Ta Là Thất Vĩ Hồ

Chương 32



Nam Hải thật không giống với tam hải còn lại (1), cây cối nơi này đúng như Lục Mộc thúc công nói, rất cao, hơn nữa rất rậm rạp. Đi ở bên dưới, trên mặt đất chỉ có ánh sáng mặt trời lẻ tẻ, sẽ không cảm giác được nhiệt khí. Trên mặt đất lá khô rất cao, đạp lên trên thanh thúy rung động, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài sinh linh kỳ quái chạy tới chạy lui.





Ta vừa mới xuyên qua rừng cây đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Để ý kỹ, còn có thể nhìn thấy cây già ngàn năm lộ ra ánh mắt nhìn ta, còn có một ít linh thú trốn phía sau cây không biết đang nghị luận cái gì, nhìn xem làm ta cả người không được tự nhiên. Ta đi nhanh hai bước, kéo tay áo Lục Mộc thúc công một chút, hỏi hắn: “Bộ dạng ta rất kỳ quái sao?”“Ngô?” Lục Mộc thúc công quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, những thanh âm cùng ánh mắt kia lập tức đã không thấy tăm hơi, hắn cười cười: “Chỉ là lạ mặt.”Ta gãi gãi đầu, ánh mắt của bọn họ cũng không phải là không có thân thiện, ta cũng không để ý đến, cùng Lục Mộc thúc công chậm rãi đi: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?”Lục Mộc thúc công gật gật đầu, lại nhìn ta hỏi: “Nhớ nhà sao?”Ta sửng sốt một chút, lắc lắc đầu. Mặc kệ trước đây ta ở nơi này bao lâu, dù sao cũng đã không nhớ rõ. Nếu so với tưởng niệm, thì có lẽ là hiếu kỳ đi.Lại xuyên qua một rừng cây, bên tai truyền đến âm thanh nhỏ vụn, còn có hơi thở của một linh lực rất mạnh. Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một cái lồng linh lực cực lớn đang bám vào phía trên một toà nhà to như vậy (2), mặc dù đã có bức tường linh lực, nhưng có thể thấy rằng bên trong vẫn mơ hồ có linh khí tràn ra, xem ra là có người sở hữu linh lực cường đại cư ngụ ở bên trong.Tấm bảng trên cửa gỗ khảm ba chữ to: Lưỡng Nghi quán.“Lục Mộc thúc công, Lưỡng Nghi quán là nơi nào?”Lục Mộc thúc công nhìn cũng không thèm nhìn một cái, nói: “Nơi Tinh Túc Tử ngụ.”Ta gật gật đầu, Tinh Túc Tử là người được chọn thay mặt thiên nhân cai quản ở dưới, nghe nói tổng cộng có hai mươi tám người. Nếu như đúng là hạ nhiệm thiên nhân (3), khó trách lại có linh khí mạnh như vậy. Ta vốn đã muốn thu hồi tầm mắt, dư quang lại giống như thấy một người đi ra, một mùi hương nhẹ như mùi bạch liên truyền vào trong mũi, ta không khỏi nhìn về phía bên kia.Chỉ thấy một người trẻ tuổi một thân y bào màu thủy mặc (4), tóc lại là màu trắng bạc, không hề buộc lại xoã xuống bên hông. Trong mắt lại không có thần thái gì, con mắt giống như là chứa đầy sương mù. Làn da rất trắng, ngũ quan tuấn mỹ thoạt nhìn rất rõ nét. Hắn ban đầu định đi lên phía trước, nhưng hình như cảm giác được có người nhìn hắn, chậm rãi xoay đầu lại.Ta thấy hắn nhìn đến, gấp rút thu hồi ánh mắt, đi vài bước lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn vẫn đang nhìn hướng bên này, ta lúng túng cười một tiếng với hắn, đuổi kịp bước chân Lục Mộc thúc