Ta Là Pháo Hôi Nha

Chương 3

Editor: Bắc Chỉ.

*Bà ấy: Chỉ bà Tô.

*Bà: chỉ Khúc lão thái.

------

Ngủ một giấc đến bình minh, nhìn thời gian cũng chỉ mới 6 giờ.

Tô Y rửa mặt xong xuống lầu, Khúc lão thái đã ở trong bếp bận rộn, đám người Tô Uyển Đình hôm qua đi đường mệt nhọc, còn chưa dậy.

"Bà ngoại, sáng nay ăn gì vậy ạ?" Tô Y từ phía sau Khúc lão thái ló đầu ra.

Nồi cơm điện đã tỏa ra hương cháo, trên thớt có nhân thịt đã băm nhuyễn, tay chân lanh lẹ Khúc lão thái lăn cán bột bánh bao.

"Dậy rồi đấy à? Cũng không phải đi học, sao con không ngủ thêm chút nữa?"

Tô Y rửa sạch tay hỗ trợ, "Tối qua con đi ngủ sớm ạ."

Khúc lão thái nghiêng đầu nhìn kỹ cô, chỉ thấy sắc mặt cô như thường, không nhìn ra khác thường gì.

Con gái bà và cháu gái ngoại, nhìn đều nhu nhu nhược nhược, nhưng đứa sau còn mạnh mẽ hơn đứa trước.

Lúc Uyển Đình xảy ra chuyện, mới hai mươi tuổi đầu, còn chưa tốt nghiệp đại học, ngày nọ nó gọi điện thoại về nhà, nói đã tìm được việc làm thêm vào cuối tuần, về sau có thể trang trải chút ít cho gia đình, ngày thứ ba giáo viên trong trường gọi đến, ngữ khí trầm trọng thông báo với bà, Uyển Đình mất tích, vô cùng có khả năng bị người ta lừa bán.

Giờ Khúc lão thái nhớ lại, tim đập nhanh từng đợt, tay chân lạnh toát cả người, dường như trời sập xuống.

Đoạn thời gian đó dù là quá khứ của ai, đều phải cố gắng bước tiếp, ước chừng quá mức thống khổ, đầu óc theo bản năng lựa chọn quên đi. Bà càng không dám nghĩ lại, mất tích hơn một năm, Uyển Đình đã gặp phải chuyện gì.

Cũng may ông trời có mắt, đưa con gái bà trở về.

Khi Uyển Đình về nhà, cả người cơ hồ không ra hình người, tiểu cô nương đang tuổi như hoa, bị tra tấn đến mức khô kiệt, tinh thần càng không tốt, cả ngày tránh ở trong phòng, như chim sợ cành cong, ngoại trừ Khúc lão thái, ai cũng không dám gặp.

Khúc lão thái buồn vui rất nhiều, lại kinh hồn táng đảm, sợ bà ấy luẩn quẩn trong lòng.

Nhưng bà cũng chậm rãi vực dậy tinh thần, mắt thấy có chút huyết sắc nhân khí.

Có lần bà tình cờ biết được, toàn bộ làng chài nhỏ, thậm chí cả người trong trấn đều đã nghe tin, lúc đầu còn có rất nhiều người thổn thức đáng thương, sau một thời gian dài, có vài người lắm mồm bắt đầu nói mấy câu không đứng đắn.

Thậm chí ngày nọ lại có người tới cửa, muốn giới thiệu đối tượng cho bà ấy, đối phương đã hơn bốn mươi tuổi, xa gần nổi danh lão lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng, sống nửa đời người còn phải dựa vào mẹ gã nuôi nấng.

Loại điều kiện này, sao ai dám gật đầu, người giới thiệu còn lời trong lời ngoài để lộ ra tình huống Uyển Đình như vậy, không nên bắt bẻ quá làm gì.

Đáng thương Khúc lão thái cả đời tính tình tốt, phá lệ tức giận lên, đuổi người ta ra cửa, đứng ở ngoài cửa mắng to, mắng đến toàn bộ người trong thôn đều nghe thấy.

Ngày hôm sau, Uyển Đình xuống lầu. Bà ấy đã rất lâu không ra cửa phòng, ngày đó quần áo lại chỉnh tề, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, mặc quần áo mới Khúc lão thái mua cho bà ấy.

Khúc lão thái giờ vẫn còn nhớ rõ, con gái bà sắc mặt tái nhợt, gằn từng chữ một, bà ấy nói: "Mẹ, con không cam lòng, cuộc đời con, không nên là cái dạng này."

