Ta Là Thực Sắc

Chương 124

[1] Hòa Thị Bích: là ngọc nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, trong mấy trăm năm lưu truyền của nó, được mệnh danh là “Vô giá chi bảo”



Bởi vì nhưng hành động quá giới hạn của Đồng Diêu, tôi quyết định tịch thu chìa khóa của hắn.

Đồng Diêu ngoan ngoãn đem cái chìa khóa giao ra, không có chút dấu hiệu phản kháng.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, khi tôi mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thì thấy Đồng Diêu vừa bưng sữa đậu nành mùi thơm nứt vừa cầm theo bánh quẩy sáng bóng đứng ở cửa.

Thấy tình huống này, tôi há to miệng, lại quên khép lại, làm cho luồng khí như mùi trứng thối quanh co khúc khuỷu nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Do dạo này khí trời bắt đầu nóng, tuy rằng là buổi sáng, nhưng mồ hôi đã che kín trán Đồng Diêu.

Sợi tóc tóc dính vào trên gò má hắn, tuy không nhếch nhác, lại làm cho người ta tự dưng sinh ra một chút thương xót.

Hơn nữa, tay phải bưng sữa đậu nành nóng hổi đã nổi lên vết đỏ.

Đồng Diêu hoàn toàn xuất ra một bộ dạng không có nửa câu oán hận, lại âu yếm nhìn tôi.

Ý là: không sao, mặc sức chà đạp ta đi, tra tấn ta đi, SM ta đi, ta có thể chịu được!

Ngài có thể chịu được, tôi không có khả năng gánh vác a!

Không có biện pháp, tôi chỉ có thể thất bại đem chìa khóa giao cho hắn lần thứ hai.

Quản con mẹ nó, khi tôi ngủ nằm mơ, không chỉ có lỗ chân lông chảy ra dầu nhờn, mà còn có nghiến răng, chảy nước miếng nữa.

Nếu Đồng Diêu có thể ăn tôi như vậy, coi như là hắn có bản lĩnh!!!

Đồng Diêu không có bụng đói ăn quàng, hắn mỗi ngày chỉ nằm ở bên tôi, nhìn tôi, thỉnh thoảng đưa tay vuốt nhẹ lên da tôi.

Vào những lúc như thế này, tôi trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, sẽ bình tĩnh chuẩn xác hướng về phía hắn hà ra một hơi.

Tiếp theo, liền nghe thấy âm thanh vật nặng trên giường quay cuồng rơi xuống đất.

Lúc này, khóe miệng của tôi sẽ nở rộ ra một nụ cười đầy mỡ.

Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, nếu mỗi lần đều bị ngươi khi dễ, ta còn xứng danh Hàn Thực Sắc sao?

Mỗi lần nghĩ đến, tôi còn rất tự hào - - tôi Hàn Thực Sắc, là vũ khí sinh hóa có trí tuệ không ô nhiễm môi trường không cần dùng điện.

Trên dưới hai cái lỗ, đều có thể cả ngày phóng ra khí độc thuốc trừ sâu DDVP, tôi thật sự là bội phục chính mình.

Đương nhiên, ngựa cũng có lúc mất vó, có đôi khi, ngủ đến nửa đêm, vô cớ bị mùi thối làm cho thức giấc, cẩn thận xốc chăn lên ngửi, phát hiện hương vị tươi sống kia đúng là của chính mình.

Nhưng theo đó có thể thấy được, vũ khí sinh hóa của tôi cao thâm cỡ nào.

Tuy rằng thường xuyên bị uy lực vô cùng lớn như vậy tập kích, nhưng Đồng Diêu vẫn không biết sợ, vẫn tiếp tục ra vào nhà tôi.

Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Cùng một lý lẽ như vậy, vào nhà của tôi nhiều lần, cũng gặp được thứ tốt.

Chạng vạng hôm nay, đúng lúc tôi đang vui sướng tắm trong bồn tắm lớn, hai cái tai bởi vì cả ngày dựng đứng nghe lén tiếng gường kêu của vợ chồng son trên lầu mà trở nên thính vô cùng, lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa quen thuộc.

Còn cần phải nói sao?

Chính xác là tên Đồng Diêu trời đánh kia

Lão tổ tông ơi, hiện tại hắn không chỉ đến ban ngày, ngay cả buổi tối cũng đến đây.

Tôi vội vàng đứng dậy khỏi bồn tắm, cầm khăn tắm quấn lấy tấm thân trần trụi.

Ai ngờ trên sàn nhà có nước, tôi không chú ý, chân giẫm vào vũng nước, nhất thời ngã chổng vó.

Cùng lúc đó, tôi hét thảm một tiếng "A".

