Ta Là Một Ảnh Vệ

Chương 74

Ngụy Vương vừa chết, người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến sẽ là Tấn Vương, bởi vậy tình cảnh của hắn có thể nói là vô cùng nguy cấp.

Nhưng cho dù đang bị giam lỏng, trên đường bị áp tải về Vương phủ, Tấn Vương vẫn luôn trưng ra vẻ mặt chẳng sao cả, ung dung bình thản, cứ như chẳng ai có thể làm gì được hắn, dù trời có sập xuống hắn vẫn có thể chống lên được, ai trong mắt hắn cũng đều là đám giun dế, nhìn ai cũng coi là đồ ngu ngốc, thấy mấy trò lén lút của kẻ khác thì chỉ cười lạnh, vì thế bờ vai vững chắc và cái ôm ấm áp đã chuẩn bị sẵn của ta, tất thảy đều không cần phải dùng đến.

Boss nhà ta khí phách ngút trời như thế, thật là khiến cho người ngoài cảm thấy ưu sầu vô cùng.

Kỳ thật nhớ lại, lúc Tấn Vương còn nhỏ tuổi, có đôi khi cũng sẽ ngắm trăng ngâm thơ, ngắm hoa uống rượu, bộc lộ chút nỗi lòng, nhưng mà từ khi mắc cái bệnh thần kinh, cả người bỗng lên tinh thần hơn nhiều, cũng… ngày càng không giống người cho lắm.

Ta vẫn cho rằng, Tấn Vương vốn là một người đồng chí tốt, chẳng qua không cẩn thận bị kể nào đó tẩy não nên mới lệch lạc như thế, không sai, chính là cái kẻ mặc áo lông hồ hoa mỹ, trong ngực đang ôm một con chó, đứng ở cửa Tấn Vương phủ từ từ xoay người lại, cười đến là nhân mô cẩu dạng (mặt người dạ thú), nhân cẩu hợp nhất kia.

Tấn Vương xuống xe, liếc mắt qua tấm bảng khắc ba chữ lớn thiếp vàng “Tấn Vương phủ”, cười trào phúng, nhanh chóng quay đầu, thản nhiên nói: “Quân sư phụ.”

Tuy rằng Tấn Vương tạm thời thất thế, nhưng dù sao hiện tại Khánh đế cũng chỉ có một đứa con này, không ai có thể khẳng định liệu rằng Tấn Vương có Đông sơn tái khởi hay không, bởi vậy tuy rằng có đám vệ binh cạnh giữ phía sau, nhưng không dám tuy tiện mở miệng thúc giục.

Quân Mặc Thanh vuốt vuốt đám lông mềm mại trên tai của Tiểu Hắc, cười nhẹ một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Cứ như thế này, vi sư sẽ ít đi hai nơi để mà ăn uống rồi.”

Tấn Vương nheo mắt, hiếm khi giải thích: “Việc này không phải do ta gây ra.”

“Tất nhiên, ta tuy rằng tuổi có lớn một chút, nhưng không phải là lão hồ đồ.”

Đuôi lông mày thanh mảnh của Quân Măc Thanh nhướn lên, lắc đầu nói: “Người có thể nhúng tay vào việc này, ta chỉ có thể nghĩ tới là Mãn Nguyệt Lâu, mục đích của bọn chúng chính là muốn tạo ra tình trạng như bây giờ, khiến cho triều chính Đại Khánh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Dù sao chỉ bằng một Du Tử Di, không có khả năng giết được Chính Ung, có thể nói y là bị giá họa. Đầu tiên lấy được tín nhiệm của Ung Chính để đối phó với ngươi, nhưng sau lại thấy đi vào ngõ cụt, nên dứt khoát dùng chính lòng tin của gã để giết gã, nước cờ này, thật sự là…”

“Du Tử Di tham vinh hoa, lại không hiểu rõ lòng người, chính là tự làm tự chịu. Chỉ là hoàng huynh đáng thương kia của ta, vứt bỏ Vân Nghị, nhưng không biết rằng chính mình cũng chỉ là đồ bị vứt bỏ mà thôi…”