Khúc lão thái biết, có thể giết người chưa bao giờ chỉ có đao, thủ đoạn mềm dẻo càng làm người ta sống không bằng chết, giữ con gái ở lại nơi này, những loại nhàn ngôn toái ngữ* đó sớm muộn gì cũng sẽ huỷ hoại bà ấy, cho nên dù luyến tiếc thế nào đi chăng nữa, dù không yên tâm thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể để bà ấy rời đi.

*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói vô căn cứ.

Sau khi Uyển Đình rời nhà, bên người bà còn có Tô Y.

Đối với đứa nhỏ này, không nói Uyển Đình khi đó không muốn thấy, Khúc lão thái cũng không thích, rốt cuộc đây là minh chứng cho những gì con gái bà phải chịu, trên người nó còn chảy dòng máu đáng giận.

Người tốt tuổi càng lớn, thì tâm địa càng mềm, thấy cô ấy chỉ là một đứa bé, không thoải mái cuộn tròn ở kia, khóc khẽ meo meo như con mèo nhỏ, ai có thể nhẫn tâm làm ngơ chứ?

Có khi Khúc lão thái ngẫm lại, đứa nhỏ này mệnh cũng không tốt. Đầu thai như vậy, cha không đau mẹ không yêu, gập ghềnh từ bé, đến một câu ba mẹ hoàn chỉnh cũng chưa được kêu lên.

Như bà, cũng như Uyển Đình, đều là người mệnh khổ.

Nhưng trên đời nhiều người như vậy, có mấy ai là không khổ? Chỉ cần còn sống, cứ trúc trắc trúc trắc là qua một ngày khổ cực.

Bà chậm rãi thở dài.

"Y Y, đừng trách mẹ con, trong lòng con bé cũng có nỗi khổ."

Tô Y nhẹ nhàng gật đầu, "Con biết ạ."

Cô đối với Tô Uyển Đình đương nhiên sẽ không trách, vốn dĩ chính là bị cưỡng ép mà đẻ con, cho dù đáy lòng có chán ghét gì thì cũng cam chịu để Khúc lão thái nuôi cô lớn lên, vẫn luôn gửi tiền về nhà, không để cô đói, cũng không để cô lạnh, Tô Y cảm thấy, cho dù ở đây không phải là một đứa ma đầu như cô, cho dù là những người khác, cũng không yêu cầu gì nhiều hơn.

Khúc lão thái lại cán vài miếng bánh, ngữ khí khoan khoái lên, "Tối hôm qua mẹ con nói với bà, con bé đã lãnh giấy hôn thú với Tiêu thúc thúc, lần này tới đón chúng ta, khi trở về thì phải làm hôn lễ, chuyển con qua bên đó đi học được không?"

"Bà ngoại đi chỗ nào, con liền đi chỗ đó." Tô Y nói.

Khúc lão thái liền cười, "Mai kia chúng ta sẽ đi, con có muốn tạm biệt các bạn trong lớp hay không?"

Bà không muốn để con gái ở đây lâu, cũng không muốn để bà ấy đối mặt với những ánh mắt của người trong làng chài, chỉ có thể hấp tấp đi vội.

Bà ở làng chài này đã hơn phân nửa đời người, nơi này có nhiều điều tốt, cũng có nhiều thứ không tốt, nhưng tóm lại cũng là cố hương, muốn dọn đi thì không khỏi có chút luyến tiếc.

Nhưng bà không yên tâm Uyển Đình hơn, không biết nhà chồng bà ấy thế nào, mắt thấy lời nói cử chỉ của cha con Tiêu gia, còn có quà hôm qua bọn họ mang đến tặng, cảm thấy gia cảnh thực không bình thường. Người ta như thế, liệu có ghét bỏ xuất thân của Uyển Đình không? Liệu có để ý sự tồn tại của Y Y không? Người trong nhà có ở chung được hay không?

Thân là mẹ, luôn có quá nhiều quá nhiều sầu lo, không chính mắt đi xem, sao có thể buông tâm.

Bánh bao bọc xong, Khúc lão thái lấy một nửa để chưng, một nửa dùng để chiên, bảo đảm chiếu cố đến khẩu vị của mỗi người.

Khi ba người trên lầu đi xuống, nhân bánh bao thịt heo tôm bóc vỏ vừa lúc ra nồi, bỏ thêm cháo hầm táo tàu đến thơm ngọt mềm mại.

Khúc lão thái lại chiên mấy quả trứng, bày ra hai đĩa củ cải muối và ốc ngâm rượu tự làm, còn rửa sạch hai chùm nho, bàn ăn bày tràn đầy.