Đồng Diêu nghe tiếng liền mở cửa phòng tắm, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì, không có việc gì, ta tùy ý hát vang một khúc." Tôi ngượng ngùng không dám nói là mình ngã xuống, chỉ có thể viện cớ qua loa.

Xoa xoa mông lồm cồm bò lên, bỗng nhiên phát hiện Đồng Diêu hình như vẫn có không có âm thanh gì.

Nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt hắn nhìn tôi rất xấu xa, rất mờ ám.

Tôi nhìn theo tầm mắt hắn hướng về trước ngực mình, nhất thời như là bị lửa đốt mông.

Lão tổ tông ơi, bởi vì cú ngã vừa rồi, cái bánh bao bên phải của tôi bị lộ ra khỏi khăn tắm rồi.

Tôi, Hàn Thực Sắc, thành công lộ rồi!!!

Không, không chỉ là lộ một chút, là cả tây bán cầu cũng lộ rồi.

Đồng Diêu huýt sáo, bên phải khóe miệng nâng lên, xấu xa cười, nói: "Rốt cục nhìn thấy bộ dạng chân thực rồi, không tồi, so với tưởng tượng của ta vẫn đầy đặn hơn."

Đây là đùa giỡn, trắng trợn đùa giỡn.

Tôi nháy mắt cảm thấy chính mình như là xuyên không trở về cổ đại, bị Đồng Diêu ăn chơi trác táng bên đường ngăn lại, nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tiểu nương tử, thực non nớt a, theo Gia hồi phủ đi, cam đoan ngươi được uống rượu ngon."

Vì thế, tôi thở sâu, bình tĩnh đem khăn tắm quấn tây bán cầu bị lộ lại.

Sau đó, hai tay giữ hai ngực, điều chỉnh vị trí.

Tiếp theo, tôi ngẩng đầu, gằn từng tiếng: "Ngươi đều đã xem hết cả một bán cầu của ta, như vậy, để công bằng.., cũng phải đem tiểu đệ của ngươi cho ta xem một nửa. Tất nhiên là một nửa phần đầu."

Nói xong, tôi liền xông tới, chuẩn bị cởi quần Đồng Diêu.

Tiểu nương tử nắm lấy thắt lưng của tên ăn chơi trác táng, cười còn trác táng hơn cả tên ăn chơi trác táng: "Công tử cùng ta trở về đi, trong nhà ta không chỉ có mình ta, còn có mười nam nhân mạnh mẽ, cam đoan công tử không cần biết là phía trước hay là mặt sau, cũng sẽ không tịch mịch, đêm xuân thật là ngắn ngủi, công tử sẽ không phải ngượng ngùng."

Đồng Diêu tất nhiên sẽ không đứng ở tại chỗ để mặc nữ sắc ma tôi thoát quần, hắn xoay người bước đi.

Nếu đã là nữ sắc ma, tôi làm sao có thể vô duyên vô cớ chịu thiệt.

Vì vậy, tôi bước nhanh tới, túm chặt cổ áo hắn, đem Đồng Diêu đặt trên vách tường.

Mắt tôi híp lại một nửa, răng cửa trên phát ra âm thanh "Sưu sưu sưu" dâm đãng, trong mắt dục hỏa bỗng bốc lên soàn soạt: "Ngươi, muốn chính mình cởi hay là muốn ta giúp ngươi thoát?"

"Ta nhớ rõ đã từng nói qua, trừ phi ngươi cho ta nhìn phần trên, ta mới có thể cho ngươi xem phần dưới của ta." Đồng Diêu trả lời.

"Phần trên của ta đã cho ngươi xem a!!! Vừa rồi rõ ràng lúc nãy nhìn đến sắp rơi cả hai tròng mắt, đừng chống chế!!!" Tôi nghiến răng uy hiếp.

"Nhưng mà ta chỉ thấy một nửa, ai biết một nửa còn lại của ngươi là dạng gì? Hơn nữa, có rạp chiếu phim nào chỉ chiếu một lần quảng cáo mà khiến cho người khác mua toàn bộ vé rạp chiếu phim không?" Bạn học Đồng Diêu lời nói tao nhã, ngữ điệu không nhanh không chậm, nét mặt bình thản, như là trong xanh trong trời trong xanh, trời trong trời trong xanh.

Ngữ khí cùng thần thái của hắn sẽ làm bất cứ kẻ nào cũng đều tin tưởng, lời ngụy biện này chính là chân lý.

Nhưng Hàn Thực Sắc tôi mặc kệ.

Thiếu nợ trả tiền, nhìn chỗ tư mật của người khác, nhất định phải cho người khác chỗ tư mật của mình, đây là đạo lý hết sức thường tình.