Tấn Vương khẽ cười một tiếng: “Nếu không phải trước đó gã ra tay hạ độc Vân Nghị, khi ấy ta làm sao có thể tìm được nhiều bằng chứng để mà phản cung đây? Nếu không phải trước đó ta thật sự có liên lạc với Du Tử Di, phụ hoàng làm sao có thể tìm được rất nhiều chứng cớ để định tội ta? Du Tử Di thoải mái đồng ý, quả nhiên cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Thật thật giả giả, hư hư thực thực, Mãn Nguyệt Lâu bắt chước thật nhanh, được lắm.”

Quân Mặc Thanh vẫn cười nhạt nói: “Được rồi, có mấy lời không nên nói ở chỗ này, ta muốn nhắc nhở ngươi, trong phủ này của ngươi, e là cũng có mật thám, mà tên của kẻ này, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ rồi.”

“A, Lâm Ưu, hắn diễn trò tình thâm ý nặng quả thật rất giỏi.” Tấn Vương nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng hỏi: “Người bắt được chưa?”

Quân Mặc Thanh tiếp tục mỉm cười: “Chạy rồi.”

Tấn Vương nhíu mày liếc hắn.

Quân Mặc Thanh mặt không đổi sắc: “Tuy rằng trước khi ngươi đi có giao việc cho lão Ngô, nhưng khi ngươi xảy ra chuyện, trong phủ rối loạn, lão Ngô cũng bị bắt vào thiên lao. Lâm Ưu sớm đã thăm dò tình hình, liền thừa dịp này chạy mất. Hiện giờ ngươi bị giam lỏng, phỏng chừng chúng ta cũng không thể quang minh chính đại mà lùng bắt hắn.”

Tấn Vương trầm mặc một hồi, nói: “Lão Ngô vào thiên lao?”

Quân Mặc Thanh nói: “Không sai, người trong phủ ngươi, hoặc là bị bắt, hoặc là bị đuổi đi, hiện giờ trong Tấn Vương phủ, ngoại trừ thị vệ trông coi ngươi ra, không có lấy một người. Chiến Huyền có thể ở cùng ngươi, cũng là ta cầu cạnh mới được.”

Tấn Vương: …

Quân Mặc Thanh: “Nói cách khác, Chính Hàm ngươi nên tự mình học chẻ củi, nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn… A, còn có đảo dạ hương (đổ phân =]]). Aiz, giam lỏng ấy à, cũng không hẳn là sung sướng đâu.”

Tấn Vương: …

Ta: …

Tên thị vệ đứng phía sau rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Vương gia không phải lo lắng, những việc này vẫn sẽ có người phụ trách.”

Quân Mặc Thanh rất có thâm ý mà nhìn y một cái, sau đó chuyển hướng sang Tấn Vương nói: “Ta không nói nhiều nữa, Chính Hàm, ngươi nhớ kỹ lời của ta, tạm thời ngoan ngoãn đi, chớ để bị kêu là hao tổn tâm trí của Thánh Thượng lần nữa.”

Tấn Vương cười lạnh đáp trả: “Quân sư phụ, ngươi chỉ cần quan tâm đến việc của mình mà thôi.”

Con ngươi Quân Mặc Thanh biến sắc, thở dài, nhìn Tấn Vương không chút do dự xoay người rảo bước đi vào Vương phủ trống vắng. Phiến cửa màu son dần khép lại, tuyết trắng ngần rơi xuống bức hoành màu đen.

—–

Màn đêm thâm trầm.

Ta nghĩ đến việc trước đó Lâm Ưu rời đi ngay trước mắt mình, trong lòng luôn thấy bất an, nhân lúc bên cạnh Tấn Vương không có người liền nói ra.

Tấn Vương xõa tung tóc, choàng lên người cẩm bào màu xanh, quay đầu lại nhìn ta, nhăn đầu mày nói: “Lúc hắn quay lại có biểu hiện gì khác thường không?”

