ngươi sao? Ta chính là cố ý đấy, làm sao nào?”

(*) phi kim đái ngân: ăn mặc lộng lẫy, sang trọng

Ta không nghĩ tới có thể nhìn thấy một màn trực tiếp cẩu huyết lại táo bạo như vậy, nhất thời quên luôn vết thương của Hạnh Ngư, đầy hứng thú đánh giá thiếu niên kim quang lấp lánh này.

Ta biết tên của y, là Lê Sơ, hình như là hai tháng trước phía dưới vì lấy lòng Tấn Vương đã đưa lên, gần đây đang rất được sủng, chán ghét Hạnh Ngư cũng hợp tình lý.

Hạnh Ngư tựa hồ có chút sợ hãi, vì thế liền dính sát vào bên cạnh ta, hơi hơi run rẩy.

Ta lúc này mới kịp phản ứng, mình chính là tên gian phu phải cùng nhân vật phản diện diễn đối thủ.

Vì thế ta bắt đầu tận chức tận trách phóng lãnh khí.

Sắc mặt Lê Sơ bỗng nhiên trắng bệch, không tự chủ được lui về phía sau một bước, hai chân mềm nhũn, cứ vậy ngồi xuống đất. Dù sao không có mấy người có thể chịu đựng được lãnh khí ở ta, ngay cả Hạnh Ngư bên cạnh chẳng qua là bị lan qua một ít lúc này cũng không chịu được đành buông tay đang giữ chặt ta ra.

Aiz, chính là bởi vì kỹ năng này thật sự quá hữu ích, ta mới từng bước từng bước giẫm lên con đường băng sơn mặt than không đường về a.

Lê Sơ hiện tại tựa như một quả cà bị nhiễm sương, hoàn toàn không có khí tràng khi lên sân khấu. Thực lực chênh lệch quá lớn, khi dễ y nữa, bản thân mình cũng cảm thấy không thú vị.

Hạnh Ngư vẻ mặt không đành lòng khuyên nhủ: “Chiến Huyền đại nhân, đừng làm khó dễ y. Tay ta chỉ bị phỏng một chút thôi, đau khoảng mười ngày nửa tháng là khỏi rồi, nhiều nhất lưu lại chút sẹo, thật sự không có gì.”

Đoạn đối thoại này tuyệt đối không có hiệu quả khuyên bảo, chỉ có thể là lửa cháy đổ thêm dầu, mà Lê Sơ chỉ sợ khó thoát khỏi một trận no đòn.

Đáng tiếc chính là, ta không phải người như thế.

Cho nên ta chỉ liếc Hạnh Ngư mặt ngoài thuần lương vô hại một cái, liền đi qua kéo Lê Sơ đã mất đi năng lực hành động đến cửa, tùy tay liền ném ra ngoài, nhìn y hóa thành một ngôi sao băng xa vời.

Hạnh Ngư đứng ở một bên không nói gì, cau mày một cái gần như không thể nhận ra, có lẽ là không vừa lòng lắm đối với hành vi của ta.

Ta không muốn lại đi gọi đại phu nữa, liền từ trên người móc ra một lọ dược cao (thuốc mỡ), vẫy vẫy tay với y: “Ngồi xuống, thương thế của ngươi phải xử lý ngay.”

Hạnh Ngư đang bận suy tư xem ta rốt cuộc có phải thật sự yêu thích y hay không, vì thế nhất thời không kịp phản ứng, chỉ hơi hơi há to miệng, ngơ ngác đứng yên. Nhìn như vậy, ngược lại thật sự giống một thiếu niên ngây thơ không biết thế sự.

Ta chỉ đành tự mình đi qua, ấn y đến trên ghế: “Đưa tay ra, bôi thuốc.”

Hạnh Ngư do do dự dự vươn tay.

Ta cúi đầu, cẩn thận nhìn thương thế của y, liền hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Hạnh Ngư tuy rằng dùng khổ nhục kế, rốt cuộc vẫn có chút đúng mực, vết thương này diện tích tuy rằng lớn, nhưng chỉ thương tổn đến bên ngoài, chẳng qua nhìn dọa người mà thôi.

Cũng may lão Đại rất thích nhét đủ loại dược trên người chúng ta, bất kể có hữu dụng hay không, lúc này đúng lúc có thể phát huy công dụng.

Bên này ta rắc thuốc bột cho Hạnh Ngư, bên kia y cũng là hốc mắt phiếm hồng, hoa lê đẫm mưa, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống biến mất ở tóc mai.

“Ngươi đang thật sự lo lắng cho thương thế của ta?” Y hỏi.

Y là một người xa lạ ta quen chưa được vài ngày, ta còn thật sự không phải quan tâm như vậy. Huống chi, nếu y bị thương đều có mục đích, vậy ai có thể biết vài giọt nước mắt này là thật hay là giả chứ?

