Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 10 - Lại Thêm Một Người

Cây chổi đang cháy trong tay đệ tử tạp dịch này, quả thực tựa như một cái bánh xe lửa vậy.

"Cháy, Trình sư đệ, chổi cháy kìa."

Thấy thế, tên đệ tử tạp dịch còn lại vội vàng mở miệng hò hét, nghe vậy, Trình sư đệ mới phát hiện toàn bộ chổi của mình đều đã bị thiêu hủy.

Vừa rồi chỉ muốn nhanh chóng quét xong, sau đó đi ăn cơm, hoàn toàn không chú ý tới.

Lúc này phản ứng lại, vội vàng dậm chân lên chổi để dập lửa, một bộ hận rèn sắt không thành thép nói với cây chổi.

"Thứ vô dụng, suýt nữa là hỏng chuyện lớn của ta."

Nói xong hắn còn thản nhiên vứt cây chổi đi, nói với đệ tử tạp dịch còn lại.

"Sư huynh, cho ta mượn chổi của ngươi dùng một chút."

"A. . . sư đệ ngươi không sao chứ?"

Hắn có chút lo lắng hỏi thăm, rõ ràng trạng thái của tên này không ổn a, chỉ là Trình sư đệ vẫn lắc đầu, sau khi tiếp nhận chổi, lại bắt đầu quét dọn.

Bọn họ chưa từng tới nhà bếp, tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng ba người Trình sư đệ, quét xong kết thúc công việc, đi ăn a.

Không chỉ có ba người Trình sư đệ, những đệ tử tạp dịch khác cũng như thế, vội vàng tăng nhanh động tác trên tay, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, nhanh chóng xếp hàng.

Có điều tất cả mọi người đều rất ăn ý không nói ra.

Bọn họ cũng không có ngốc, phòng bếp chỉ có một mình Diệp Trường Thanh, hiện tại mới có mấy chục người đã có chút không đủ ăn, nếu lại có thêm người tới, vậy còn ăn cái rắm gì a.

Cho nên, những người từng ghé tới nhà bếp đều lựa chọn giấu diếm, ít đi một người, liền bớt đi một cái miệng a, như vậy mình có thể ăn thêm hai miếng, suy nghĩ như vậy cũng không có gì không ổn.

Không chỉ có đệ tử tạp dịch sốt ruột, lúc này tại khu vực đệ tử thân truyền, một nữ tử mặc váy dài màu trắng, khí chất cao lãnh đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó.

"Sư đệ, ngươi có thấy Du Du sư muội không?"

Nữ tử này cũng là đệ tử thân truyền, sáng sớm hôm nay không phát hiện Lục Du Du, tìm khắp nơi đều không tìm được.

Nghe vậy, gã đệ tử này liền lắc đầu.

"Không gặp a, có điều chạng vạng ngày hôm qua ta có thấy Du Du sư muội vội vàng xuống núi thì phải, cũng không biết có chuyện gì."

Nghe vậy, nữ tử kia gật gật đầu, vội vàng chạy về phía chân núi.

Khu vực đỉnh núi đều bị cô lục tung lên nhưng vẫn không tìm thấy được Lục Du Du, chỉ có thể đến chân núi thử vận khí.

Chỉ là nha đầu này chạy tới chân núi làm cái gì chứ, đó không phải là khu vực đệ của tử tạp dịch sao?

Là đệ tử quan môn cuối cùng của Phong Chủ Thần Kiếm Phong, Lục Du Du được sư huynh sư tỷ cực kỳ sủng ái, hiện tại lại đột nhiên mất tích, tất nhiên sẽ làm cho người ta sốt ruột.

Về phần lúc này Lục Du Du đang ở trong phòng bếp, vừa nhìn chậu thịt xào vừa mới ra khỏi nồi vừa chảy nước miếng, còn những chuyện khác thì đã sớm bị nàng ném ra sau đầu rồi.

"Thơm quá."

"Sư tỷ muốn nếm thử sao?"

Cùng lời nói ra, Diệp Trường Thanh đưa qua một đôi đũa, cười nói, nghe vậy, Lục Du Du sững sờ nhận lấy đũa nói.

"Được sao?"

"Tất nhiên là được rồi."

Được sự đồng ý của Diệp Trường Thanh, Lục Du Du cũng không chút do dự, gắp một đũa thịt xào rồi nhét vào trong miệng.

Trong lúc nhất thời, mùi thịt tràn ngập trong khoang miệng, một loại cảm giác căn bản không thể dùng ngôn từ để hình dung, khiến cho Lục Du Du híp mắt, lộ ra một bộ biểu tình hưởng thụ.

Ngon, quá ngon, so với mỳ Phúc Kiến còn ngon hơn, hơn nữa, thịt xào này thế mà còn có công hiệu tăng cường khí huyết.

Tuy rằng đối với Lục Du Du mà nói, chút hiệu quả tăng cường này có thể không đáng kể, thế nhưng đối với tu sĩ Luyện Thể Cảnh, tất nhiên sẽ có nhiều hữu dụng.

Nếu có thể thường xuyên ăn đồ ăn như vậy trong thời gian lâu dài, đối với việc tu luyện của tu sĩ Luyện Thể mà nói, tuyệt đối có thể phát huy hiệu quả gấp bội.

Nuốt xuống một đũa, Lục Du Du hoàn toàn bị chinh phục, nhìn Diệp Trường Thanh, vẻ mặt thỏa mãn liên tục khen ngợi.

"Ngon, thật sự rất ngon."

"Sư tỷ thích là tốt rồi."

Sau đó Lục Du Du nhịn không được mà gắp thêm mấy chiếc đũa, mỗi lần đều ngượng ngùng đến mức sắc mặt đều đỏ lên, dù sao đây cũng là cơm trưa chuẩn bị cho mọi người, hành vi hiện tại của mình chính là ăn vụng, nhưng nàng thật sự nhịn không được a.

"Một ngụm cuối cùng, thật sự là một ngụm cuối cùng."

Mỗi lần đều tìm cớ như vậy, nhưng sau đó không bao lâu, lại nhịn không được gắp một đũa.

Không bao lâu sau, Diệp Trường Thanh bưng một thùng cơm lớn cùng thịt xào đã nấu xong đến cửa phòng bếp, vẫn là bày lên một cái bàn lớn.

Cùng lúc đó, nhóm đệ tử đầu tiên cũng đã chạy tới, vừa mới vào cửa viện đã ngửi thấy mùi thơm, trong nháy mắt ngón trỏ đại động.

"Đây là món ăn mới của Trường Thanh sư đệ sao?"

"Thơm quá."

Thấy có người tới, Lục Du Du trong nháy mắt lắc mình xếp ở ngay đầu hàng, tuy nói vừa rồi đã ăn vụng không ít, nhưng vẫn không đủ a, còn muốn tiếp tục ăn.

Thấy thế, những người còn lại cũng tự giác xếp hàng.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người, rất nhanh đội ngũ liền xếp tràn ra ngoài sân.

Mỗi người đều chờ cơm, có thể nói là chờ dài cả cổ.

Có điều đúng lúc này, một nữ tử từ chân trời bay qua, nhìn thấy phía dưới có nhiều người như vậy, ngay từ đầu còn cảm thấy có chút kỳ quái, có chuyện gì mà nhiều người xếp hàng ở chỗ này như vậy?

Chỉ khi nhìn thấy Lục Du Du là người xếp đầu hàng, nữ tử liền sửng sốt, lập tức trực tiếp từ trên trời giáng xuống.

"Sư muội."

Trực tiếp rơi xuống trong sân, nghe vậy, Lục Du Du quay đầu nhìn lại, lúc này trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Nhị sư tỷ."

Nữ tử tên là Liễu Sương, cũng là đệ tử thân truyền thuộc Thần Kiếm Phong Đạo Nhất tông.

Cuối cùng cũng tìm được Lục Du Du, Liễu Sương mặt không chút thay đổi nói.

"Tiểu sư muội, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Tính tình của Liễu Sương vốn lãnh đạm, ở Thần Kiếm Phong nhiều năm như vậy, cơ hồ chưa từng thân cận với người khác, cho dù là những đệ tử thân truyền khác, nhưng vẫn rất ít khi nói chuyện với nàng.

Cũng chỉ sau khi Lục Du Du bái nhập sư môn, quan hệ của hai người tương đối tốt.

"Chờ ăn cơm a."

Đối mặt với sự truy vấn của Liễu Sương, Lục Du Du không chút suy nghĩ mà trực tiếp trả lời, chỉ là khi nghe được lời này, Liễu Sương lại sửng sốt.

Ăn cơm? Ngươi là một đệ tử thân truyền, đến nhà bếp ăn cơm?

"Tiểu sư muội, ngươi đang nói chuyện nghiêm túc sao?"

Nàng hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Du Du nửa ngày, cuối cùng sâu kín hỏi.

"Ừm, Nhị sư tỷ cũng không nên xem thường Trường Thanh sư đệ nha, tay nghề của hắn rất tốt."

Hai người Lục Du Du và Liễu Sương đều đã sớm ích cốc, ai có thể nghĩ tới một ngày nào đó, Lục Du Du thế mà có thể bị người gợi lên dục vọng ăn uống.

Chuyện này khiến cho Liễu Sương bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Trường Thanh.

Thấy tu vi của hắn chỉ có Luyện Thể Cảnh nho nhỏ, ngoại trừ lớn lên đẹp trai một chút, không có chỗ nào khác xuất sắc, lông mày nhíu lại nói.

"Tiểu sư muội đừng náo loạn, trở về với ta, sư phụ còn đang chờ ngươi."

Liễu Sương hoàn toàn không tin lời Lục Du Du nói, tuy trong sân này thật sự có mùi thơm xông vào mũi, nhưng Liễu Sương nàng là ai, nhị sư tỷ của Thần Kiếm Phong, sao có thể bởi vì chút mùi hương này mà bị ảnh hưởng.

Chỉ là đối với việc này, Lục Du Du lại kiên định lắc đầu cự tuyệt, nói cái gì cũng phải ăn xong mới đi.

Mà cuộc đối thoại của hai người, cũng không khiến cho đông đảo đệ tử ở đây để ý tới, mặc dù bản thân Liễu Sương nói Lục Du Du là đệ tử thân truyền, nhưng trong mắt mọi người giờ phút này chỉ có cơm, quản ngươi là đệ tử thân truyền gì chứ.

Thậm chí người xếp sau Lục Du Du còn nhỏ giọng nói.

"Lục sư tỷ, nếu ngươi có việc thì cứ đi trước đi, cũng đừng để Phong Chủ lão nhân gia chờ lâu."

"Đúng vậy, đúng đúng a, nếu Lục sư tỷ có việc, mau đi đi, cũng không nên chậm trễ chính sự."

Bình Luận (0)
Comment