Ta ngẫm lại, không chắc lắm nói: “Sổ sách là do hắn lật ngược thi thể lấy ra.”

“Lật ngược?” Tấn Vương hơi hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Sợ là hắn sớm đã tự mình xem qua, rồi nhân lúc đó lại cất vào. Mãn Nguyệt Lâu đi bước nào, chắc bước ấy, vì sao chuyện của Mộc Phàm hết lần này tới lần khác đều sơ hở trăm chỗ? Ta đoán, bọn họ làm như vậy, chính là vì khiến Lâm Ưu tử chiến đến cùng, giở trò diễn tuồng liền thuận lợi trà trộn vào Vương phủ, bởi vậy trước đó tuy có phòng bị với Lâm Ưu, nhưng vẫn chủ quan, cho hắn cơ hội tiếp xúc với Du Tử Di, còn liên hệ với Mãn Nguyệt Lâu. Cũng không lạ khi Du Tử Di đáp ứng dễ dàng như vậy… Không có tin tức  của Lâm Ưu, Mãn Nguyệt Lâu có muốn gán họa cho ta cũng không dễ. Cuốn sổ sách kia, chắc hẳn là một trong những mục tiêu của bọn chúng.”

Chuyện xảy ra ở căn phòng kia quá kỳ quặc, nhưng tình hình lúc đó cũng không cho phép ta suy nghĩ nhiều, mà Lâm Ưu quả thật đã an ổn nhiều ngày, khiến cho ta quên rằng lúc nào hắn cũng có thể hóa sói cắn người.

Sổ sách đó đều là nhược điểm của đám đại thần theo phe Ngụy Vương, nếu rơi vào tay Mãn Nguyệt Lâu, đó là một vũ khí giết người lợi hại.

Ta chưa bao giờ thấy hối hận như lúc này, đầu óc nóng lên mở miệng nói: “Ngụy Vương chết, thành Ninh An giới nghiêm, không chừng Lâm Ưu vẫn còn ở trong thành. Ta đi tìm.”

“Không cần đến ngươi.” Tấn Vương liếc nhìn ta, thản nhiên nói: “Nuôi bình nghìn ngày, dùng binh một giờ. Lâm Ưu đương nhiên sẽ có người đi tìm, ngươi chỉ cần ngốc ở đây là được.”

Tấn Vương phỏng chừng là nói đến ám vệ. Aiz, sản phẩm mới đã được lên kệ, ảnh vệ chỉ biết giết người và “khiến cho ngươi chết” đừng nói là nhổ rau bắt chim, cho dù làm cả một bàn đồ ăn cũng thế mà thôi, đối với Tấn Vương mà nói, thật đúng là không có công dụng gì hết.

Ta vừa nghĩ đến việc mình bị thất nghiệp quay về nhà bán trứng luộc nước trà, không khỏi có chút bực mình.

Tấn Vương bỗng nhiên mở miệng hỏi: “A Huyền, trong lòng ngươi có điều muốn nói, vì sao không nói thẳng ra?”

Ta có chút kinh ngạc: “Vì sao hỏi như vậy?”

Tấn Vương cười khẽ: “Nếu tâm trạng ngươi không tốt, sẽ không nói nửa lời.”

Ta: …

Năng lực quan sát vớ vẩn, lúc tâm trạng rất tốt, ta cũng chẳng nói một tiếng nào hết!!!

“Nghi người thì không dùng người, việc của Lâm Ưu, là ta sai.” Tấn Vương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, nhìn thẳng về phía ta nói: “Cho nên A Huyền, ngươi không phải tự trách, cũng không cần cảm thấy bản thân không giúp được gì cho ta.”

Ta sửng sốt một lúc, nắm chặt nắm tay, lại buông ra: “Không phải…”

Tấn Vương đứng lên, sửa sang lại vạt áo, hướng về phía ta.

