Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 56


Nhìn Thanh Thạch ăn như hổ đói, hoàn toàn không để ý tới của mình, Vương Dao trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.

Đây là sư tôn luôn yêu thương mình phải không? Hẳn là vậy? Có lẽ là thế?Chỉ là càng nghĩ, Vương Dao càng không thuyết phục được mình, một chiêu tự thôi miên này cũng vô dụng.

Tình thương của phụ thân thực sự giống như một vụ lở đất.

Rốt cục chú ý tới Vương Dao đang đứng bên cạnh, thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, trong lòng Thanh Thạch cũng khó chịu, dù sao cũng là áo bông nhỏ do một tay mình sủng ái a.

Chỉ có thể rưng rưng cúi đầu ăn một miếng cơm cuối cùng trong chén, lập tức thở dài thật sâu.

"Ai sảng khoái.

"Thỏa mãn, thể xác và tinh thần tựa hồ đều được thăng hoa, sau đó Vương Dao liền thấy một chén lớn đưa đến trước mặt mình.

"Đồ nhi, giúp vi sư rửa chén, ăn nhiều có chút no.

"Nói xong, cũng mặc kệ Vương Dao Đồng có đồng ý hay không, trực tiếp nhét vào trong tay, về phần mình thì duỗi thắt lưng rời đi.

Giờ khắc này, nước mắt cố nén hồi lâu, rốt cục nhịn không được mà vạch cạch chảy xuống.

Thay đổi, toàn bộ thay đổi, Đạo Nhất tông không phải bộ dáng mà mình tưởng tượng, ngay cả sư tôn cũng thay đổi.

Một bên rơi lệ, một bên rửa chén xong, Diệp Trường Thanh tất nhiên cũng chú ý tới vị đệ tử thân truyền mới vừa khóc vừa rửa chén này, còn kỳ quái mà nói.

"Muội muội này sao vậy? Chỉ rửa chén thôi, đến mức phải khóc sao.

"Chỉ là cũng lười quan tâm những thứ này, đi tới ghế dài nằm một cái, thoải mái a.


Sau đó chúng đệ tử rời đi, đồng thời bên cạnh đó đa phần các đệ tử đều để lại đông đảo tài nguyên tu luyện.

Tuy rằng mỗi người cũng không cho nhiều, nhưng nhiều người cộng lại thì lại không ít tý nào, cái này chẳng khác nào một toàn bộ đệ tử Thần Kiếm Phong đang bao nuôi một người, đãi ngộ này tất nhiên có thể tưởng tượng ra được.

Đối với việc này, Diệp Trường Thanh cũng đã quen rồi, dùng lời của các đệ tử mà nói, Diệp Trường Thanh không nhận, bọn họ mới không an tâm được.

Dần dà, chuyện này đã hình thành một loại thói quen, mỗi một đoạn thời gian, các đệ tử sẽ bổ sung cho Diệp Trường Thanh một đợt tài nguyên tu luyện, điều này cũng dẫn đến, hiện tại ngay cả Luyện Thể Đan Diệp Trường Thanh cũng chướng mắt.

Tu vi Xung Mạch Cảnh, Diệp Trường Thanh cũng đã ăn tới Xung Mạch Đan, hơn nữa cũng không chủ động luyện hóa, trức tiếp hấp thu, quả thật là ngang tàng.

Tiện tay ném một viên Xung Mạch Đan tiến vào trong miệng, mùi đan nồng nặc, hương vị tốt hơn không ít so với Luyện Thể Đan, quả nhiên là tiền nào của nấy.

Ban đêm Thần Kiếm Phong vẫn ồn ào như trước, so với các phong khác, Thần Kiếm Phong quả thực giống như là ngày lễ vậy.

Vẫn có thể tùy ý thấy được có đệ tử đang tu luyện như trước.

Một đêm cũng tu luyện như vậy cũng chấm dứt, chờ đến sáng sớm hôm sau, đông đảo đệ tử lại nhao nhao bắt đầu hành động.

Có điều không ai chú ý tới, một bóng người từ bên ngoài Thần Kiếm Phong lại nhân lúc này nhanh chóng bay vút đến, trên người mặc trang phục đệ tử nội môn.

Không phải ai khác, chính là Kim Mẫn đã lâu không gặp.

Từ sau khi quy củ nhà bếp thay đổi, Kim Mẫn thân là đệ tử nội môn, hình như đã rất lâu không gặp nàng.

Mọi người vội vàng tu luyện, ăn cơm, đoạt vị trí, tất nhiên cũng không có chú ý.

Nghe nói là nhận nhiệm vụ ra ngoài, mà hôm nay cuối cùng cũng đã trở về.

"Vẫn còn kịp giờ.


"Sắc mặt có chút vội vàng, nhìn thời gian, Kim Mẫn nhẹ giọng nỉ non nói, thân hình lập tức càng thêm tăng tốc vọt về phía vị trí phòng bếp.

Vừa mới trở về tông môn đã bắt kịp giờ cơm, Kim Mẫn cảm thấy nhất định là ý trời muốn cô phải ăn một miếng bữa sáng hôm nay.

Rất nhanh liền vọt tới ngoài phòng bếp, lúc này cuộc cạnh tranh đã bắt đầu, mà Kim Mẫn thì không chút do dự trực tiếp gia nhập chiến cuộc.

"Mẹ kiếp, Kim sư muội.

"Một gã đệ tử vừa mới cùng Kim Mẫn đối chiến một chiêu, nhìn thấy người tới là Kim Mẫn, lúc này kinh hãi nói, có điều lập tức liền cười khẽ một tiếng.

"Coi như sư muội đã trở về, chỉ là bữa sáng hôm nay sẽ không có phần của ngươi.

