Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 62

(*) nói ra rõ ràng và thành thật (nỗi lòng của mình)

*****

Biên tập: Lam Ying

Quân Mặc Thanh rời khỏi đây. Tịch dương phản chiếu, sắc trời tối dần, tất cả dần chìm trong bóng tối, sự yên tĩnh giống như thủy triều tràn đến, cả người ta vô lực, một mình nằm ngửa giữa đống “xác” giường, nghe tiếng gió từ ngoài cửa sổ thổi qua ào ào.

Thế giới này xa lạ như thế, ta cố gắng giãy dụa trong đó, nhưng cho dù qua nhiều năm như vậy, ta cũng vẫn không thể chân chính thích ứng với thân phận ảnh vệ này. Ta muốn giữ vững điểm mấu chốt của mình, nhưng chính ta cũng không biết điểm mấu chốt đó ở nơi nào.

Ta đã giết nhiều người như vậy, giơ tay chém xuống, cũng không do dự, chỉ vì ta cần phải lấy mạng bọn họ, để đổi lấy một cái mạng của ta. Mộ Vân cũng vậy, nhưng lúc y chết, cố tình đem Mộc Phàm phó thác cho ta, cố tình phải nói với ta: “Ngươi tới gặp ta một lần cuối cùng, ta rất vui.”

Ta lại nhịn không được nhớ tới, có một hài tử lẩn vào Vương phủ làm gián điệp, mới mười ba, mười bốn tuổi, trước khi chết thì thào: “Dựa vào cái gì người sống tiếp lại là ngươi?”

Còn có nữ tử thanh lâu mang thai cốt nhục của một vị đại quan, nhưng lại không được ngó ngàng tới, trước khi chết cầu xin: “Ít nhất để cho ta sinh hạ đứa bé này.”

Vị đại thúc của quán cơm kia, bởi vì nghe nhiều hơn mấy câu mà cũng bị diệt khẩu, trước khi chết khóc hô: “Đừng mà, ta vẫn chưa muốn chết!”

Có nhiều người thậm chí chưa nói được một tiếng đã chết, xương khô mộ hoang, hoàng tuyền lộ xa xăm, ta bỗng cảm thấy có tiếng kêu thảm thiết nức nở từ nơi âm tào địa phủ truyền tới…

Ta cứ nghĩ mình đã quên, kỳ thật cho tới bây giờ đều chưa hề quên.

Cho nên ta mới muốn cứu Mộc Phàm, chẳng sợ bản thân y căn bản là không muốn sống, chẳng sợ làm như vậy sẽ lưu lại tai hoạ ngầm cho Tấn Vương—— bởi vì ta cứu hắn, là vì mình, để loại bỏ áy náy của mình, khiến cho mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Quân Mặc Thanh nói đúng, ta kỳ thật ai cũng không quan tâm. Ta chỉ luôn nghĩ bảo vệ bản thân, mang theo mặt nạ, không muốn bước đi tìm hiểu người khác, cũng không muốn để cho người khác hiểu về mình, cho dù làm như vậy sẽ khiến người khác bị tổn thương.

Ta chính là người ích kỷ như vậy.

Có lẽ khi bị thương người ta sẽ dễ dàng sầu não, tinh thần sa sút ta cứ vậy nằm trên mặt đất, trong đêm đen tựa hồ có ngàn vạn oan hồn rục rịch, từ bốn phương tám hướng lôi kéo ta, dùng sức quá lớn, toàn bộ cơ thể của ta đau đớn, đau đến mức giống như ta sắp chết.

Ta không muốn phản kháng, cứ  như vậy nhìn chằm chằm nóc nhà vẫn không nhúc nhích.

Qua hồi lâu, ta cũng không có chết, cũng không có ai đã chạy tới để ý đến ta. Ta lẳng lặng ngốc một mình, cảm thấy mình đa sầu đa cảm, thật là đa sầu đa cảm, sau đó rất bất thình lình, thật là rất bất thình lình, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu muội.

Ta ở đây làm gì chứ?

