*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Bắc Chỉ. Mặt trời mới vừa xuống núi, cô liền xách theo nửa thùng thu hoạch về nhà, vội vàng muốn đem này đó hải sản bỏ hết vào nồi.
Lúc này trời còn rất sáng, trên đường có du khách đang đi về, cũng có người ra cửa tản bộ làng chài.
Tô Y cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo sơ mi, cổ tay áo sắn lên, vạt áo nhét vào trong quần dài rộng thùng thình, eo có vẻ đặc biệt nhỏ, dưới chân đi giày nhựa với thùng nước dính nước bùn, thoạt nhìn xám xịt.
Ít có cô gái nào dám ăn mặc như thế, hơn nữa thần sắc còn thực thản nhiên, không ít người nhìn thấy, nhịn không được nhìn qua, lại phát hiện cô lớn lên thật xinh đẹp, lại nhìn thêm cái nữa.
"Tô Y!" Phía sau có người kêu cô.
Cô dừng lại bước chân, nghiêng nghiêng đầu, thấy Tô Tiểu Yến chạy tới đây.
"Sáng nay cậu đi đâu vậy? Tớ đến nhà cậu mà không thấy. Êu...... Trên người cậu dơ thế." Tô Tiểu Yến vội lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với cô, sợ làm dơ váy mới mua.
"Tìm tớ có việc?" Tô Y hỏi.
Tô Tiểu Yến kéo kéo làn váy, ở trước mặt cô dạo một vòng, mặt mày hớn hở, "Cái váy này đẹp không?"
Tô Y nhìn trên dưới, gật gật đầu, "Khá xinh đẹp."
Tô Tiểu Yến đắc ý nói: "Tớ xin mẹ lâu lắm rồi đấy, mãi mẹ mới đồng ý mua cho tớ, chính là cửa hàng trên trấn trên kia kìa, nhà bán đồ đắt nhất ấy, cậu biết chứ?"
"Biết."
Tô Tiểu Yến lại dẩu miệng, "Cửa hàng quần áo kia loại nào cũng đẹp, thế nhưng rất đắt nha, lại còn không thể mặc cả, cái váy này của tớ tốn năm trăm đồng tiền đấy, tớ đòi một tháng lận, mẹ tớ mới bằng lòng mau cho tớ một bộ, thật nhỏ mọn."
Nói xong cô ấy nhìn Tô Y, nhăn mày lại, "Sao cậu lại mặc như này, đen bóng, xấu chết."
Bị người ghét bỏ, Tô Y cũng không thèm để ý, dù sao hiện giờ trên người quả thật vừa đen vừa dơ, "Tớ đi biển bắt hải sản, giờ chuẩn bị về nhà tẩy rửa, tối nay lại tìm cậu nói chuyện phiếm."
"Ấy đừng đi, tớ còn chưa nói xong mà." Tô Tiểu Yến không cho cô đi, "Nhà tớ mấy ngày nữa sẽ ra ngoài du lịch đấy, ngồi máy bay đi đó nha, cậu từng ngồi máy bay chưa?"
Mao Đoàn giấu ở trên người Tô Y, từ lúc Tô Tiểu Yến bắt đầu nói chuyện, nó vẫn luôn trợn trắng mắt.
Kỳ thật từ phương diện nào đó mà nói, đại ma vương tính tình thật đúng là khá tốt, ít nhất, cô chỉ trả thù những người nói cô không cha không mẹ, còn loại như Tô Tiểu Yến này, cả ngày chạy tới khoe khoang xoát cảm giác tồn tại, cô cũng không chút để ý.
Ngược lại Mao Đoàn nghe xong chỉ muốn phun tào. Nhưng hôm nay nó lỡ mồm nói sai, lúc này đang ôm đuôi làm người, không dám lắm miệng, nghẹn đến mức khó chịu.
Mao Đoàn cảm thấy, Tô Tiểu Yến này cực cmn kỳ hư vinh, cả một nhà bọn họ đều là cái đức hạnh này, tuy rằng không có ác ý, nhưng thật sự làm người ta chịu không nổi.
Ngày thường mua cái bút đẹp tý thôi, cũng phải khoe ra cho Tô Y nhìn, cuối tuần đi nơi nào chơi, sau khi trở về chắc chắn lại tìm Tô Y cao đàm khoát luận*, mua cái váy mới cũng phải tới đây báo danh.
*Cao đàm khoát luận 高談闊論: Bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự. Khoe thì khoe mẹ đi, còn thích thét giá cao ra làm mẹ gì. Tỷ như cái váy trên người này này, rõ ràng có thể ép giá, lại nói không thể mặc cả. Cửa hàng kia, Tô Y còn có thể chặt hơn một trăm khối đấy nhá, mà với cái tính của mẹ Tô Tiểu Yến kia tuyệt đối sẽ không để người ta chiếm tiện nghi của mình, chặt giá hai trăm cũng chả ngại nhiều hế.
Dĩ vãng không biết điểm này, tự nhiên hôm nay bọn họ trùng hợp đến cửa hàng kia, giờ lại nhìn cô ta thổi phồng, nó càng cảm thấy nghẹn đến mức luống cuống. Cũng may sắp phải đi thành phố S rồi, sự chịu đựng lúc này đây sắp được giải phóng.
Tô Tiểu Yến đã khoe tới đoạn đăng ký như thế nào, đang chuẩn bị nói cơm máy bay ra sao, Tô Y đánh gãy lời cô ta: "Nhà tớ còn có khách, bà ngoại còn đang chờ hải sản tớ lấy về, đi về trước."
Tô Tiểu Yến tức khắc không vui đầy mặt, "Sao cậu có thể như thế chứ, tớ còn đặc biệt mặc riêng bộ váy mới tới gặp cậu. Nhà cậu có khách? Khách gì thế? Không phải nhà cậu một người thân thích cũng không có sao?"
Nghe đến đó, Mao Đoàn rốt cuộc không nín được, "Con bé này có biết nói chuyện không đấy, cả nhà mi mới không có một đứa thân thích nào nhé!"
Cảm nhận được nó tức giận, Tô Y cách túi quần, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt nó một chút.
Mao Đoàn tức khắc thụ sủng nhược kinh, từ sáng đến giờ, lần đầu tiên Tô Y cùng nó hỗ động*, nó còn tưởng rằng đại ma vương từ đây không thèm để ý tới nó. Nó thật cẩn thận cọ cọ ngón tay cô, đem Tô Tiểu Yến ném đến trên chín tầng mây.
*Hỗ động 互动: Tương tác qua lại, cảm ứng lẫn nhau. Đối với Tô Tiểu Yến, Tô Y không định qua lại với cô ta, dĩ vãng không có việc gì, nghe cô ta lải nhải coi như giết thời gian, cũng cảm thấy rất có ý tứ, giờ cô phải vội về nhà, không có cách nào cổ động (cổ vũ, kích động). Hơn nữa câu cuối cùng của đối phương, xác thật không xuôi tai.
Cô nhìn thoáng qua hướng nhà mình, vừa lúc thấy Tiêu Ngạn đứng ở trên ban công.
Trong nhà sơn rào tre bị tróc, nửa tháng trước Khúc lão thái đã mua sơn mới, chỉ là vẫn luôn không thuê được người làm, buổi chiều Tiêu Hành biết được, Mao Toại* tự đề cử mình, cùng Tiêu Ngạn ôm làm việc này, nhìn dáng vẻ hiện giờ bọn họ đã kết thúc công việc.
*Mao Toại tự tiến cử: Đại quân của Tần đánh phá thủ đô Hàm Đan của Triệu. Tuy nước Triệu cố sức chống giữ, nhưng vì sau thảm bại ở Trường Bình, không còn đủ lực lượng nữa. Triệu Hiếu Thành Vương cử Bình Nguyên quân Triệu Thắng sang cầu cứu nước sỏ. Bình Nguyên quân là tướng quốc nước Triệu, lại là chú của Triệu Vương. Ông quyết tâm thân hành sang nước Sở để đàm phán với Sở Vương về vấn đề liên hợp chống Tần. Bình Nguyên quân dự định đem theo hai mươi người tài kiêm văn võ cùng đi sang Sở. Nhưng trong số ba ngàn môn khách, chọn ra những người tài kiêm văn võ cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy, ông cân nhắc mãi, mới chọn được mười chín người, còn một người nữa, mãi vẫn chưa tìm ra. Trong lúc sốt ruột, có một môn khách ngồi ở hàng ghế cuối đứng lên, nói: "Có thể lấy tôi cho đủ số không?" Bình Nguyên quân kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh tên là gì? Đến nhà tôi đã lâu chưa?" Môn khách đó nói: "Tôi tên là Mao Toại, tới đây đã ba năm rồi". ----Còn tiếp---- Lên gg sama để biết thêm chi tiết:v Ta nêu đây để cho các nàng biết đại khái ông Mao Toại là ai, đơn giản là ông ấy tự tiến cử mình giúp Bình Nguyên quân. Tô Y nói với Tô Tiểu Yến: "Là anh tớ, mới đến hôm qua, sáng nay bọn tớ đi trấn trên, anh tớ dẫn tớ đến cửa hàng cậu nói đó mua một cái váy, cho nên buổi sáng cậu không tìm thấy tớ."
"Anh cậu?! Còn mua váy cho cậu?!" Tô Tiểu Yến cao giọng hỏi lại.
"Đúng vậy. Tớ đang muốn hỏi, có phải cậu bị lừa rồi không? Cửa hàng kia có thể bớt giá, bộ váy kia của tớ giá gốc hơn năm trăm, tớ hỏi có thể bớt chút hay không, chị ấy liền nói bán bốn trăm khối cho tớ. Chủ tiệm chắc chắn lừa cậu rồi, nếu không tớ đi trấn trên với cậu, tìm chị ấy nói lại, để xem về sau chị ấy còn dám gạt người nữa không." Vẻ mặt Tô Y chân thành tức giận, đến ngữ khí cũng là của Mao Đoàn vừa nãy, biểu hiện học đến đâu dùng đến đó.
Tô Tiểu Yến nói lắp một chút, ánh mắt dao động: "Cái, cái gì...... Không cần......"
Cô ta rất nhanh lại chất vấn: "Cái này về sau lại nói, cậu nói cậu có anh trai? Sao cậu lại có anh trai được chứ!"
Tô Y nâng nâng cằm, "Đằng đó kìa."
Tô Tiểu Yến nhìn theo, nhà của Tô Y màu lam, ban công màu trắng, trên lan can còn rũ xuống rất nhiều hoa tường vi, có bóng người cao gầy đứng ở nơi đó, một tay cắm túi, tư thái tùy ý, không chút để ý mà lướt điện thoại.
Lúc trước, Tô Tiểu Yến vẫn luôn cảm thấy giáo thảo trong trường bọn họ, còn đẹp trai hơn rất nhiều minh tinh, chơi bóng rổ tốt, trong nhà lại có tiền, quả thực là bạch mã vương tử hoàn mỹ nhất. Ban bọn họ ít nhất có một nửa nữ sinh yêu thầm giáo thảo, bao gồm cả cô ta.
Nhưng giờ so với người này, giáo thảo nháy mắt liền lưu lạc thành tuỳ tùng tiểu đệ.
Cô ta ngơ ngác nhìn đến ngây người, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Tô Y, tiếng nói sắc nhọn: "Cậu nói anh ấy là anh trai cậu? Tớ không tin!"
Tô Y nghiêng đầu, "Muốn chứng minh cho cậu xem sao?"
Nói xong, không đợi Tô Tiểu Yến trả lời, cô giơ tay lên vẫy vẫy, "Anh ——!"
Trên ban công, Tiêu Ngạn đang gọi video với bạn, bỗng nhiên nghe thấy gọi, ngẩng đầu lên, liền thấy trên đê đập cách đó không xa, Tô Y đang vẫy tay với hắn.
Hắn không quá xác định vừa rồi cô hô cái gì, thấy bộ dáng cô vẫy tay, nhiệt tình đến có chút khác thường, nhưng dừng một chút, vẫn duỗi tay ra.
"A Ngạn, cậu chào hỏi với ai thế?" Người trong video mắt sắc thấy, lập tức tò mò.
Tiêu Ngạn không muốn nhiều lời, "Không ai cả."
"Còn nói không ai cả, tớ đều nghe thấy được, là tiếng con gái đúng không, cô ấy kêu cái gì ới...... Tớ không nghe lầm chứ! Hình như kêu cậu là anh?!" Đối phương kinh hãi.
Tiêu Ngạn nói: "Cậu nghe lầm."
Thấy cậu còn muốn lải nhải hắn dứt khoát tắt video.
Một bên khác, Tô Y nói với Tô Tiểu Yến: "Thấy chưa, tớ kêu anh ấy đã đáp lại rồi đấy, giờ tớ phải về đây, tạm biệt."
Cho đến khi cô đã đi xa, Tô Tiểu Yến vân còn đứng ngơ ngác.
Mao Đoàn quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cẩn thận nói chuyện với Tô Y, mang theo lấy lòng, "Y Y, vừa rồi khi cô vẫy tay, sao có thể xác định Tiêu Ngạn nhất định sẽ đáp lại?"
Tô Y tựa hồ cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười, hỏi lại: "Mi nói đi?"
Mao đoàn tức khắc trầm mặc, là nó choáng váng, quên cô không phải người thường, cho dù Tiêu Ngạn căn bản không để ý cô, thì cô cũng có một vạn loại biện pháp làm người ta phối hợp.
Nó lại nói: "Ta cho rằng cô muốn làm mặt mũi Tô Tiểu Yến rơi bầm dập."
"Đừng nói bậy," Tô Y cười nói: "Con gái yêu thích sự xinh đẹp, sao có thể làm gương mặt các cô bé bị thương được?"
Mao Đoàn yên lặng ôm chặt thân thể mập mạp của mình.
Đúng vậy, bé trai thì có thể làm cho bọn họ rơi mặt mũi bầm dập, bé gái thì gương mặt không thể bị thương, mà các cô bé có tâm thủy tinh thì không nhất định.
Thật là một đại ma vương thương hương tiếc ngọc.
Lời editor: Thế giới đầu vô cp (30 chương) mà ta là một đứa thèm được yêu đương:vv (vã 20 năm trời rồi =""), tuy vậy nhưng vẫn đọc vài bộ vô cp:v ahiha). Thế nhưng bộ nhà làm không có cp, ta edit nó cứ lấn cấn trong lòng, dù sao thế giới đầu nó bình lặng, đời thường, chưa có gì nổi bật. Hay ta làm một chương tóm tắt cho nhanh nhé? Ps: Chắc do đọc trước 30 chương rồi, biết trước tiên cơ nên đâm ra lười... chẹp:> pps: Chợt nhận ra,... lại tưng tửng đào thêm 2 bộ... trong khi, bận không thấy mặt đâu =""= ppps: Trong quá trình tui edit. Người ta có câu:""Phía sau một người đàn ông thành công có bóng dáng của người phụ nữ"". Phía sau tui cũng vậy ="")) Cảm ơn "người eo xinh đẹp" đã giúp tui lắm lắm trong những chương qua (cả bộ lão đại). Thế nhưng, đáng tiếc tui là nữ... mà muốn chơi bách hợp chắc phải hỏi ý kiến người eo tui đã:vv ê hê hê 27/09/2019 - Hoàn thành.