"Tối hôm qua Tiểu Tiêu với Tiểu Ngạn ngủ có ngon không? Nơi này của chúng ta gần biển quá, suốt ngày ồn ào đến lợi hại." Bà tiếp đón cha con Tiêu Hành Tiêu Ngạn.

Tiêu Ngạn gật gật đầu, Tiêu Hành hổ thẹn cười nói: "Bác gái phơi chăn mềm quá, bọn con ngủ một giấc đến hừng đông luôn, nếu không phải ngửi được mùi cơm sáng, giờ vẫn còn luyến tiếc giường đệm đây."

Tuy rằng ông và Tô Uyển Đình đã lãnh chứng, nên gọi Khúc lão thái một tiếng mẹ, nhưng theo tập tục bản địa, lần đầu tiên gọi ba mẹ, phải để trưởng bối đưa cho bao lì xì lớn mới được. Hôm qua trước lúc vào cửa, Tô Uyển Đình đoán chắc rằng Khúc lão thái chưa biết, nên để cho ông gọi là bác gái trước đã. Huống hồ lần đầu tiên ông tới cửa, đột nhiên đã kêu mẹ, ít nhiều cũng có chút đường đột.

Khúc lão thái vui tươi hớn hở mà nói: "Trong nhà không có thứ gì tốt, tùy tiện làm một chút thôi, các con mau nhìn xem có hợp khẩu vị hay không. Muốn ăn cái gì thì cứ nói với ta, Tiểu Ngạn cũng không cần khách khí với bà nhé, cứ như ở nhà mình là được."

Làng chài nhỏ không cố định chợ bán thức ăn, ngày thường muốn mua chút thịt gì đó, đều mua ở quán thịt xe ba bánh lưu động, nhân thịt dùng để gói bánh này, là do lúc sáng sớm, người ta lượn qua cửa nhà bán.

Nói là quán thịt, nhưng cũng chỉ là có chút thịt chút rau, không có nhiều nguyên liệu, ngày thường tự mình nấu ăn thì không sao, giờ trong nhà còn có khách, Khúc lão thái định ăn cơm sáng xong liền đi lên trấn trên, mua nhiều thêm chút đồ về.

Tô Uyển Đình muốn đi cùng bà, Tiêu Hành tự nguyện đảm đương tài xế, người lớn đều đi cả, nhưng lại không thể để hai đứa nhỏ ở nhà được, cuối cùng năm người đều đi cả.

Tô Y và Tô Uyển Đình, Khúc lão thái ngồi ở ghế sau, Khúc lão thái ngồi giữa, một tay bà nắm tay con gái, một tay nắm tay cháu ngoại, mặt trời buổi sớm tiến vào cửa sổ xe, ấm đến mức làm người ta nhịn không được nổi lên tính lười biếng.

Bà (Tô) hoảng hốt nhớ tới, rất nhiều năm trước dường như cũng có buổi sáng sớm như vậy, bà và mẹ bà ở trong nắng sớm trên đường, một người trẻ tuổi làn da ngăm đen tránh ở dưới tàng cây nhìn lén bà, sau đó bị người ta ồn ào nói, sắc mặt càng thêm hồng hắc (đen), chỉ có một hàm răng trắng đến hoảng người.

Việc đó như là chuyện đời trước, anh ta hình như chưa đến ba mươi năm tuổi, bà sắp nhớ không rõ bộ dáng của anh ta rồi, chỉ có cổ ấm áp kia từ trong thân thể trào ra ngoài, hôm nay hồi tưởng lại, giống như đã từng quen biết.

Bà chậm rãi nheo mắt lại, nếp uốn trên khóe mắt càng thêm khắc sâu.

Mấy người cùng nhau đến trấn trên, tuy rằng chỉ là cái trấn nhỏ, nhưng lại gần bờ biển, lại là ngày nghỉ, dòng người lui tới không ít.

Chợ bán thức ăn đầy tiếng cãi cọ ồn ào, người người chen chúc, mặt đất ẩm ướt lầy lội. Khúc lão thái liền nói với Tô Y: "Bên trong dơ lắm con, lại có mùi, Y Y, con với Tiểu Ngạn ở bên ngoài chờ đi, dẫn đi dạo thằng bé đi dạo quanh đây chút xem, Tiểu Ngạn cháu thấy sao?"

Tiêu Ngạn không nói gì, tuy không có hứng thú lắm, nhưng không đến mức phản bác sắp xếp của lão nhân gia, gật gật đầu.

Tô Y mím môi, liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn Khúc lão thái, nhẹ giọng nói được.

