Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 18



Thọ yến Mẫu thân cuối cùng đã tới, nghe bên ngoài đã lục tục người đến, ta nằm ở trong phòng sững sờ nhìn khuyên tai tơ tằm trong hộp gỗ đàn.





Khuyên tai tơ tằm được ta mài cực kỳ bóng loáng, hơn nữa bởi vì bên trong được rót vào linh lực cùng khu ma chú, tản ra hồng quang nhàn nhạt, đó là linh lực của ta ở bên trong. Trước vẫn muốn tặng cho mẫu thân, nhưng bây giờ không dám đi đến phòng nàng, đợi tí nữa sẽ không dám ngay trước mặt chúng tân khách đưa cho nàng.Ta nắm chặt hộp gỗ đàn, lòng bàn tay mồ hôi cơ hồ muốn rỉ ra. Suy nghĩ một chút, hay là cầm lấy hộp gỗ, ra cửa, hướng phòng của tỷ tỷ đi đến.Đi đến phòng của tỷ tỷ, không nhìn thấy nàng. Hướng viện tử của nàng đi đến, tại hành lang xa xa trông thấy nàng đang ngồi ở trên ghế trong đình thạch, không biết đang làm cái gì. Nghe thấy có tiếng bước chân, hai tay của nàng đã nhanh chóng thu tay giấu gì đó, nhìn sang bên này.“Tỷ.” Ta chắp tay sau lưng đi tới, cười nói, “Ngươi không đi? Thọ yến sắp bắt đầu.”Tỷ tỷ nhìn ta một cái, thanh âm bình tĩnh như nước: “Ân.”Ta ngưng một chút, mới hỏi: “Ngươi tặng vật gì cho mẫu thân đại nhân?”Tỷ tỷ khẽ nhíu mày: “Ân?”“Ta…” Ta suy nghĩ một chút, vẫn là đem hộp gỗ trên tay lấy ra, đưa tới trước mặt nàng, “Ngươi giúp ta đem cho mẫu thân đại nhân.” Ta lại bỏ thêm một câu, “Không cho nàng biết là ta tặng .”Tỷ tỷ không nói gì, cũng không đưa tay lấy hộp, thản nhiên nói: “Đồ của ngươi, ngươi nên đi tặng.”Ta cầm hộp gỗ, đứng ở bên cạnh trầm mặc một hồi, ta không biết vẻ mặt của tỷ tỷ như thế nào, bất quá cũng không nghe thấy nàng nói nữa. Ta đứng ở trên đình, nghe thấy bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt, đành phải cất kỹ cái hộp đi ra ngoài.Đại sảnh cùng tiền viện cũng đã tấp nập người, ta chen lấn hồi lâu, mới chen đến gần góc bàn, ở chỗ này, cũng không nhìn thấy mẫu thân ngồi phía trướcNgười ngồi bàn này, đều là một ít tộc trưởng linh thú, phân lượng cao nhất là Hải Quy . Nhìn hắn bộ dạng râu bạc trắng bồng bềnh, chắc cũng đến một vạn tuổi. Ta rất ít đi bờ biển, thời điểm nhìn thấy hải quy bò đến, ta còn sợ hết hồn.Hải Quy thấy ta vẫn nhìn hắn, duy trì ho hai tiếng: “Tiểu hồ ly không có giáo dưỡng.”Ta vội vàng thu hồi tầm mắt, cười cười: “Gia gia, chòm râu của ngươi là thật sao?”“Kéo một chút sẽ biết.”Một người bên cạnh nói ra, ta mới chú ý tới bên cạnh còn có một người trẻ tuổi. Hắn mặc áo bào xa tanh màu đen, xiêm y bên thêu hoa văn nhỏ màu đỏ, loại hoa văn đó thực rất tinh tế, không biết là hoa gì. Lúc thấy mặt của hắn, ta không tự giác sửng sốt một chút, gương mặt thực rất tuấn lãng, nhìn thoáng qua một chút có cảm giác kinh diễm, nhất là đôi nhãn tình, ta chưa bao giờ thấy qua ánh mắt kiên định như vậy. Nhưng lại luôn luôn có cảm giác rất khó thân cận, mặc dù hắn đang cười, hơn nữa cười rất dễ nhìn. Nhìn thoáng qua, ta liền chuyển tầm mắt , người này nhất định không biết ta là thất vĩ hồ, nếu không làm sao sẽ ngồi ở bên cạnh ta.Nghe được câu nói này, Hải Quy hung hăng trừng mắt nhìn hai người chúng ta một cái, từ từ vuốt râu , khoan thai không biết nhắc tới cái gì.