""Sư huynh cũng không nên cao hứng quá sớm.

"Luận về thực lực, Kim Mẫn chỉ xếp tầm trung trong đám đệ tử nội môn, mặc dù không tính là đáy, nhưng muốn đoạt được vị trí trong sáu trăm danh ngạch, cơ hồ là không có khả năng.

Chênh lệch vẫn có chút lớn, trừ khi là gặp được may mắn.

Cho nên gã sư huynh này mới tràn đầy tin tưởng như thế, nhưng theo một phen kịch chiến hạ xuống, vẻ mặt của sư huynh này dần dần thay đổi.

Không đúng, Kim Mẫn này ra ngoài một chuyến, sao thực lực lại trở nên mạnh như vậy? Ngay cả Cửu Thuật cũng đã tu luyện đạt tới cảnh giới tiểu thành.

"Sư muội ngươi.

.


.

"Mặt lộ vẻ kinh ngạc nói, nhưng không đợi hắn nói xong, Kim Mẫn liền cười ngắt lời.

"Sư huynh, ngươi không biết sư muội vì có thể ăn một miếng cơm này, đến tột cùng trả giá như thế nào.

Trong khoảng thời gian này sư muội đã chịu không ít khổ sở, lăn lộn trong vũng bùn.

Bị đại yêu đuổi giết hơn ngàn dặm.

Một mình đối mặt với hơn trăm tà mà.

Tiến vào tám đại cấm địa.

Trải qua cửu tử nhất sinh mới may mắn thành công.

"Kim Mẫn gằn từng chữ nói ra, mỗi một câu đều mang theo ý chí vô cùng kiên định, đối với việc này, vị sư huynh này đều nghe thấy đều choáng váng.

Không phải Kim Mẫn chỉ đi làm nhiệm vụ thôi sao? Sao lại có cảm giác mạo hiểm đến như vậy? Nàng nhận nhiệm vụ năm sao à? Nhưng nhiệm vụ năm sao cũng không đến mức mạo hiểm như thế đi.

Ngươi nghe được những gì nàng đã trải qua, lăn lộn hố bùn thì không nói, còn bị đại yêu đuổi giết, đối mặt với mấy trăm tà ma, đặc biệt khoa trương nhất chính là, nàng mẹ nó đi vào tám đại cấm địa.

Đó là địa phương gì, đó là tám khu vực hung hiểm nhất Đông Châu a, nếu không cũng không được xưng là cấm địa.

Nếu không phải tông môn chuyên môn tổ chức, có phong chủ hoặc là chủ tọa trưởng lão cùng cường giả đứng đầu dẫn đội, đông đảo đệ tử Đạo Nhất tông cũng sẽ không tùy tiện đi vào trong đó.

"Sư muội ngươi.

.

.

"Vẫn mở miệng muốn nói cái gì, nhưng lại một lần nữa bị Kim Mẫn cắt đứt.


"Cho nên, từ nay về sau, mỗi một bữa cơm trong phòng bếp này, sẽ luôn có một phàn cho Kim Mẫn ta, đây là ta dùng mạng để đổi lấy.

"Theo một câu này hạ xuống, hai tay Kim Mẫn kết ấn, thi triển thuật pháp, sư huynh này trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Trong thời gian ngắn ngủi, Kim Mẫn quả thực giống như biến thành người khác, mà tất cả đều là bởi vì thức ăn của Thần Kiếm Phong.

Trong khoảng thời gian ra ngoài, mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, thứ chống đỡ Kim Mẫn một đường đi tới, đều là thức ăn của Thần Kiếm Phong, vừa nghĩ đến chén mì Phúc Kiến kia, một chén lớn, trong mắt Kim Mẫn đều trở nên tràn đầy hy vọng sống.

Nàng làm sao có thể chết, làm sao có thể chết, còn chưa ăn được thức ăn trong phòng bếp mà.

Sau khi thắng lợi, trong mắt Kim Mẫn tràn đầy kiên định nhìn về phía phòng bếp, nhìn về phía cửa sân vẫn đóng chặt như trước.

Mà phía sau không xa, vừa mới bị đánh bay, lúc này sư huynh lảo đảo đứng dậy, phảng phất nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trên người Kim Mẫn.

Đây là chấp niệm trong lòng người, giờ phút này ở trên người Kim Mẫn, thế mà đã hoàn toàn bùng nổ.

"Sư muội.

"Biểu tình phức tạp hô một câu, vì có thể ăn được cơm trong phòng bếp, ngươi làm đến mức này luôn sao?Vốn còn cảm thấy không thể hiểu được sao Kim Mẫn lại đột nhiên rời khỏi tông môn, ngay cả tay nghề của Trường Thanh sư đệ cũng có thể níu kéo.

Nhưng hiện tại nhìn lại, là mình quá ngây thơ, sư muội đây là cố tìm đường sống trong cái chết.

So sánh với sư muội, mỗi ngày bọn họ tu luyện còn coi là khắc khổ sao? Mới ngày hôm qua còn có thể nói là khắc khổ, nhưng hiện tại vừa nhìn, quả thực vẫn còn quá thoải mái.

Sư muội đây mới là thật sự là lịch luyện sinh tử a, đứng giữa sinh tử cưỡng ép mình nhanh chóng trưởng thành, có thể làm đến một bước này, bữa ăn sáng hôm nay, sư muội xứng đáng có được một phần.

Trong lòng sinh ra một cỗ ý kính nể, nhưng đồng thời còn có một chút không cam lòng, nhìn bóng lưng Kim Mẫn xếp vào đội ngũ, vị sư huynh này kiên định nỉ non.

"Sư muội có thể, ta cũng có thể.

".

Bình Luận (0)
Comment