Chân Tịnh Sơn, ngọn núi hùng vĩ uy nghi với hơn trăm đại môn phái lớn nhỏ.
Đồi nối đồi nghìn trùng non xanh, nước chảy xiết đi qua các thung lũng đổ về thượng nguồn, gió hát mây ca phiêu lộng chốn thiên không.
Nhưng hôm nay ở đây, âm thanh của đất trời đã bị thay thế bởi một âm thanh khác, lấy tiếng la hét thê lương làm lời ca và sự huỷ diệt trở thành giai điệu duy nhất.
Từ chân núi lên đến đỉnh núi là một màn thảm sát cực kì tàn khốc, các môn phái dù đã ra sức chống trả quyết liệt vẫn không ngăn được một đường tàn sát đi lên. Người đấu với người ít ra còn tránh được một cửa tử, đằng này là người đấu với ma.
Tà áo phiêu động phất gió, tăng y khoác trên người như tôn lên khí chất thần thánh của nam tử. Từng bước từng bước trước sự thống khổ của nhân loại, giẫm lên bậc thang tiêu sái mà đi, hoàn toàn không nhìn đến đội quân ma quái phía sau, đang gào thét hưởng thụ vui thích điên cuồng giết chóc.
Đây là vũ đài của y!
"Chủ nhân, đã huỷ Ngọc Diện Thánh Nữ ở phía tây!"
Một nam nhân bước tới, vẻ mặt lãnh khốc hung tàn, đưa ngón tay dính đầy máu của mình lên môi liếm láp. Bạch Hổ - Cuồng Ngạo Kiệt.
Nam tử được xưng tụng là chủ nhân kia vẫn bình chân như vại, chắp tay sau lưng thưởng thức từng cơn gió rít gào nơi đầu vực.
Ba người khác ở ba nơi cũng cưỡi gió đến.
Mị Hồ - Châu Giai Lệ.
Xích Ngưu - Mộ Dung Nghi Tuấn.
Báo Gấm - Độc Cô Xuy Sầu.
Lần lượt bước tới, cúi đầu thuần phục trước nam tử.
"Chủ nhân, đã huỷ Tôn Đà Thánh Nữ ở phía bắc!"
"Chủ nhân, đã huỷ Sa Mạn Thánh Nữ ở phía đông!"
"Chủ nhân, đã huỷ Già La Thánh Nữ ở phía Nam!"
Nam tử cười, chậm rãi quay lại, tinh quang trong đáy mắt chợt loé.
"Tốt lắm! Trụ cột của tứ đại Thánh Nữ đều đã huỷ, tiếp theo cũng nên gọi Vãn Sinh thành tỉnh dậy rồi!"
Sớm đã chuẩn bị tốt, nam tử liền bước vào thiền viện. Đây chính là phong ấn cuối cùng.
Mười tám vị La Hán một vẻ, chính giữ là tượng đức phật to lớn với khuôn mặt hiền từ, không khí vô cùng trang nghiêm thần thánh. Mà cách đó không xa, lại là thi thể của vị trưởng môn nhân xấu số có trách nhiệm trông coi nơi này.
Nam tử đảo mắt, giống như cảm như được vô số ánh nhìn tập trung trên người y, môi mỏng khẽ nhếch.
Là đang chỉ trích ta sao?
Phất tay, không một tia e ngại, chỉ trong chớp mắt thiền viện liền giống như bị bão lốc tàn phá, không một nơi nào là còn nguyên vẹn. Đáy mắt nam tử thoáng trở nên điên cuồng.
Hừ, dám cản trở ta! Thần đến sát thần, phật đến sát phật!
Giống như phong ấn của các Thánh Nữ, bên dưới tượng phật là cấm chú cổ xưa truyền thừa qua ngàn đời. Đối với nam tử, muốn phá thứ này cũng không phải khó, nhưng vẫn là hao tổn một phen tâm tư.
Nam tử bước vào vòng tròn cấm chế, muốn mượn chính sức mạnh của nó để phá bỏ phong ấn cuối cùng. Bốn người đồng thời trở về thú hình, đứng vòng quanh nam tử cống hiến sức lực vào ma pháp tối thượng kia.