“Tiểu Thất tỷ tỷ.”Ống tay áo bị kéo một chút, ta cúi xuống xem, hỏi: “Chuyện gì, Nhạc Nhạc?”Nhạc Nhạc miệng đầy mảnh vun hỏi: “Ngươi tặng vật gì cho thím?”Ta nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, lại trông thấy hắn đứng ở chỗ không xa cha mẹ, ta véo khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô của hắn: “Tỷ tỷ đưa ngươi cho thím nhét kẽ răng được hay không? Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, thịt nhất định ăn rất ngon.”Nhạc Nhạc hoảng sợ kêu một tiếng, lập tức chạy đi, chạy trốn quá nhanh vấp ngã trên mặt đất, đứng lên lại tiếp tục vừa thét chói tai vừa chạy. Ta ôm bụng cười ha ha, vừa thu hồi tầm mắt, chỉ thấy hải quy vẻ mặt cảm khái . Ta mới không để ý tới lão hải quy hắn. Đang tiếp tục theo dõi hắn, chỉ thấy một khối đồ vật che nửa tầm mắt, ta lấy tay đẩy ra, lại thấy nó rủ ngược xuống. Nhìn theo khối mã não màu hồng, chỉ thấy người trẻ tuổi bên cạnh đang cầm lấy vật kia.Ta lại đẩy vật kia ra, hỏi: “Ngươi làm gì thế?”Người trẻ tuổi lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ta tìm ngươi một trăm năm, ngươi thế nhưng cái gì đều không nhớ rõ.”Ta kỳ quái đánh giá hắn, ta lúc nào thì gặp mặt qua người này, dùng cái mũi ngửi ngửi, cái mùi này cũng không có một chút ấn tượng. Ngược lại cái kia sợi dây thừng mã não có một cổ hương vị rất nhạt rất nhạt, ta nghiêm túc hít mũi một cái, này mùi rất quen thuộc.Người trẻ tuổi cười cười: “Hồng thằng là của ngươi.” (Hồng thằng: sợi dây màu đỏ)Ta lấy làm kinh hãi, khó trách mùi quen như vậy , nhưng sao hắn lại có đồ đạc của ta? Đang muốn hỏi, chỉ thấy hắn ung dung nói: “Một trăm năm trước, ngươi có phải hay không nhặt được một khối hồng mã não, hơn nữa đem nó treo ở trên nhánh cây bên suối?”Ta nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như là có một sự việc như vậy, ta bừng tỉnh nhìn xem hắn: “Kia khối mã não là của ngươi?”Người trẻ tuổi cười nói: “Vâng.”Ta vừa kinh ngạc trùng hợp như thế, không nghĩ tới một trăm năm, còn có người nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt này, không khỏi hỏi: “Khối mã não này đối với ngươi rất trọng yếu?”Người trẻ tuổi gật gật đầu: “Khối mã não này gọi nguyệt quang thạch, thời điểm đọc chú ngữ khi không có ánh trăng, có thể giúp người khôi phục linh lực rất nhanh.”Ta cười cười: “Thật sự là đồ tốt.” Loại vật này quả thực rất tốt, nếu như có nó, ta lại là có thể nghênh ngang chạy trong rừng sâu đi.Người trẻ tuổi cười một tiếng, đem nguyệt quang thạch đến trước mặt ta: “Tặng ngươi.”Ta trợn mắt, lắc lắc đầu: “Thứ này đối với ngươi rất quan trọng.”Người trẻ tuổi nhìn ta lắc đầu, không có miễn cưỡng, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hắn không cần thiết kiên trì tặng cho ta. Hảo hảo thu lại ngọc, chỉ nghe hắn lại thêm một câu: “Ta gọi Bạch Dạ.”