Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 70

Tin tức Nhiệm Vụ Đường đóng cửa, rất nhanh đã tạo ra oanh động lớn trong Đạo Nhất tông.

Đệ tử của các phong khác sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên là kích động, là vui mừng.

Thứ nhất là bởi vì sau này không cần làm nhiệm vụ đến mệt chết, thứ hai là bởi vì Thần Kiếm Phong cũng không có nhiệm vụ mà tiếp nhận.

"Được, đóng là tốt, tất cả mọi người không phải nhận nữa."

"Ta lại có cảm giác nở mày nở mặt a."

"Ha ha, tam Trưởng Lão uy vũ, lần này người của Thần Kiếm Phong chắc cũng phải choáng váng."

Đệ tử Thần Kiếm Phong đích thật là choáng váng, không ít người sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, hưng phấn đi đến Nhiệm Vụ Đường giao trả, nhưng lại thấy nơi đây đã đóng cửa.

Giờ cơm tối, sau khi chúng đệ tử ăn cơm xong, tụ tập trong phòng bếp, một đám nhịn không được oán giận.

"Nhiệm Vụ Đường này rốt cuộc là bị sao vậy, sao lại đóng cửa."

"Ba nhiệm vụ trên tay ta còn chưa được trả thù lao đây."

"Ai chẳng có hai ba cái nhiệm vụ, vấn đề là sau này phải làm sao bây giờ? Nhiệm Vụ Đường không mở cửa, chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ như thế nào? ”

Một đám đệ tử Thần Kiếm Phong buồn bực đến cực điểm, Diệp Trường Thanh ở một bên, đám người Hồng Tôn thì co giật khóe miệng.

Thật sự là đóng cửa rồi, Nhiệm Vụ Đường cũng bị các ngươi chơi đến mức đóng cửa, đúng là tiểu đao lạt thí cổ, được mở rộng tầm mắt a.

Hồng Tôn bĩu môi, cảm giác giống như lại có người muốn tới cửa, nhưng nghĩ lại, liên quan gì đến ta, đệ tử Thần Kiếm Phong ta quy củ như vậy, cũng không làm ra chuyện gì khác người, cho dù là đại sư huynh tới cũng không nói được cái gì.

Chuyện đầu đuôi thế nào Hồng Tôn đã sớm hiểu, không phải là đệ tử Thần Kiếm Phong ta siêng năng một chút thôi sao, đâu có lỗi gì?

Hồng Tôn mười phần tự tin, bên kia, trên chủ phong, trong động phủ của Nhị Trưởng Lão Thạch Tùng, hắn cùng với Tam Trưởng Lão hai người mặt mày ủ rũ ngồi cùng một chỗ.

"Nhị sư huynh, làm sao đây, Nhiệm Vụ Đường cũng đóng cửa rồi."

Tam Trưởng Lão vẻ mặt chua xót hỏi Thạch Tùng, nghe vậy, Thạch Tùng cũng bất lực, có thể làm gì bây giờ.

"Nếu không Chấp Pháp Đường của huynh đi qua cảnh cáo đệ tử Thần Kiếm Phong thử xem?"

"Ngươi điên rồi sao, Thần Kiếm Phong người ta thì có gì sai? Ta nói được gì? Chẳng lẽ cần cù một chút cũng sai sao?"

"Vậy phải làm sao bây giờ."

Hoàn toàn không hợp lý, nhưng mọi chuyện phát triển đến bước đường này rồi, hiện tại phải làm sao đây?

Tam Trưởng Lão không chút nghi ngờ, cho dù qua mấy ngày nữa Nhiệm Vụ Đường mở cửa lại, kết quả vẫn sẽ như vậy.

Thật đúng là phá hoại mà, nhưng lại không có lý do gì để tìm người ta nói đạo lý.

"Ta thật sự phục lão già nát rượu Hồng Tôn này."

Trong lòng phiền muộn, Tam Trưởng Lão khóc không ra nước mắt mắng mỏ, mắt Thạch Tùng lúc này đột nhiên sáng lên, giống như vừa nghĩ ra chủ ý hay ho gì, quay đầu hưng phấn nói với Tam Trưởng Lão.

"Sư đệ, ta nghĩ ra rồi."

"Nghĩ ra cái gì?"

"Doanh trại gần biển không phải là luân phiên nhau trấn thủ sao, vừa lúc đến phiên Thần Kiếm Phong a."

Lời này vừa nói ra, Tam Trưởng Lão sững sờ, sau đó lại hưng phấn hẳn lên, đúng vậy, làm sao có thể quên chuyện này.

Doanh trại gần biển kia, là giao điểm của Đông Châu và Đông Hải.

Trong Đông Hải có vô số yêu thú thủy tộc, vào thời kỳ thượng cổ vẫn luôn tập kích quấy nhiễu vùng ven biển.

Vì thế, Đạo Nhất tông cùng Đông Hải tộc trải qua vô số lần đại chiến, hai bên đều tử thương thảm trọng.

Cuối cùng vẫn nhờ tổ sư của Đạo Nhất tông ra tay, bày ra một trận pháp lớn ở bờ biển Đông Hải, lúc này mới có thể ngăn cản được Đông Hải tộc ở bên ngoài.

Chỉ là mắt trận của trận pháp này, có một khe nứt.

Thông qua khe nứt này, có thể giúp cho tu sĩ, yêu thú có cốt linh không quá hai trăm, tu vi không vượt quá Pháp Tướng cảnh đi qua.

Cho nên, Đạo Nhất tông xây một tòa thành trì ở nơi đây, gọi là doanh trại gần biển.