công. Nếu như không biết trước bên trong chính là nơi Tinh Túc Tử ở, ta nhất định cho rằng hắn cũng là linh sủng. Mái tóc bạc kia ở giữa phàm nhân thật có chút đáng chú ý, nhưng thực sự là một người trẻ tuổi tuấn mỹ.Lại đi một đoạn đường, từ xa đã thấy một cái cửa lớn, tuy rằng vừa rồi không kịp nhìn cánh cổng kia, nhưng cánh cửa này cũng rất cao, có cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm, không thể đi quá giới hạn. Chẳng biết tại sao trái tim của ta lại treo ở giữa không trung, khẽ co lại một chút.Lục Mộc thúc công dường như cảm giác được ta sợ hãi, quay đầu lại hỏi: “Không thoải mái sao?”Ta miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: “Không có.”Ta ở cùng Lục Mộc thúc công năm trăm năm, ta có ý nghĩ gì không thể gạt được hắn, chẳng qua là hắn không có vạch trần, cười cười đi tới trước cửa, gõ vang dội lên hai cái thiết hoàn (5) trên cửa. Thiết hoàn kia thoạt nhìn rất nặng, thế nhưng hắn chỉ dùng một ngón tay gõ là đã lay động.Thiết hoàn đánh trên cửa, phát ra hai tiếng nổ mạnh, lập tức sinh linh trên mặt đất cả kinh rối loạn.Cửa chậm rãi bị mở ra, hai đồng tử mới vừa thò cái đầu ra, trông thấy Lục Mộc thúc công, chỉ là hơi sững sờ, đến khi thấy ta, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, chỉ trong giây lát, lại xoay người chạy vào bên trong, bỏ lại hai người chúng ta đứng ở cửa.Ta vẫn còn đang ngây ngốc suy nghĩ, lại thấy Lục Mộc thúc công đã muốn đi vào, vội theo sau hắn. Ta vuốt mặt của mình, chẳng lẽ ta lớn lên giống quái vật sao? Hay là ta lâu lắm rồi chưa có trở về?Còn chưa đi qua tiền viện, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân một thân hoa phục chạy chậm tới, xa xa nhìn thấy ta, bỗng nhiên ngừng lại cước bộ, nhìn ta chằm chằm.Ta ngẩn người, biết nàng chính là mẫu thân ta. Đôi mắt của ta và nàng rất giống, nhìn kỹ, ngũ quan cũng tương tự nhau. Lục Mộc thúc công từng nói, mẫu thân là người Bắc Hải, sau khi đến Nam Hải, ngàn năm cũng chưa trở về, cho nên bây giờ đã không có thân nhân nhà mẹ đẻ, nàng đương nhiên không có khả năng là tiểu di và gì gì đó của ta. Ta dừng một chút, hành lang bên kia lại truyền tới tiếng bước chân.Đi ở phía trước là một nam tử mặc y bào màu đen, ngũ quan lộ ra một cỗ kiên quyết giống như lợi kiếm (6). Hắn đi đến bên cạnh nữ nhân mặc hoa phục, nâng nàng dậy, không biết nói nhỏ cái gì, hai người lúc này mới hướng về phía ta đi tới.Tâm của ta không biết tại sao có chút khẩn trương, nhìn bọn họ càng lúc càng tới gần, lòng bàn tay lại rịn ra mồ hôi lạnh. Thật không dễ dàng bọn họ mới đi tới trước mặt của ta, ta lại giật mình đến nói không ra lời. Lục Mộc thúc công một ngón tay chỉ về phía trước, như châm pháo nói: “Cha ngươi, mẹ ngươi, Nhị thúc công, Tam thúc công, Ngũ thúc công, thẩm thẩm, Tứ đường ca của ngươi…”Ta đầu óc choáng váng nghe hắn nói xong, hai mươi mấy người ở đây chờ hắn chỉ xong, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn lại giương lên khóe miệng, cười cười: “Kêu đi.”