Mao đoàn cuộn ở trong túi mũ cô, trong lòng tấm tắc lên tiếng: Đại ma vương kỹ thuật diễn quả thật không tồi, nhìn cô treo bộ dáng đáng thương hướng nội, diễn y như thật? Nếu vẫn luôn bảo trì cái dạng này, đừng bại lộ bản tính thì càng tốt nữa.

Đi lên, Tiêu Hành còn gọi Tiêu Ngạn sang một bên, dặn dò riêng vài câu: "Y Y hướng nội, con phải nói chuyện thật tốt với con bé, đừng ngậm mồm suốt thế. Thuận tiện nhìn xem con bé có thích cái gì, con làm anh, theo lý hẳn là phải tặng cho em gái một phần lễ gặp mặt."

Tiêu Ngạn thần sắc nhàn nhạt, chưa nói được là không được.

"Nếu làm con bé không vui, khi về ba sẽ gọi cho bà nội con, nói con chọc cho con gái nhà người ta khóc." Tiêu Hành dùng đòn sát thủ.

Tiêu Ngạn chậc một tiếng, quay đầu liền đi. Nhưng Tiêu Hành biết hắn nghe lọt được.

Lại nói tiếp, người làm cha như ông cũng không xứng chức, cùng vợ trước tách ra nhiều năm, lại luôn bận chuyện làm ăn, Tiêu Ngạn từ nhỏ lớn lên cùng với ông bà nội, không biết sao lại dưỡng thành cái tính lãnh đạm xa cách với mọi người.

Lần này đến thăm hỏi mẹ vợ, Tiêu Hành nhờ mẹ mình chỉ cho vài thuyết khách*, nói dẫn theo Tiêu Ngạn đến, chính là để hắn bồi dưỡng cảm tình với nhà người ta, để tránh ngày sau ở chung dưới một mái hiên, lại giống như người xa lạ.

*Thuyết khách 說客: Người dùng lời lẽ để vận động việc gì đó.

Một đầu khác, Khúc lão thái cũng lặng lẽ dặn dò Tô Y, nhét vào trong túi cô chút tiền, "Nếu thấy nắng quá, thì dẫn Tiểu Ngạn vào quán uống chút nước, bà ngoại với mẹ con lát nữa sẽ ra, chúng ta gặp lại ở chỗ đỗ xe nghen con."

Tô Uyển Đình đứng ở bên cạnh, cũng không nhìn các cô, ánh mắt dừng ở hàng cá cách đó không xa, như là đột nhiên có hứng thú với cá.

Tiêu Ngạn đi trước vài bước, dừng lại ở chỗ ngoặt, nghe được động tĩnh Tô Y đuổi kịp ở phía sau, lại tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng người lớn đã dặn dò phải ở chung thật tốt, nhưng tính cách hai người này, một ngươi thì lạnh lùng, còn mang chút cao lãnh của thiếu niên, một người khác bản tính ra sao không cần nói đến, trên thiết lập là e lệ nội hướng, cũng sẽ không chủ động mở miệng, cho nên một trước một sau đi tới, không khác gì không quen biết, không có nửa câu giao lưu.

Tô Y chỉ là vì hoàn thành lời dặn dò của Khúc lão thái, cũng không muốn đánh vỡ cục diện trước mắt, chỉ theo dòng người, đi chậm rì rì ở dưới bóng dãy nhà.

Mao Đoàn bỗng nhiên nhảy lên, "Y Y, ngươi nhìn cái váy kia xem có đẹp không kìa?"

Tô Y nghe vậy quay đầu qua, tủ kính bên đường, trên người ma nơ canh mặc chiếc váy lụa, màu xanh lá nhạt, nhìn tươi mát phiêu dật, không khác gì tiên nữ.

Thần sắc cô phức tạp nhìn Mao Đoàn: "Ngươi thích váy? Ta nhớ rõ ngươi là đực, chẳng lẽ nhìn lầm rồi?"

"Là cho ngươi mặc!" Mao Đoàn dậm chân.

Tô Y ồ một tiếng, lại hỏi: "Ta không có tiền, ngươi có tiền sao?"

Cô lui về phía sau hai bước, ngửa đầu nhìn tên cửa hàng, tiếp tục nói: "Ta nhớ Tô Tiểu Yến đã nói, cửa hàng này bán đồ nữ trang đắt lắm, một bộ tùy tiện thôi cũng đã vài trăm rồi."

Mao Đoàn liền nghẹn họng, không còn lời nào để nói.

Kỳ thật loại cửa hàng ở trấn trên này, cũng không phải là quần áo có nhãn hiệu đứng đắn gì, giá cả có thể cao thế nào được. Nhưng Tô Y nói một câu trúng chỗ đau, cả hai người họ góp vào, trong túi đến hai trăm tệ cũng không có, chỉ có đúng một trăm, là Khúc lão thái mới đưa cho.