Ngoại trừ Ảnh phong, Bách Thảo phong và các phong đặc biệt khác, hàng năm những phong còn lại đều thay phiên nhau đến doanh trại gần biển đóng quân, hơn nữa tất cả đệ tử đều phải đi.

Tính nguy hiểm không cao, dù sao những cường giả tộc Đông Hải cũng không có cách nào tiến vào nơi này, tuy rằng có tranh đấu, nhưng quy mô không lớn.

Nói trắng ra chỉ là tới doanh đại gần biển đợi chờ một năm mà thôi.

Mà cái này vừa đúng ý của hai người Thạch Tùng, đúng vậy, nếu không có biện pháp giải quyết phiền toái, vậy thì giải quyết đám người tạo ra phiền toái.

Trực tiếp đưa toàn bộ đệ tử Thần Kiếm Phong ra đó, không phải là giải quyết được vấn đề từ tận gốc rễ hay sao.

"Nhị sư huynh sáng suốt."

"Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghĩ đến, có lẽ đây chính là cái gọi là ý trời đi."

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm đại sư huynh?"

"Cũng được, chuyện luân phiên trấn thủ doanh trại gần biển này, cũng nên đưa vào danh sách quan trọng."

Với tâm trạng hưng phấn, hai người vội vàng chạy tới động phủ của đại sư huynh Tề Hùng.

Nhìn thấy hai người Thạch Tùng đến, Tề Hùng ban đầu còn thấy kỳ quái.

"Sao vậy, các ngươi có chuyện gì mà cùng nhau đến chỗ này của ta."

"Đại sư huynh, chúng ta là tới tìm huynh thương nghị chuyện luân phiên canh giữ doanh trại gần biển, không phải chỉ còn nửa tháng nữa là đến lúc đổi người sao, đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng đợi đủ một năm rồi, kế tiếp đến phiên Thần Kiếm Phong."

Thạch Tùng nói, chỉ là sau khi nghe vậy, Tề Hùng nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng tại sao các ngươi đột nhiên lại quan tâm đến chuyện này?"

Luân phiên canh giữ doanh trại ngoài khơi, vốn dĩ cũng không do hai người này quản, lúc trước hai người chưa bao giờ hỏi về chuyện này, thế nào bây giờ lại chủ động tìm tới cửa.

Nghe Tề Hùng nói vậy, hai người Thạch Tùng trầm mặc một lát, sau đó đồng loạt tâm sự.

"Đại sư huynh, huynh không biết đệ đã khổ cỡ nào đâu, Chấp Pháp Đường của ta, đoạn thời gian trước sắp thành cái chợ, mỗi ngày đều có đệ tử đến cáo trạng, nối liền không dứt, toàn bộ đều đến để cáo trạng Thần Kiếm Phong.

"Còn có đệ nữa, đại sư huynh, Nhiệm Vụ Đường của ta bây giờ cũng đóng cửa rồi, tất cả nhiệm vụ thấp sao trong tông môn đều bị nhận hết, nếu không tiễn bọn họ đi, chức Đường Chủ Nhiệm Vụ Đường của ta cũng không có cách nào làm nữa."

Đoạn thời gian trước Tề Hùng bế quan, đối với những chuyện này hoàn toàn không biết chút gì, lúc này nghe hai người Thạch Tùng nói xong, sắc mặt Tề Hùng cũng dần thay đổi.

Nói xong, có lẽ đang hồi tưởng lại những chuyện cũ không thể chịu nổi kia, ánh mắt hai người Thạch Tùng đều đỏ lên.

Thoáng nhớ lại một chút, vừa dứt lời, hai người đứng dậy, đồng thời thỉnh cầu.

"Đại sư huynh, huynh thương đệ, để Thần Kiếm Phong đi đi."

"Khẩn cầu đại sư huynh đưa Thần Kiếm Phong đến doanh trại gần biển."

Hai người thật sự bị chỉnh cho sợ, thấy thế, Tề Hùng há miệng nói.

"Ai, hai vị sư đệ vất vả rồi."

"Đại sư huynh, đây không phải là vấn đề khổ hay không, đệ tử Thần Kiếm Phong nhất định phải đi."

"Đúng vậy, càng nhanh càng tốt."

Hai người quyết tâm muốn tiễn các đệ tử Thần Kiếm Phong đi, các ngươi mẹ nó cút ra doanh trại gần biển ở đi, tuy rằng cũng chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng thế cũng đủ rồi.

Hai người Thạch Tùng không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, trước tiên để cho ta bình tĩnh hết một năm này rồi nói sau.

Thấy thái độ hai người kiên quyết, Tề Hùng suy nghĩ một lát, cũng gật đầu đáp ứng.

"Được rồi, ngày mai ta tự mình nói với Hồng Tôn sư đệ, để cho hắn mau chóng an bài chuyện luân phiên trấn thủ."

Nghe được lời này, hai người Thạch Tùng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá.

"Sư huynh anh minh."

Đây tuyệt đối là quyết định anh minh nhất của Tề Hùng.

Từ chỗ Tề Hùng rời đi, nhìn bầu trời đầy sao, hai người Thạch Tùng cảm thấy hình như ánh sao tối nay cũng sáng hơn một chút, thật đúng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái mà.

"Chúc mừng sư đệ, Nhiệm Vụ Đường sắp mở lại."

"Chung vui chung vui."

Một cảm giác thoải mái nói không nên lời làm cho hai người cảm thán không thôi.
Bình Luận (0)
Comment