“Hồ nháo.” Người hình như được kêu là Tam thúc công kia một câu lạnh lùng.Lục Mộc thúc công lập tức hành một cái đại lễ với hắn: “Ngũ Ca.”Đầu ta lại rối loạn, nguyên lai là Ngũ thúc công.Lục Mộc thúc công đột nhiên thu hồi vẻ mặt bất cần đời, mặt nhìn về nam tử áo đen cùng nữ nhân mặc hoa phục kia nói: “Bây giờ ta đem Vô Song nguyên vẹn giao trả lại cho các ngươi, vừa vặn năm trăm năm.”Nam tử áo đen chậm rãi gật gật đầu, lại nhìn về phía ta, ánh mắt sắc bén kia nhìn đến làm ta có chút không thoải mái, lui thân một cái, tránh ở phía sau Lục Mộc thúc công, nắm chặt lấy tay hắn.Nữ nhân mặc hoa phục kia lúc trước thấy ta còn rất là kích động, nhưng bây giờ nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt nàng gần như có thể kết băng, nhìn thấy ta né tránh, trên mặt cứng đờ, xoay người rời đi.Trong lòng của ta khẽ khó chịu, ở trên thuyền ta nghĩ qua rất nhiều lần tình hình ta cùng cha mẹ gặp nhau, thế nhưng bất kể gặp mặt như thế nào, cũng không nghĩ tới sẽ dùng loại phương thức này để kết thúc. Chẳng biết tại sao tâm đau xót, bật thốt lên: “Nương…”Lời vừa thốt lên, chỉ thấy thân thể nữ nhân mặc hoa phục kia mạnh run lên, nhưng không dừng lại, cũng không quay đầu lại.Ta đột nhiên nhớ tới Nam Hải gọi mẫu thân của mình không phải như vậy, đây là cách gọi của Bắc Hải, mẫu thân của ta không phải là người Bắc Hải sao? Ta cả kinh, chẳng lẽ nàng không phải là mẹ ta? Chẳng qua là bộ dạng ta vừa khéo có điểm giống nàng? Ta trở nên ảo não, khó trách nàng đối với ta vẻ mặt lãnh đạm, khó trách nàng không để ý tới ta.Buổi tối cùng nhau ăn cơm tối, không nhìn thấy nữ nhân mặc hoa phục. Nhưng lại thấy được Cửu Vĩ Hồ tỷ tỷ khuynh tuyệt tứ hải trong truyền thuyết kia.Khi nàng đi ra, ta kinh ngạc ngay cả chiếc đũa đều đánh rớt. Một thân bạch y, mái tóc đen dài tới bên hông chỉ dùng một dải lụa trắng buộc chặt, trong gió mát nhẹ bay bay, toàn thân có một loại hơi thở lạnh lùng. Trong con ngươi màu đen lộ ra hàn ý nhàn nhạt thản nhiên, nhưng lại giống như một khối hàn băng dưới cái nóng mùa hè, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cao ngạo. Nàng cho ta cảm giác tốt đẹp chứ không giống với người tứ hải, thế gian này cũng không tìm được người thứ hai có loại hơi thở giống như nàng.Bỗng nhiên bởi vì nàng là tỷ tỷ của ta mà ta có phần kiêu ngạo không hiểu nổi, ta bổ nhào đứng dậy, bất chấp chiếc đũa rơi xuống trên mặt đất kia, cũng không để ý nơi này có bao nhiêu trưởng bối đang ngồi, thanh thúy kêu lên: “Tỷ.”Thời điểm tỷ tỷ nhìn về phía ta, trong mắt dường như lóe lên ánh sáng lưu ly rực rỡ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất có một tia vui vẻ không dễ phát hiện, nhưng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với ta một cái, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh phụ thân.Ta cảm thấy cái nhà này thật kì quái, một người như thế, hai người cũng như thế, bây giờ ngay cả chị ruột của ta, cũng lãnh đạm cực kỳ, theo lý thuyết ta năm trăm năm không về, xa cách từ lâu nay gặp lại (7) không phải là nên vui vẻ sao? Tại Bắc Hải, nhi tử (8) xuất môn một năm, lúc trở lại thì ngay cả láng giềng cũng sẽ vui mừng. Nữ nhi đã gả ra ngoài về thăm viếng, tất cả mọi người cũng vô cùng vui mừng không gì sánh được.Chẳng lẽ là do ta đã đi quá lâu, nên trái lại lại làm cho người ta có cảm giác ta không tồn tại rồi?