Lúc bị người chém ta không sao, bị Quân Mặc Thanh nói vài câu lại không chịu được, ta là người đã từng chết một lần, cứ uốn éo như vậy ta bị thần kinh sao.

Ở đây bi thương nghịch lưu thành hà (*) thì có ích lợi gì, dùng nước mắt tự dìm mình chết đuối sao? Ta lại không đến nông nỗi chui vào ngõ cụt, cùng lắm là không cẩn thận đánh mất bản thân trên con đường nhân sinh mà thôi, nhặt về không được sao?

(*) nghịch lưu thành hà: chặn ngược dòng chảy để tạo thành sông

Vốn dĩ trên thế giới này, đâu có vừa bị cuộc sống cưỡng gian vừa hô lớn “Come on, Baby!” Khí thế phản công trở về, chính là không sống tiếp được. Ta không phải người xui xẻo đầu tiên, cũng không phải người xui xẻo cuối cùng, chút buồn bực của ta, so với vũ trụ mênh mông lịch sử dài  đằng đẵng của nhân loại, tính là cái rắm gì a.

Ta không thể té ngã ở chỗ nào, liền tự đào hố chôn mình ngay tại chỗ ấy được. Dù sao ta cũng đã từng cố gắng như vậy, cũng đã biến thành đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, vậy thì lúc này lao đầu về phía trước, ít nhiều, cứ cố gắng thêm một chút là được.

Ta liền chống người dậy, lắc lư đứng lên, định đi tìm Tấn Vương.

Tuy rằng FA đến nay, kinh nghiệm thực tiễn cũng không nhiều, nhưng Quân phú suất (*) vẫn không biết sợ dùng tinh thần “Chưa từng ăn thịt heo cũng phải từng nhìn thấy heo chạy”, cùng với các lý luận tri thức phong phú, chân chân thành thành thuyết phục ta. Lời hắn nói không nhất định là chân lý, nhưng ít ra rất có đạo lý, ta hiện tại cũng hiểu mình rất tra.

(*) phú = giàu có, suất = đẹp trai, bạn Huyền đnag khen anh Quân đấy mà =))))))

Có điều tra thụ phối tra công, có lẽ cũng vừa khớp, thầy chủ nhiệm hồi tiểu học liên tiếp mấy năm nhận được danh hiệu giáo viên ưu tú của ta đã từng nói, khởi điểm kém cũng không sao, các bạn học hỗ giúp hỗ trợ lẫn nhau, là cả tập thể có thể tiến bộ.

Về phần cái gì hiểu cái gì không hiểu, quan tâm không quan tâm, ta chỉ có thể tỏ vẻ: ừm, làm một nhan khống (*) nông cạn, chuyện gì quá phức tạp ta không hiểu aaa.

(*) người có khuôn mặt đẹp được mọi người yêu thích.

Làm công tác xây dựng tư tưởng tâm lý thật lâu, lúc thật sự đứng trước cửa thư phòng Tấn Vương, giống y như những người anh em có tà tâm mà không có gan trộm khác, ta vẫn không thể tránh được căng thẳng.

Giờ Tuất, bóng đêm nhẹ nhàng tràn vào bên trong viện lạc (sân nhỏ), trong không khí cuối mùa thu khá lạnh, hoa quế mặc sức vươn cành, nở đầy hoa, hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.

Ta giẫm lên những cánh hoa rơi dưới đất, nhìn ánh đèn mơ hồ chiếu ra từ cửa sổ giấy màu trắng, tiếng ve kêu quanh quẩn bên cạnh ta, gần như muốn bao phủ lên phần dũng khí vốn không lớn là bao của ta. Đúng tại lúc này, cửa lớn khắc hoa nhẹ kêu, chậm rãi mở ra, quản gia mặt liệt đi ra, hắn nhìn thấy ta, hơi ngẩn người, không đóng cửa, chỉ im lặng đi xuống cầu thang, khi đi thoáng qua ta, môi giật giật, thấp giọng nói rằng: “Không ngờ một trăm lượng này là ta thua, vào đi.”

Ta kinh ngạc quay đầu lại, nhìn bóng dáng hơi còng xuống của hắn biến mất tại trong bóng tối. Ta tuy rằng không thân quen với quản gia, nhưng biết hắn là tên không chịu thua chịu thiệt, bây giờ thua tiền, vậy mà giọng điệu nghe ra còn có chút vui mừng?

Rất quỷ dị.

Ta run rẩy nổi một thân nổi da gà, yên lặng vượt qua cánh cửa đi vào thư phòng.

Cả phòng yên tĩnh, một lư hương khói nhẹ nhàng tỏa ra, gió thơm từng trận, tràn ngập căn phòng, quanh quẩn vấn vương. Tấn Vương đang cầm bút viết gì đó, nghe thấy tiếng vang hơi nâng mắt, không nhanh không chậm liếc ta một cái, sau đó tầm mắt lại nhìn xuống mấy tờ giấy viết thư trước mặt.

Vẫn cứ là vẻ không chút để ý, cao cao tại thượng kia. Nhưng trước kia ta không phát hiện, hiện giờ mới đột nhiên nhận ra, để duy trì được tay nghề điêu luyện, khiến người ta ngưỡng mộ này, kỳ thật nói không chừng hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Rảnh rỗi du sơn ngoạn thủy, dày vò người khác, đó là bản biên tập đã được chắt lọc linh hoa về cuộc sống hàng ngày ấy, nhưng phần lớn thời gian của Tấn Vương, vẫn là để làm việc. Thư phòng này, là nơi hắn ngây ngốc thời gian dài nhất trong Vương phủ. Sử sách bao nhiêu tên họ, Bắc Mang (*) vô số đồi hoang, con đường này cũng không dễ đi, nhưng hắn lại không có lựa chọn nào khác.

(*) Bắc Mang: tên núi, ở Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

Ta và hắn, chúng ta đều giống nhau, thân ở trong thói đời mênh mông, ai có thể sống hoàn toàn theo ý mình, không bị thế tục ràng buộc? Tự do cho tới bây giờ cũng chỉ là một giấc mộng, mà cái gọi là giấc mộng, có vẻ là chỉ chạm tay là tới, nhưng cho tới bây giờ cũng đâu thể chân chính bước trên con đường đó.

Có một số việc phải mở to mắt nhìn mới có thể nhìn thấu được. Ta nhất thời có chút cảm khái, nhất thời không biết nên nói cái gì, vì thế đứng ở tại chỗ, chờ Tấn Vương mở miệng.

Sau đó, một nén nhang trôi qua.

Một canh giờ trôi qua.

Hai canh giờ trôi qua.

“…” Ta yên lặng đem trọng tâm từ chân trái chuyển qua chân phải, lại từ chân phải chuyển lại chân trái, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Chủ tử.”

Tấn Vương dừng lại bút, cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười một tiếng hàm xúc không rõ, sau đó nhẹ giọng chậm rãi nói: “Lại đây.”

Ta cất bước vừa định đi qua, lại phát hiện một bóng đen lao ra như mũi tên từ trong góc phòng, vèo cái lủi đến bên đầu gối Tấn Vương, là một con tiểu nãi cẩu (chó con). Tiểu cẩu kia toàn thân đen như mực, chỉ có hai cái vành tai còn giữ lại chút tạp mao màu trắng, cong cái mông không chút yên tĩnh giơ móng cào cào lên vạt áo Tấn Vương. Tấn Vương thản nhiên đưa tay xoa xoa đống lông xù mềm mại hỗn độn trên đầu nó, tiểu cẩu vô cùng ngoan ngoãn nằm im, chỉ thò ra nửa cái đầu khịt khịt cái mũi hồng nhạt, tự cho là bí mật nhìn trộm ta.

Ta: …

Ta ngốc luôn lại chỗ, ta vạn tiễn xuyên tâm.

Goắt dờ phắc, đây là cái CM gì thế!? Chẳng lẽ mới qua một ngày, ta liền thất sủng sao? ∑(っ °Д °;)っ

Tấn Vương lười biếng nhìn ta một cái, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Ta đến để giải thích a, ta đến để bộc bạch a, ta đến nói cho ngươi biết “Ta CMN chính là thích ngươi, có bản lĩnh CMN ngươi đến thao ta” a, nhưng mà ta nghẹn nửa ngày, chỉ có thể cứng ngắc mở miệng nói: “… Đến thỉnh tội.”

