Nhìn những đệ tử của Thần Kiếm Phong cách đây không lâu còn nói chỉ có hơn mười vạn yêu thú thề chết không lui, hiện tại liền quay đầu bỏ chạy, các loại thân pháp vũ kỹ đều thi triển đến cực hạn.
Một đám đệ tử Ngọc Nữ Phong lần lượt trợn tròn mắt.
Thật sự là hoàn toàn không có một tia do dự, cứ như vậy mà bỏ lại các nàng?
Cặn bã nam a, người nào người nấy đều bỏ chạy, để lại một đám nữ nhân các nàng ở phía trước chống đỡ.
Những tiểu tiên nữ như các nàng đều tức giận đến mức nhịn không được mà chửi bậy.
Mà chúng yêu thú đối diện thấy thế, cũng trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau khi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía các đệ tử Ngọc Nữ Phong trở nên vô cùng trêu tức.
"Ha ha, thì ra Đạo Nhất tông các ngươi đều thế sao? Thật xưng dánh chính đạo đứng đầu."
"Bị đồng bạn vứt bỏ đi."
"Gϊếŧ a."
Trong lúc nhất thời, yêu thú giống như thủy triều xông tới, đối mặt với vô số yêu thú vây quanh, trong lòng đệ tử Ngọc Nữ Phong chỉ còn lại vô hạn chua xót.
Các nàng không phải bại ở trên tay yêu thú, mà là bại ở trên tay người của mình a.
Chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể kiên trì.
Bên kia, đông đảo đệ tử Thần Kiếm Phong đã vọt tới cửa trận pháp, Vương Dao, cùng với mấy nữ đệ tử kia đã sớm múc xong một chén canh bày trên bàn.
Tuy rằng các nàng cũng rất muốn uống, nhưng vẫn phân được nặng nhẹ, trước mắt khẳng định phải bảo đảm cho chúng đệ tử có thể uống được canh.
Về phần Diệp Trường Thanh, vẫn luôn bận rộn, dù sao số người rất nhiều, lượng canh này vẫn không đủ.
"Mẹ kiếp, mẹ nó đừng có động thủ, lúc này rồi còn muốn chơi bẩn sao?"
"Mẹ nó là tên nào dùng Triền Thủ? A, đã lên tận chiến trường vẫn còn chơi bẩn như vậy sao?"
"Đừng cướp, đừng cướp, mỗi người đều có."
"Không cần thi triển thuật pháp, đừng công kích người của mình, mỗi người đều có."
"Này này, vị sư đệ này, mời ngươi buông phù trận trên tay xuống."
"Đủ rồi, không nghe thấy đều có sao, xếp hàng sẽ chết à."
"Ta bị thương nặng, bị cắn bảy nhát, bị cào mười tám nhát, sắp không chịu nổi nữa, cho ta uống trước a."
"Mẹ nó ngươi căn nhau với yêu thú saohay gì? Còn cắn bảy nhát, cút qua một bên, ta bị chém hai mươi tám đao đây, trước cho ta uống a."
Vẫn là tràng diện hỗn loạn như trước, nhưng cũng chỉ là uống canh mà thôi, cũng không quá phiền phức, đệ tử phía trước uống xong, rất nhanh đệ tử phía sau cũng có thể uống.
Mà nuốt xuống một ngụm canh, các đệ tử Thần Kiếm Phong vốn đang trọng thương, trong nháy mắt giống như được tiêm máu gà, triệt để sống lại.
"Canh này."
"Thế nào?"
"Mẹ nó ngon quá đi."
"Mẹ nó, lão tử hỏi ngươi công hiệu như thế nào."
"Ta cảm giác như sống lại."
"Vậy thì cút ra ngoài chống đỡ tiếp đi."
"Phía trước đang nhâm nhi rượu hay gì? Uống nhanh lên, ta còn đang chảy máu đây."
Tuy rằng còn chưa thỏa mãn, nhưng cũng biết các đệ tử Ngọc Nữ Phong ở phía trước phải gánh chịu áp lực cực lớn, cho nên mọi người cũng không dám trì hoãn thời gian, buông chén xuống, lúc này quay đầu lần nữa hướng về chiến trường.
"Sư muội ta tới rồi."
"Mau mau mau, chơi chết chúng nó, có lẽ còn có thể cướp được chút canh cặn."
"Gϊếŧ a."
Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử Thần Kiếm Phong gϊếŧ trở về chiến trường, khí thế kia quả thực còn cao hơn so với lúc mới bắt đầu.
Chúng nữ vốn tưởng rằng Ngọc Nữ Phong bị vứt bỏ, nhìn chúng đệ tử Thần Kiếm Phong hùng dũng hiên ngang gϊếŧ về, trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.
Hóa ra các người thật sự đi uống canh a.
Ngay cả chúng yêu thú giờ phút này đều cảm thấy chết lặng, Thần Kiếm Phong này không phải chạy trốn sao?
Nhưng lập tức lại tức giận đến cực điểm, đây là xem thường chúng nó sao? Thật sự đi uống canh? Các ngươi nghĩ các ngươi đang ở nhà sao.
Trong lúc nhất thời, chúng yêu thú hoàn toàn cuồng bạo, chỉ là chúng nó cuồng bạo, đệ tử Thần Kiếm Phong so với chúng nó càng cuồng bạo hơn.