Ăn xong cơm tối, Lục Mộc thúc công không biết đã chạy đi đâu, hắn luôn thích ném ta đến một chỗ mới, sau đó bản thân lại chạy đi tìm khoái hoạt. Nhưng mà hẳn là Nam Hải không có thanh lâu, cũng không có tửu trang đi?Ta được đưa đến phòng của mình, nhìn bài trí nơi này, mặc dù đơn giản, nhưng cũng là phong cách giản lược ta thích. Màu sắc bàn ghế, ngay cả màu sắc màn giường, nhìn qua cũng rất thuận mắt. Cách nhìn của ta trước kia và hiện tại cũng không có gì thay đổi lớn sao.Ta ra cửa, nhảy lên nóc nhà, đem cảnh trí nơi này thu vào trong đáy mắt. Bóng đêm mặc dù mập mờ, nhưng không hề ảnh hưởng tới thị lực của ta, chẳng qua là mới nhìn sơ qua, cũng đã kinh ngạc.Nơi này lớn đến không thể tưởng tượng nổi.Hôm nay ta đi qua tiền viện, đại sảnh, sân nhỏ ở trước phòng nhưng chẳng qua chỉ bằng một phần ngàn nơi này. Phòng ốc lan ra trăm dặm bị ánh trăng chiếu rọi, giống như đang ngủ say, mặc dù phòng ốc không phải là rất cao, nhưng lại đan xen hợp lí, nếu như từ gian giữa tách ra, trái phải đối diện, gần như là hoàn toàn chồng chéo lên nhau.Nhìn một hồi, ta đã cảm thấy bóng tối ẩn núp ở trong phòng muốn nuốt chửng ta, cảm giác bất an dâng lên, ta vội đứng dậy, chuẩn bị đi xuống, mới vừa di chuyển thì phía dưới có một người nhảy lên, nhìn kỹ, là Lục Mộc thúc công.Hắn thấy ta, cười nói: “Quả nhiên là ở trên nóc nhà.” Hắn bước đi thong thả chậm rãi tiến lại đây, khen ngợi, “Đêm nay trăng thật là sáng.”Ta nghe thấy giọng điệu này của hắn, biết là hắn có việc phải nói, hồ nghi trả lời hắn: “Ừ.”“Bắt đầu từ ngày mai ngươi phải chiếu cố chính mình thật tốt.”Ta gật gật đầu, quả nhiên là mỗi lần đến một chỗ mới liền ném ta đi, nhưng là nghĩ lại lại thấy không đúng, trước đây hắn sẽ không nói lời như vậy, ta cả kinh: “Ngươi muốn đi đâu?”“Có thể là ở trên Nam Hải, nhưng chắc là sẽ không ở nơi này.”“Vì cái gì, ngươi không phải là hồ ly sao?”Lục Mộc thúc công lắc lắc đầu, cười nói: “Ta chỉ là một con linh thú chưa từng đi theo chủ nhân, đã sớm không được coi là người Hồ tộc rồi.” Hắn lại duỗi tay tới sờ đầu của ta, “Nhớ phải chiếu cố chính mình thật tốt, không cần đi gây họa. Ta tìm được chỗ ở liền dẫn ngươi đi.”Ta hừ một tiếng, Lục Mộc thúc công mặc dù cũng là người trẻ tuổi, lại luôn coi ta như đứa trẻ, ta hoài nghi năm trăm năm nay ta cũng không có cao lên một chút nào là bởi vì hắn thường sờ đầu của ta. Ở Bắc Hải có một cách nói, đứa trẻ bị sờ đầu nhiều hơn sẽ không cao lên được, ta xem cách nói này đối với linh sủng cũng giống vậy.



Bình Luận (0)
Comment