Đại ma vương này, đúng là nghèo đến đúng lý hợp tình, hơn nữa không có chút nào hổ thẹn.

Hai người không tiếng động nói chuyện, Tô Y khóe mắt thấy, Tiêu Ngạn vốn dĩ ở cách đó không xa đã quay lại.

Tiêu Ngạn lập tức đi vào trong tiệm, chào hỏi chủ tiệm: "Cái này cô ấy có thể mặc sao?"

"Có thể có thể." Nữ chủ tiệm đánh giá hai người, mở miệng nói: "Tiểu mỹ nữ da trắng, người lại gầy, mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, có muốn thử mặc cái không?"

Tiêu Ngạn nói: "Gói lại."

Nữ chủ tiệm mặt mày tức khắc hớn hở, "Soái ca ánh mắt thật tốt, quần áo nhà chúng tôi là đẹp nhất đấy, mỗi kiểu dáng chỉ có đúng một bộ thôi, nhiều hơn không có đâu, tuyệt đối sẽ không có người đụng hàng. Cậu muốn thanh toán kiểu gì, tiền mặt, thẻ ngân hàng, chuyển khoản điện thoại đều được ——"

"Chờ chút," Tô Y đánh gãy lời cô ấy, hỏi Tiêu Ngạn: "Là cho em sao?"

Tiêu Ngạn cúi đầu, đối mắt với cô.

Từ hôm qua tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện.

Nữ chủ tiệm nói cũng không khoa trương, Tô Y xác thật rất trắng, hơn nữa thân hình tinh tế, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nhìn có loại cảm giác trong sáng không quá chân thật, tiếp xúc càng gần càng cảm thấy rõ ràng.

Tiêu Ngạn chưa bao giờ cố ý đi chú ý nữ sinh, nhưng trong ấn tượng của hắn, nữ sinh khác thoạt nhìn cũng không làm cho người ta có loại cảm giác này.

Cái ý niệm này chỉ là chợt lóe qua, trước mắt, hắn nghe cô mở miệng, tựa hồ muốn cự tuyệt, mày liền hơi nhíu lại.

"Cho em." Hắn nói.

Mao Đoàn cũng cho rằng Tô Y muốn cự tuyệt, lại thấy cô nhận được câu khẳng định, quay đầu nhìn về phía chủ tiệm: "Bao nhiêu tiền?"

Chủ tiệm cười tủm tỉm nói: "Giá gốc năm trăm tám, nhưng chị bán cho năm trăm sáu."

Cái giá này, thấp hơn ngoài ý liệu, động tác Tiêu Ngạn móc điện thoại hơi chần chờ, hắn chưa từng tặng đồ nào rẻ như thế này.

Tô Y lại không lưu tình chút nào, một đao chặt bỏ: "Quá đắt, bốn trăm khối bán không?"

Lời editor: Nếu 400 tệ thì cũng sấp xỉ hơn 1 triệu đấy,... Mà không biết đơn vị tiền "khối" có phải là "tệ" không nhỉ?

- Tiện đây nói rõ chút, truyện đa phần là nói về cuộc sống dưỡng lão của đại ma vương (văn án cũng có nói), cô ấy chỉ có nhiệm vụ sống tốt thay cho nhân vật pháo hôi. Nên sau này có ai đọc mà hỏi, sao nữ chính vô dụng vậy? Cô ta đến đây làm gì thế? Cô ta chỉ làm màu thôi sao?... bla bla. Thì các bạn có thể đơn giản click back, vì đây là loại điền văn, kể về những điều trong cuộc sống của đại ma vương thôi. Thích thể loại kích thích thì tạm biệt không tiễn nhé =""))

- Thế giới 1 không có cp đâu, cuộc sống rất an nhàn, tiện cho đại ma vương thích nghi với thế giới hiện đại:v. Còn thế giới sau có cp hay không ta không biết, ta chỉ đọc trước 30 chương thôi:vv. Mà... ta chỉ dịch theo bản convert ở wiki, không phải bản raw tiếng Trung nên chỉ sát nghĩa 60%. Mọi thắc mắc sẽ được giải thích theo cách hiểu của ta.

- Còn nữa... đừng nghĩ an nhàn thì không hay nhé, ta thấy phản hồi ở wiki đề cử nhiều lắm, nên đừng bỏ ta đơn côi nha:v ahiha~~ Thân ái và yêu thương <33

08/09/2019 – Hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment