Ta Là Tử Thần Và Thiên Sứ, Ai Dám Đụng Vào Ta

Chương 5

Amy hậm hực bước lên phòng ngủ, nói vọng:

-Con đi ngủ đây!

-Định mệnh, thằng cha Shadow chết tiệt! Sáng gặp Sonic, tối gặp Shadow, chắc chiều mai gặp Silver quá! -Amy thầm chửi rủa ba chàng hoàng tử nào đó rồi nhảy vùi vào chăn mà ngủ.

SÁNG HÔM SAU

“Reng reng”, tiếng đồng hồ báo thức đinh tai nhức óc vang lên. “Rầm”, một linh hồn của chiếc đồng hồ báo thức đã chính thức trang trọng bay lên với chúa trời. Và thủ phạm đã “đưa tiễn” chiếc đồng hồ chả ai khác là Amy-sama.

-Ồn ào! -Cô càu nhàu.

Ngủ thêm 15' phút nữa, chả biết một cái đồng hồ báo thức nữa từ đâu ra vang lên, khiến cô bực bội quá liền ngồi phắt dậy và búng tay một cái. Trên thiên đường, chiếc đồng hồ trước bị đưa tiễn nhìn thằng bạn thân đồng hồ xấu số, nói:

-Sao mày lên đây được?

-Cô chủ.... -Nó khóc không ra nước mắt.

-Cô chủ sao, nói cụ thể đi! Tao bị cô chủ dùng búa đập ( -_-), còn mày thì sao? -Tên đồng hồ kia gắt.

-Chó Địa Ngục gặm. -Nó trả lời khiến đồng hồ kia đơ ra.

-Á đù. -Thằng linh hồn đồng hồ kêu lên.

Amy lộc cộc ngồi dậy và bước vào nhà tắm VSCN. Hôm nay gì mà nhọ thế, đang còn tính chuyện trả thù hai thằng hoàng tử chập mạch thì lại bận việc đưa tiễn hai cái đồng hồ. Từ đâu mà số cô xui xẻo thế!!!!!!! ( Dạ, từ em) Bước xuống nhà, cô gượng gạo nở một nụ cười để mẹ cô an tâm rồi ngồi xuống bàn ăn sáng. Ăn xong, cô mặc chiếc giày bata đen rồi phóng chạy đi mất, không quên để lại một câu:

-Bye bye mẹ iu!!!!!

Bước tới trường, thong thả lắm thì cô chạy lên phòng bếp lấy ly nước thì thấy Silver và Blaze. Hình như họ đang nói chuyện thì phải. Cô đưa tay lên và nó lập tức hiện ra một con dơi nhỏ, cô lầm bẩm:

-Tới chỗ họ nghe ngóng đi!

Con dơi liền bay đi đến chỗ hai đứa, nhầm, 1 thằng 1 con đang đứng nói chuyện. Mình nghe thế này:

-Silver-sa..ma, mình...mình thích cậu. -Blaze cúi gầm mặt nói.

-Hở? -Silver đơ ra.

-Ô, ra là tỏ tình! -Amy thầm bình luận cuộc nói chuyện có một không hai này.

-Cậu...cậu làm ơn làm bạn trai mình đi! ( tui công nhận cái cô này hơi bị bạo gan à nha!) -Blaze thoáng đỏ mặt.

-Chậc chậc, úi da! -Amy đang lắc đầu ngao ngán thì một cơn gió bụi từ đâu bay đến khiến mắt cô đỏ hoe.

Silver thấy Amy đứng đó, lại thấy cô mắt đỏ hoe nên tưởng cô khóc nên vội vàng từ chối Blaze rồi nhanh chóng chạy tới bên cô mà hỏi han. Blaze tay không tự chủ mà bấu chiếc cho nó rách nát, còn Amy thì đơ ra không biết gì.

-What the hell? -Con dơi kia không biết có phép màu gì mà thốt lên một câu thô lỗ.

-Hm! -Amy lườm sắc bén khiến con dơi vội vội vàng vàng biến mất.

-Cậu có sao không? -Silver nhẹ lấy khăn tay lau khuôn mặt của Amy.

-Cảm ơn cậu đã quan tâm. -Amy lạnh lùng hất tay anh ra và vùng vằng bỏ đi.

Silver nhìn theo bóng dáng của cô, khẽ thở dài rồi rảo bước đi, để lại Blaze bơ vơ giữa con đường lạc lối.

-Amy Rose, mày hãy chờ đó!!!!!! -Blaze.

-Tôi không thích chờ, làm gì thì lẹ đi! -Amy đáp trong đầu Blaze.

Thản nhiên bước vào lớp và tìm chỗ ngồi, cô lớp trưởng hách dịch “chán sống” chạy tới bên Amy mà nói:

-Amy, tam công chúa thách đấu cô ở cuộc thi “Hime no Sakura” kìa! -Cố tình nói lớn.

-WHAT????????????? -Tất cả nhân sĩ, nhầm, học sinh trong lớp đồng thanh hét lên và đồng loạt té rầm tại chỗ.

-Thì sao? -Amy hờ hững đáp.

-Cô sẽ thua! -Nhỏ lớp trưởng nói.

-Kệ nó, tôi chấp nhận thách đấu! -Amy bình thản nói, tay cầm cuốn sách.

-Được, tôi sẽ đăng ký cho cậu. Lúc đó thua thì đừng có mà nói nhé! -Nhỏ lớp trưởng hất hàm nói, bỏ đi.

-Thua ư? Không biết tới lúc đó ai sẽ phải khóc! -Amy mỉm cười ma mị.

“Hime no Sakura”, tôi đến đây!!!!!!

Tg: sorry độc giả vì chap ngắn quá, lần sau hứa sẽ bù nhé!

Thân

Băng
Bình Luận (0)
Comment