Từng cột tinh quang rực rỡ được dựng nên từ bốn nơi phong ấn đã bị phá huỷ, đánh thẳng lên trời cao, toả ra ánh sáng bao phủ cả một vùng thiên không rộng lớn.
Dưới chân nam nhân nơi diễn ra khởi nguồn căn nguyên, tầng tầng ma pháp tách rời mặt đất lơ lửng trên không trung, huỷ đi mái nhà, hướng thẳng lên cao rồi xoay vần hợp tán vào nhau, phát ra kim quang chói mắt đánh bật mọi ánh sáng. Vòng tròn ma pháp hoàn thành.
Trời long đất lở.
Trên đại điện thiên giới, Hiên Viên Cẩn Duệ đang cùng quần thần tiên nhân
nghị sự. Dưới chân bỗng truyền đến từng trận rung động, rồi lan ra trở thành chấn động lay chuyển cả đất trời cùng chao đảo.
Cấm chế phong ấn đã bị gỡ bỏ?!!
Sắc mặt Hiên Viên Cẩn Duệ đại biến, một mạt kinh hoàng thoáng xoẹt qua đôi mắt trầm tĩnh bao năm.
Là y, y đã trở lại?!!
Phải, Hiên Viên Cẩn Duệ..
Một đôi hổ phách sương lãnh khai mở, dưới ngân quang của quầng sáng đỉnh thiên, thân thể nam tử dần biến hoá.
Ống tay áo kéo dài trễ xuống đất, cổ áo chếch cao tạo thành một vòng bán nguyệt chạy dọc nối liền với tà áo. Hoa văn tinh xảo theo rìa áo chậm rãi kết thành từng đoàn hướng lên trên, nguyên bản tăng y màu vàng nhạt hoá thành màu đen tuyền, vô cùng cầu kì tinh tế.
Ba ngàn sợi tóc phiêu dật trong gió loé lên ánh sáng mơ hồ, từ trong luồng tóc, vươn miện màu bạc dần hiện ra, chạy một đường vòng quanh đầu bao lại viên bảo thạch màu tím trước trán. Nếu tinh ý sẽ nhận ra, nó chính là cùng một đôi với chiếc vòng trên cổ của Đồng Mẫn Mẫn - Cấm Cổ Huyền Anh Thạch.
Khí chất bễ nghễ, mỹ mạo tuyệt luân. Tư thái cao thượng, quân lâm thiên hạ.
Nam tử vươn cao tay, ma pháp xoay chuyển càn khôn theo đó liền đi xuống, kéo cả bầu trời mây đen cuồn cuộn lốc theo cùng.
Cấm chế cuối cùng.. Huỷ!
Ma pháp kéo cả bầu trời như một mũi khoan thâm nhập vào lòng đất, khi ánh sáng cuối cùng biến mất, Chân Tịnh Sơn ầm ầm rung chuyển, mặt đất bắt đầu vỡ ra theo khe nứt ngày một lớn dần. Chim bay tứ táng, khắp nơi hỗn loạn. Vãn Sinh thành từ địa ngục u linh phá núi trở về với thế gian.
"Khục..!!"
Nam tử bỗng khuỵ xuống phun ra một tiên huyết, Cuồng Ngạo Kiệt vội vã lao đến đỡ lấy y.
"Chủ nhân!!"
Nam tử lắc đầu, khoác tay tỏ vẻ không sao:"Được rồi, chỉ là do nguyên thần chưa hội tụ đủ nên có hơi quá sức thôi, chờ khi ta lấy lại được thân thể là ổn."
Y ngẩng đầu, ngắm nhìn toà thành trong sương mờ.
Một vạn năm rồi, luân chuyển bao nhiêu kiếp, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Nam tử ngạo nghễ vung tay, quét sạch tất cả những thứ ngáng đường, hai quả núi theo đó cũng biến thành cát bụi.
Thành Vãn Sinh một thời khuynh đảo tam giới lại lần nữa xuất hiện, đứng sừng sững uy nghiêm cả một cõi đất trời, đại môn to lớn mở ra chào đón chủ nhân chân chính của nó - Hoàng Phủ Viêm.
Môi mỏng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Viêm phất tay áo cùng tứ đại hộ pháp đi vào trong.
..Ta đã trở lại!