Ta vốn cho rằng Hạnh Ngư sẽ nhân cơ hội, nói mấy lời “chưa từng có ai đối tốt với ta như vậy”, hoặc là “ta muốn nhất sinh nhất thế (cả đời) bên ngươi” linh tinh, thành công tóm lấy ta.

Lại không nghĩ rằng, y chỉ là cúi đầu, giống như than thở lẩm bẩm nói: “Cảm ơn.”

Câu nói kia nhẹ đến cơ hồ nghe không được, như là một trận gió, vô hình vô sắc, vội vàng mà qua khiến cho mười dặm thụ hải bốc lên, quay đầu lại nhưng lại là không dấu vết.

Lòng ta mềm xuống, bởi vì lời này động tác ngừng lại, hơi có chút cảm động, lúc này lại nhịn không được thầm nghĩ, hài tử này cũng chẳng qua chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi, nếu đặt ở chỗ chúng ta, có lẽ vẫn đang vô ưu vô lự mà đến trường, đâu cần phải vì sủng ái của ai mà lo lắng hết lòng? Cố tình hao hết tâm tư, lại chỉ là cái giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Mà ngay cả ta, cũng không có coi trọng y.

Trong lòng thầm thở dài, ta vươn tay thay y lau đi nước mắt trên mặt, sau đó xoa xoa tóc của y, ngồi dậy đưa dược cho y, mở miệng nói: “Ngươi tự mình sát đi, ta tìm chút đồ ăn cho ngươi.”

Hạnh Ngư chần chờ rồi nói rằng: “Bây giờ thời gian cơm chiều đã qua, nếu không đút lót, bọn họ sẽ không đưa đồ ăn tới.”

Nói xong y  nhìn ta đầy chờ mong.

Ta trầm mặc nhìn lại.

Hạnh Ngư vẻ mặt tan vỡ dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, dựa người người chạy: “…… Chiến Huyền đại nhân, chẳng lẽ ngài cũng … không có tiền?”

Đương nhiên, ta rất nghèo, một tháng mới có năm lượng bạc vẫn đều tồn ở chỗ lão Đại được không. Hơn nữa ta tuyệt đối không muốn dựa vào đống đồ ăn kì quái trong cái bọc đồ kia để sống sót, nhất là ta vừa rồi vậy mà còn đào ra một xâu mứt quả trong đó.

Ta đã không muốn suy đoán xem lão Đại rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Ngay lúc hai tên nghèo kiết chúng ta bốn mắt nhìn nhau yên lặng không nói nên lời, một bóng dáng vàng rực rỡ lại quay lại.

Lê Sơ: “Hai tên tiện nhân các ngươi vừa rồi là có ý gì, chẳng lẽ tiểu gia (ông đây) còn sợ các ngươi sao? Có bản lĩnh đánh chết ta a!”

Ta cùng Hạnh Ngư rất có ăn ý mà đồng thời đầu lại, nhìn chú thỏ con đâm đầu vào ổ sói này, trong ánh mắt phiếm ra lục quang sâu kín.

Lê Sơ: ……

Vì thế ba người chúng ta hài hòa vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối. Nếu bỏ qua Lê vì bị lấy hết trang sức mà mây đen mù sương quanh quẩn, thì bữa cơm này bầu không khí vẫn là rất tốt.

“Các ngươi là đồ cầm thú.” Lê Sơ lên án.

“Chiến Huyền đại nhân ngài nếm thử thịt kho tàu này, cắn vào một miếng nước có thể bắn ra, hương vị rất ngon.”

“Ta muốn nói cho Vương gia.” Lê Sơ cắn răng.

“Chiến Huyền đại nhân ăn một cái đùi gà đi, đây là đã dùng dầu rán kĩ, ngoài giòn trong mềm, ngửi đã cảm thấy thơm rồi.”

“Các ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!” Lê Sơ cào tường.

“Uống chút canh đi, Chiến Huyền đại nhân, món này hương liệu không tồi, là bào ngư của Đông Hải, lại bỏ thêm các hải sản khác nữa, giữ vị tươi rất tốt, rồi lại dung hợp với vị đậm đà của nước luộc, không nếm thử sẽ rất đáng tiếc.”

Bởi vì bận khi dễ Hạnh Ngư, Lê Sơ cũng vẫn chưa kịp ăn cơm rơi lệ đầy mặt: “Các ngươi đủ rồi …… xin cho ta tới ăn một chút.”

Ta: …..

Nói thật, Hạnh Ngư không đi tham gia tiết mục mỹ thực thật sự là rất đáng tiếc a.

Có Hạnh Ngư, một hơi ăn ba chén cơm, không tốn sức!
Bình Luận (0)
Comment