“Ta gọi tiểu Thất.” Ta nhìn hắn, lại ngửi không ra mùi của hắn là loại linh thú nào. Có lẽ là ở trong biển a, linh thú trong nước ta thấy tương đối ít, không đoán ra được loại chủng tộc nào cũng không lạ.Thọ yến lần này người tới đều là những người tương đối trọng yếu, nhất là lang tộc ngồi phía trước, cảm thấy bọn họ cùng Hồ tộc mơ hồ có loại không khí đối địch, các trưởng lão phía trước đều là một khuôn mặt nghiêm trang căng thẳng giống như tùy thời có thể khai chiến. Cho đến khi tỷ tỷ đi ra, loại không khí này đột nhiên liền thay đổi.Tỷ tỷ y phục trắng thanh khiết như ánh trăng, tóc búi nhẹ, chỉ dùng một sợi dây lụa màu trắng buộc lại , tóc đen thả bên hông. Hai mắt giống như một thác nước đá, nhiều người đang nhìn nàng như vậy, nhưng không có phân nửa sợ hãi, trực tiếp đi đến bên cạnh mẫu thân, chậm rãi ngồi xuống.Lúc nàng đi ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, đợi nàng ngồi xuống hồi lâu, mới từ từ có người thu hồi ánh mắt, cất tiếng nói. Lại cảm giác một chút, không khí giống như giằng co lúc đầu, đã tiêu tán.“Đó chính là cửu vĩ hồ?”“Khó trách nói cửu vĩ hồ là linh thú duy nhất có thể sánh ngang cùng Phượng Hoàng.”Nghe tiếng nghị luận nho nhỏ này, ta chẳng biết tại sao tâm tình thật tốt, lại nhìn thấy vài nữ tử diễm lệ diêm dúa lẳng lơ bàn lang tộc kia đã không còn ngạo khí vừa rồi, không khỏi cười một chút. Nhưng khi chứng kiến thức ăn đầy bàn , ta lại ngây ngẩn cả người.Rất nhiều thịt… Còn có rất nhiều xương cốt yêu quái thượng đẳng.Chờ đến lúc phát giác được mình đang chảy nước miếng , vội vàng thu hồi chiếc đũa. Ta sợ ta lại nhìn tiếp nữa, sẽ đem thức ăn trên bàn ăn hết. Lúc ngửi được mùi này, ta đã muốn nhịn không được, lại nghĩ tới Thanh Yên, nặng nề thở dài, gắp một khối trái cây trong suốt bỏ vào trong miệng.Những người khác kỳ quái quan sát ta một lúc, ta chỉ tránh né ánh mắt của bọn họ, thấy bọn họ ăn thịt, ta đem cả khay trái cây cầm tới, hướng miệng nhét.Bạch Dạ dở khóc dở cười: “Ngươi không ăn thịt?”Ta há mồm chất đầy trái cây, tùy tiện nhai nhai, cứng rắn nuốt xuống. Như vậy sẽ không có cảm giác đói bụng hơn nữa ăn nhiều trái cây như vậy,cả hàm răng mỏi nhừ của ta đều mềm nhũn. Ta vội đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.Ta nếu như không đi ra, nhất định sẽ nổi điên .Chạy đi ra bên ngoài, nhảy lên một thân cây, ngẩn người nhìn xem trăng sáng. Bụng hiện tại tuyệt không thỏa mãn, chỉ là cảm giác chắc bụng thuần túy. Ta vỗ vỗ bụng, lúc này Thanh Yên chắc chưa có ngủ, ta nhảy lên một nhánh cây khác, hướng Lưỡng Nghi quán chạy tới.Cửa Lưỡng Nghi quán hai con đom đóm quả nhiên vẫn sáng, ta đi vòng qua bên kia nhìn về phía gian phòng của Thanh Yên, vẫn còn sáng. Ta nhìn tường cao, đụng một cái, tường không có linh lực. Lặng lẽ nhảy vào trong việc, mới vừa đi tới bên cạnh cửa sổ của hắn, chỉ nghe thấy âm thanh.của Lạc Thương .Đứa nhóc kia lúc này còn chưa quay về, trắng nõn tuấn tú dễ tổn thương sinh mạng, ta nhiều lần muốn đem hắn nuốt vào trong bụng. Hiện tại hắn nếu không đi, ta liền thật sự nhảy vào nuốt sống hắn đi. Ta liếm môi, nhịn lại hàm răng đang ngứa ngáy. Đang u oán nghĩ , chỉ thấy một cái đầu thò ra bên cửa sổ, ta ngẩng đầu nhìn lại, cùng Thanh Yên bốn mắt nhìn nhau.Thanh Yên khẽ kinh ngạc: “Tiệc tan rồi?”Ta đứng thẳng : “Không có.”“Tiến vào đi.”Thanh Yên mở cửa sổ bên kia, đem ta kéo vào, lại đem cửa sổ đóng kỹ. Thấy ta vẻ mặt buồn khổ, hỏi: “Ngươi có mang thứ đó tặng cho Mẫu thân không ?”“Không có.” Ta nhảy lên cái bàn của hắn, liếc qua Lạc Thương, ngọn đèn chợt lóe, chiếu lên hắn lúc sáng lúc tối.Lạc Thương nhìn ta một cái, lui hai bước, ta tức giận ném về phía hắn một quyển sách: “Ngươi làm gì mà phải lui ra cửa ?”Hắn nghiêng người tránh, sách rơi ở trên cửa, liếc ta một cái, nhàn nhạt nói ra: “Ngươi muốn ăn ta.” Nói xong, đã xoay người mở cửa rời đi.Ta vừa nghe, vội vàng thu hồi ánh mắt, ta đã quên Lạc Thương có phá đồng chi nhãn, tâm tư này không qua được ánh mắt của hắn. Dè dặt nhìn thoáng qua Thanh Yên. Chuyện như vậy không thể trách ta, ta bỗng nhiên dừng ăn trái cây, viện này trái cây xung quanh ba trăm dặm ta vẫn có thể đoán ra là loại gì.Thanh Yên chạy tới bên cạnh bàn, từ một cái trong ngăn kéo nhỏ lấy ra một cái bao vải xanh, đưa cho ta. Ta nhận lấy, vừa mở vừa hỏi: “Đây là cái gì?”Chờ lúc ta mở túi vải lớn hơn bàn tay không được bao nhiêu, đã ngây ngẩn cả người. Bên trong là một đống xương cốt nho nhỏ, mỗi một khối chỉ bằng đầu ngón tay, trông vẫn còn mới nhưng không còn mùi thịt, ta lấy một cục xương, không thấy có gì kì lạ.Thanh Yên cười cười: “Đây là đặc biệt làm cho ngươi , có thấy gì không, là mùi vị linh quái thượng đẳng trong miệng.”Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không để ý sao? Ta có thể ăn thịt sao?”Thanh Yên lắc lắc đầu: “Ăn đi , là không có mùi yêu quái , yêu quái khác cũng không ngửi thấy.”Ta ngạc nhiên nhìn trên tay bao xương cốt nhỏ, đem một khối ném vào trong miệng, con mắt lập tức liền sáng. Chỉ thấy mùi gì cũng không có, nhưng ăn vào trong miệng lại có mùi giống của yêu quái, ta nhai hồi lâu, mới từ từ nuốt xuống.Thanh Yên thấy ta vẻ mặt thỏa mãn, cười cười: “Mặc dù những thứ này đã trải qua tinh lọc , nhưng vẫn không thể ăn nhiều.”Ta dùng sức gật đầu: “Biết rồi.” Đảo mắt ta đã ăn hơn phân nửa, trong miệng nhai không ngừng, nhìn hắn hỏi, “Cái này làm sao làm được ?”Thanh Yên dừng một chút, nói ra: “Về sau mỗi tháng ta cho ngươi một bao.”Ta hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt lơ đãng, để bao xương cốt một bên, đưa tay bắt lấy hắn: “Làm sao ngươi tinh lọc ? Ta chưa nghe có nghe qua loại chú thuật này.”“Tứ hải chú thuật bác đại tinh thâm, học cả đời cũng chưa chắc có thể biết hết.”Thấy Thanh Yên không nói, ta nhảy xuống cái bàn: “Ta tìm Lạc Thương hỏi, hắn không nói, ta liền đi tìm thần quan khác.”“Tiểu Thất.” Thanh Yên đã giữ chặt cổ tay của ta, nói ra, “Dùng linh lực tinh lọc.”



Bình Luận (0)
Comment