Ta cảm động lại thấp thỏm mà nhìn hắn, nghĩ thầm có phải là hắn tới ôm ta không, hắn dám ôm ta sẽ dám nhào lên a, chim yến lao về rừng (*) cũng no problem a.

(*) nguyên gốc: ‘nhũ yến đầu lâm’ chỉ việc chim yến còn nhỏ khi đã biết bay sẽ lập tức bay về rừng -> hành động nhanh chóng, dứt khoát.

Nhưng Tấn Vương chỉ còn cách một bước thì dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó mở miệng nói với ta: “Nói một lúc lâu như vậy cũng không có kẻ nghe lén, nơi này coi như là an toàn. A Huyền, có chuyện muốn giao cho người làm.”

Ta: “… Chuyện gì?”

Tấn Vương: “Đi điều tra cái bô.” (=]]]]]]]])

Ta: …

Có phải là, có chỗ nào đó, không đúng cho lắm phải không?

Tấn Vương vẫn vô tâm giải thích: “Tuy nói ngày thường Quân sư phụ có sở thích hay đi trêu ghẹo người khác, nhưng cũng không có kiểu nói chuyện như hôm này. Hắn cố ý đề cập đến chuyện đi đổ phân, tất nhiên có ám chỉ điều gì đó. Người đi đổ bô có thể tự do ra vào Vương phủ, lính gác cổng cũng sẽ không kiểm tra cái bô, thật là cách truyền tin tức rất thuận lợi.”

… … …

Ta lặng lẽ nuốt ngược lại cả đống lời nguyển rủa về bụng.

Xoay người đi tìm cái bô,

thản nhiên

Hờ hững.

Ta cảm thấy xét từ đủ loại ý nghĩa, thì ta đối với Tấn Vương, chắc là chân ái.

Lương Sơn Bá vì Chúc Anh Đài đi điều tra bô ư? Làm gì có.

Bạch Nương Tử vì Hứa Tiên (*) mà đi điều tra bô đó hả? Không đời nào.

(*) Bạch Nương Tử và Hứa Tiên là hai nhân vật chính trong truyền thuyết dân gian Bạch Xà Truyện của TQ, kể về câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Có thể xem thêm ở truyền thuyết Thanh Xà – Bạch Xà. (theo: wiki)

Bọn họ dù có yêu đến chết đi sống lại nhập nhà nhập nhằng thì cũng không hề có chuyện vì nhau mà đi tra xét cái bô được chứ.

… CMN cái thứ chân ái khẩu vị nặng như thế này thà rằng không có còn hơn! Ta chẳng thèm biết dưới tấm ván gỗ đặt trên miệng bô kia giấu tờ giấy gì đâu, ta chỉ biết phía dưới tấm ván gỗ ấy cất giấu toàn là những thứ vật chất hắc ám tâm thần mất trí mà thôi!

Khi ta nắm tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay từ nhà xí đi ra, bọn thị vệ canh giữ phụ cận dùng đôi mắt mang theo ánh nhìn đầy kỳ diệu tập trung vào ta.

Trong đó có một kẻ đi tới, theo quy củ vặn hỏi: “Ngươi ở bên trong làm gì, sao lại tốn nhiều thời gian vậy?”

Đây là một câu chuyện dài đằng đẵng mà cực kỳ bi thảm.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nặng nề mở miệng: “Ngươi sẽ không hiểu đâu, nên ta sẽ không giải thích. Trên thế gian này, nếu chưa từng trải qua, có một số việc vĩnh viễn sẽ không có cách nào để giải thích và cảm thông.”

Thị vệ: …

————

~Tiểu kịch trường~

Chiến Huyền: “Ngươi sẽ không hiểu đâu, nên ta sẽ không giải thích. Trên thế gian này, nếu chưa từng trải qua, có một số việc vĩnh viễn sẽ không có cách nào để giải thích và cảm thông.”

Thị vệ giáp: … Xí, ta không hiểu? Ông đây năm ấy cũng từng bị táo bón rồi đấy nhớ!

Hết chương 74.
Bình Luận (0)
Comment