Vết thương trên người đã hoàn toàn không đau, mấu chốt hơn chính là, uống xong ngụm canh này của Diệp Trường Thanh, trong lòng bọn họ đều trở nên hưng phấn.
Hình như canh này còn có tác dụng tâm lý hơn, Diệp Trường Thanh thật sự không ngờ tới điểm này.
Mặt đối mặt, đệ tử Thần Kiếm Phong chém ra một kiếm, khí thế bùng nổ, như thể căn bản không có bị thương.
Trong mắt càng dạt dào sát ý.
"Nghiệt súc, gia gia ngươi lại trở về, chết cho ta."
"Nhìn kiếm."
"Chém đầu chó của ngươi."
Nhìn một nhóm đệ tử Thần Kiếm Phong, Ngọc Nữ Phong tê dại.
"Sư tỷ, bọn họ..."
"Ừm, có chút không thích hợp thì phải."
Vừa rồi tuy nói có khí thế, nhưng dù sao cũng bị thương, khẳng định không bằng lúc ban đầu được.
Nhưng hiện tại, cũng thật quá đáng đi.
Ngươi nhìn xem, một người đối phó với bảy tám con yêu thú, còn gϊếŧ tới long trời lở đất, quả thực sắp lật trời rồi.
Chẳng lẽ canh kia thật sự có bí ẩn gì?
Nghĩ tới đây, có đệ tử Ngọc Nữ Phong nói.
"Sư tỷ, nếu không chúng ta cũng đi uống một chén?"
Nghe vậy, vị sư tỷ này nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong trước người, thoáng do dự liền gật đầu nói.
"Ừm, đi xem thử."
Trong lúc nhất thời, đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng vọt tới trận pháp.
Đồng thời, trên bầu trời, Hồng Tôn cũng muốn uống canh a, nhưng Huyết Hổ Yêu Vương vẫn quấn lấy, làm cho hắn không có chút cơ hội nào.
Hơn nữa, một khi Hồng Tôn rời đi, đệ tử phía dưới nhất định không ngắn được Huyết Hổ Yêu Vương, loại đùa giỡn này cũng không dám thực hiện..
Muốn uống nhưng không có cơ hội, làm sao bây giờ?
Nghĩ trái nghĩ phải, Hồng Tôn đột nhiên nói với Thanh Thạch ở bên cạnh.
"Ta đi uống canh, ngươi chống đỡ một chút."
???
Nghe được lời này, Thanh Thạch một đầu đầy dấu chấm hỏi, hai đầu Yêu Vương, ta lấy gì để chống đỡ?
Thấy thế, Hồng Tôn cũng đoán được Thanh Thạch đang suy nghĩ cái gì, nói.
"Ta uống xong trở về đổi phiên với ngươi, hơn mười hơi thở ngươi cũng không đỡ nổi sao? Ngươi có muốn uống hay không"
Đây là biện pháp duy nhất, nghe vậy, vốn dĩ thanh thạch còn có chút do dự, lúc này không có chút do dự gật đầu đáp.
"Được."
Lập tức Hồng Tôn lắc mình, chủ động rút lui về phía sau, mà Thanh Thạch nhìn chuẩn cơ hội, đánh ra một chưởng, trực tiếp kéo Huyết Hổ Yêu Vương vào trong cuộc chiến.
Lúc này Huyết Hổ Yêu Vương là đang choáng váng.
Vừa rồi hắn nghe được cái gì, Hồng Tôn đang giao thủ với mình, bởi vì muốn đi uống canh, cho nên để Thanh Thạch ngăn cản mình, lấy một địch hai.
Nhất thời cảm giác bị khuất nhục thật lớn, Huyết Hổ Yêu Vương giận dữ quát.
"Hồng Tôn, ngươi xem thường ta?"
Mà Hồng Tôn hoàn toàn không có trả lời, lắc mình một cái liền vọt tới hướng lối vào trận pháp.
Lối vào, Hồng Tôn cùng một đám đệ tử Ngọc Nữ Phong tranh giành với nhau.
Nói tới những đệ tử Ngọc Nữ Phong này, ngay từ đầu còn không quan tâm, nhưng sau khi uống một ngụm, trong nháy mắt hóa thân thành đệ tử Thần Kiếm Phong đời thứ hai.
"Ngon quá ngon quá."
"Thì ra là như thế, thì ra là như thế, khó trách đệ tử Thần Kiếm Phong lại giống như được tiêm máu gà vậy."
"Ta chưa từng uống được món canh nào ngon như vậy."
"Trường Thanh sư đệ, ngươi thiếu đạo lữ sao?"
"Chỉ có ngươi muốn làm đạo lữ sao? Trường Thanh sư đệ nhìn ta, ta làm nha hoàn cũng có thể nha, loại mang theo giường ấm."
"Trường Thanh sư đệ, sau này sư tỷ nuôi ngươi a."
Không chỉ là bị hương vị chinh phục, ánh mắt nhìn Trường Thanh sư đệ cũng càng ngày càng nóng rực hơn.
Lúc này Diệp Trường Thanh đang cúi đầu nấu canh, đột nhiên có một loại cảm giác như rơi vào bầy sói, vô số ánh mắt cực nóng kia, tựa như muốn nuốt sống luôn hắn.
Các loại ngôn từ dùng để miêu tả về hổ sói cũng đều phải giơ tay đầu hàng.
Ai nói tiên nữ tu tiên giới rất rụt rè, nhìn những đệ tử Ngọc Nữ Phong này, quả thực là như sói như hổ a.