Mí mắt Tấn Vương cũng không nâng, thờ ơ nói: “A? Cũng chỉ vậy thôi sao.”

Ta lâm vào trầm mặc, Tấn Vương kiên nhẫn chờ.

Một lúc lâu, ta mở miệng: “Không phải…”

Thân thể Tấn Vương hơi nghiêng về trước: “Hửm?”

Ta đáu tranh vùng vẫy nghẹn ra vài chữ cuối cùng: “… Ta đến thỉnh tội.”

Tấn Vương: …

Ta cảm thấy hình như Tấn Vương không quá vui vẻ, bởi vì hắn bắt đầu xèo xèo phóng sát khí về phía ta. Tiểu nãi cẩu lông tóc toàn thân đựng đứng lên, giống như quả cầu lông bị dọa sợ lăn xuống, hoảng loạn không biết đường nào chui ra sau bình phong, ủy ủy khuất khuất cuộn tròn lại, nằm ở trong góc lạnh run.

Ta cũng muốn run rẩy theo, đáng tiếc mặt than quá lâu rồi, không có công năng này.

Tấn Vương nhìn bàn tay trống trơn hơi sửng sốt, sau đó rũ mắt xuống, dựng cổ áo lên, bưng chén trà uống một hơi, áp chế sát khí xuống, sau đó mang theo chút tự giễu, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói: “A Huyền, ngươi cũng muốn đi sao?”

Đi?

Ta không biết.

Không lâu trước đây, ta đã có một lần cơ hội rời đi, giờ phút này, ta cũng do dự như khi đó.

Nhưng do dự, có lẽ chính là câu trả lời tốt nhất.

Ta nếu muốn đi, đã sớm đi rồi.

Nhưng Tấn Vương hiểu lầm sự yên lặng của ta, bàn tay bưng chén trà của hắn ngừng nửa chừng một lúc lâu, sau đó cười khẽ một tiếng, chậm rì rì nói: “Muốn cũng vô dụng, thứ ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi, chỉ duy độc cái này là không được. A Huyền, ngươi cho dù chết, cũng phải ở bên ta.”

Ta rõ ràng lưu loát trả lời: “Được.”

Tấn Vương: “…”

Hắn trầm mặc một hồi, ánh mắt từng chút lạnh dần, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ta, mở miệng nói: “Ngươi không phải là Chiến Huyền, ngươi là ai?”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

P/S: Những lời Quân sư phụ nói lúc trước đều là cố ý đứng ở lập trường của  Tấn Vương mà nói a, còn khuyếch đại hơn rất nhiều a, Chiến Huyền thì cũng thôi đi, các bạn cũng đừng có bị tẩy não giống như vậy a Chiến Huyền nhà ta nào có tra như vậy, với cái cách dành được độ hảo cảm của Tấn tra, rõ ràng chính là tự mình tìm đường chết biết không 2333333 (*)

Hơn nữa Quân sư phụ cũng không dễ dàng gì, ngàn dặm xa xôi chạy về đây chính là để làm máy bay yểm trợ cho Tấn Vương a, rõ ràng bản thân hắn vẫn đang độc thân; kỹ năng yêu đương max level của Quân sư phụ a, rõ ràng bản thân hắn vẫn độc thân; Quân sư phụ là thần trợ công (**) a, rõ ràng vẫn độc thân.

Khụ khụ, cho nên có Quân sư phụ, HE tuyệt đối không thành vấn đề a, những bạn cảm thấy sẽ thành BE đều úp mặt vào tường đếm kiến cho ta a, nào, đọc theo ta một lần: “Truyện này chính là HE.”

(*) 233333 là cười hahahahha =))))

(**) thần trợ công: người phối hợp và giúp đỡ tốt nhất (thường dùng trong bóng chuyền)

Hết chương 62
Bình Luận (0)
Comment