"Dù sao hai bên không kém là bao nhiêu!!!" Tôi giống như là đại tỷ hắc đạo, chỉ còn thiếu ngậm một điếu thuốc: "Chẳng lẽ hai cái tinh hoàn của tiểu kê kê nhà người một cái là viên đạn còn một cái là cầu lông sao? Nói thừa, đem mênh căn ra đây cho ta!!!"

Đồng Diêu hoàn toàn không bị khí thế của tôi hăm dọa, hắn như trước khí định thần nhàn, hô hấp bình tĩnh, chân mày khóe mắt đều là rất ung dung.

Đó là lý do vì sao tôi nói, tôi nên đi xuống khu xanh hóa của tiểu khu mang về một viên gạch.

Đến lúc cần, trực tiếp quăng một viên vào đầu Đồng Diêu, chờ đến sau khi hắn ngất xỉu, đừng nói là muốn xem mệnh căn của hắn, ngay cả cắt mệnh căn của hắn bỏ vào vại muối dưa chua phỏng chừng hắn cũng không có năng lực phản kháng.

"Ngươi muốn xem, cũng không phải không thể." Đồng Diêu có vẻ nhượng bộ.

"Thật sự?!" Tôi kích động vạn phần, nước miếng theo đó chảy mênh mông, nhiệt huyết sôi trào, bụng dưới nóng rực, nước tiểu toan bành trướng.

Rốt cục có thể thấy tiểu Đồng Diêu.

Đợi lâu như vậy, chờ lâu như vậy, rốt cục có thể nhìn thấy hình dáng thật của tiểu Đồng Diêu.

Tôi hân hoan, nhảy nhót, hoan hỷ, mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa phải đi tìm bác gái hội trưởng chung cư mượn cái trống cơm và đeo ruy băng hồng đến nhảy múa.

Giờ phút này tôi giống như đứng ở đỉnh Everest.

Nhưng mà câu tiếp theo của Đồng Diêu lại làm cho tôi trong nháy mắt rớt xuống biển chết.

Hắn nói: "Chỗ đó của ta, nếu lấy ra rồi, thì phải sử dụng... Chỉ cần ngươi bằng lòng sử dụng nó một lần thì ngươi muốn nhìn bao lâu ta sẽ cho ngươi xem bấy lâu."

Lão tổ tông lỗi thời ơi.

Việc đó so với việc Ngô Cương chụp ảnh Hằng Nga trần truồng dâng Ngọc Đế xem cũng không có đê tiện như vậy.

Chỉ vì tôi liếc mắt nhìn tiểu Đồng Diêu của hắn một cái, lại bị đại Đồng Diêu “cưỡng” một lần?

Bàn tính này thật đúng là quá tinh ranh, khó trách người ta nói thương nhân bất động sản là gian trá nhất, tôi hôm nay cuối cùng cũng đã được mở mang kiến thức.

"Thế nào?" Đồng Diêu hơi hơi giơ khóe miệng lên, cười đến mờ ám, phong lưu vô hạn, đuôi lông mày, khóe mắt, tràn ngập ý tứ xấu xa, giống như một loại hoa lệ hắc ám sa đọa, làm cho tâm người ngứa ngáy.

"Ngươi cho là tiểu đệ đệ của người là vàng ròng 24k khảm kim cương sao?!" Tôi hừ lạnh một tiếng.

"Không, ta cho rằng tiểu đệ đệ của ta chính là tuyệt thế bảo kiếm, vừa xuất vỏ, về nhất định phải dính máu mới thu về." Đồng Diêu khi nói những lời này mà mặt không đỏ, da mặt quả nhiên là đủ dày.

"Ngươi là Tuyệt thế bảo kiếm? Hai cái bánh bao của ta có chẳng phải là Hoà Thị Bích sao!" Tôi dở khóc dở cười.

"Vậy không phải rất xứng sao? Bảo kiếm mĩ ngọc, chúng ta hoàn toàn có thể làm làm thí nghiệm xem bọn nó hợp không hợp." Đồng Diêu mỉm cười, ý cười theo khóe miệng chậm rãi khuếch tán trên khuôn mặt, có một loại ánh sáng lay động lòng người, chuyển động trên góc cạnh gương mặt hắn.

Đồng thời, hai con ngươi màu đen kia dần dần phóng ra một loại ma lực câu hồn đoạt phách, lay động lòng người.

Cho dù quen việc hắn câu dẫn, nhưng giờ phút tâm tôi bắt đầu tâm viên ý mã, suy nghĩ không chừng.

"Có dám thử xem không?" Đồng Diêu bắt đầu sử dụng chiêu khích tướng.
Bình Luận (0)
Comment