Ta Là Võ Học Gia

Chương 66



"Đơn giản? Nói đùa gì thế?" Vô Kỵ nói: "Hiện tại lửa vây kín trước mặt Andariel, nghề nghiệp cận chiến không có cách nào đến gần được, lửa Địa Ngục của Andariel có kèm theo gây cháy, cho dù phòng ngự ma pháp của ngươi có cao đến mấy, cũng không chịu đựng nổi lửa thiêu."

Vừa nãy Vô Kỵ đứng trong Lửa Địa Ngục hai giây, đã tính toán ra sát thương thiêu cháy bỏ qua phòng ngự ma pháp trong ngọn lửa của Andariel.

Giây thứ nhất thiêu cháy sát thương 40, giây thứ hai thiêu cháy sát thương 80, giây thứ ba thiêu cháy sát thương phải là 120, cứ thế mà suy ra.

Vương Vũ chẳng qua cũng chỉ là một Võ sư cấp 17, lượng máu chưa đến 800, nếu trong vòng năm giây không giải quyết được Andariel thì sẽ tự thiêu sống bản thân đến chết.

Năm giây xử lý một BOSS phụ bản, có thể làm được sao? Cho dù có thể thì hệ thống cũng sẽ làm thịt Vương Vũ, vì chuyện đó chắc chắn là bật hack rồi!

Khi đang nói chuyện, mũi tên lửa của Andariel dần dần thưa thớt, đám người biết cô ả không biết xấu hổ này lại đang chuẩn bị phun lửa...

Nhớ năm đó, trong một trò chơi lâu đời nhất tên là Truyền Kỳ, mọi người từng đốt lửa nướng heo ở Thạch Mộ, hôm nay quái coi mấy người bọn họ như heo mà nướng, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.

Vương Vũ mỉm cười, lấy trường côn từ trong túi ra nói: "Kỳ Ngạo, đi theo ta!"

"Hả? Ta sao?" Kỳ Ngạo hơi sửng sốt, có chút không dám tin, loại việc cần kỹ thuật có độ khó cao như khiêu chiến BOSS này, vậy mà Vương Vũ lại cho cậu ta làm trợ thủ, liệu cậu ta có thể giúp được sao?


"Ừ, lửa tắt thì ngươi xông lên!"

Nói xong, Vương Vũ dùng tay ước lượng một chút, sau đó chạy lấy đà hai bước, tránh thoát mấy mũi tên lửa cuối cùng của Andariel, trường côn chọc vào trong lửa, cố gắng chống đỡ, cả người hắn bay qua không trung.

Andariel phóng hết mũi tên lửa, lúc này vung tay lên đang định phóng tường lửa ra, hai chân Vương Vũ đã bay đến trước mặt.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Vương Vũ từ không trung liên tục đá ra ba cước, từ trên cao xuống chia ra đá vào mặt, cằm và ngực của Andariel.

Không hổ là BOSS lớn cỡ 36E, cảm giác ở chân phải nói là vô cùng mềm mại.

Andariel bị đá phải lùi về sau liên tục, trên đầu còn bay lên một vòng sao nhỏ.

Cước thứ hai của Vương Vũ, dùng đến kỹ năng Đá Tống Ngang, đánh ra một hiệu quả.

Dù sao Andariel vẫn là một BOSS, chiêu thức khiến quái nhỏ choáng váng mất 2,5 giây, nhưng với cô ta lại chỉ mất chưa đến một giây để phục hồi lại.

Có điều một giây với Vương Vũ mà nói, đã quá đủ rồi, vì một giây không chỉ cắt ngang kỹ năng của Andariel, còn để tay trái Vương Vũ nắm chặt cổ Andariel.

Da thịt Andariel thật mềm mại nõn nà... Nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là, Bóp Họng có thể làm gián đoạn pháp thuật.

Hơn nữa theo lý thuyết mà nói, miễn là Vương Vũ không buông tay, hiệu quả này sẽ tiếp tục kéo dài.

Trong nháy mắt khi Vương Vũ nắm được cổ họng của Andariel, lửa trên mặt đất từ từ tắt đi, từ khi Vương Vũ bay đến bên cạnh Andariel thì những người khác đã hiểu được ý định của Vương Vũ, lửa vừa tắt, họ đều dồn dập vây quanh, ném đủ loại kỹ năng lên người Andariel.

Tay kia của Vương Vũ cũng không nhàn rỗi, Băng Quyền, Niệm Khí Ba mạnh mẽ giáng xuống mặt Andariel, đám người Toàn Chân Giáo nhìn thấy mà vô cùng sợ hãi.

Trời biết vì sao tâm lý thằng nhóc này biến thái đến vậy, tốt xấu gì Andariel cũng là một cô gái như hoa như ngọc có được không, khuôn ngực nảy nở đẫy đà thế kia thì không đánh, lại đánh vào mặt...

Bị đánh, Andariel ra sức giãy giụa, nhưng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, lại là một Pháp sư, đã không còn kỹ năng thì chỉ giống như con hổ mất đi nanh vuốt, còn không phải mặc người giày xéo sao.

"Kỳ Ngạo, lên!"


Duy trì Bóp Họng liên tục sẽ làm hao tổn nội lực, bình thường Vương Vũ ra ngoài không mang theo thuốc hồi phục chiến đấu, ngay cả trang bị hồi phục nội lực bị động cũng không chịu đựng nổi lượng tiêu hao như vậy, không đến một lúc sau, thanh nội lực của hắn đã sắp cạn sạch.

Vừa nói, Vương Vũ vừa nhấc một chân đá ngất Andariel lần nữa, thân hình Kỳ Ngạo và Vương Vũ di chuyển, thay đổi vị trí, Bóp Họng tiếp tục kéo dài.

Khả năng chiến đấu cận chiến của Andariel quả thật vô cùng kém, hai người Vương Vũ và Kỳ Ngạo thay phiên ra trận khống chế cô ta chặt chẽ, sau khi kỹ năng Đá Tống Ngang của Vương Vũ phục hồi, còn có thể thỉnh thoảng đá ngất cô ta.

Những người khác của Toàn Chân Giáo phát ra một tiếng kêu thỏa mãn.

Chơi game cày phụ bản là một chuyện rất thử thách chỉ số thông minh, không chỉ phải nghiêm khắc tính toán lượng máu của BOSS, tránh né kỹ năng của BOSS, còn phải thận trọng khống chế kỹ năng mình đánh ra, tránh bị thù hận của BOSS dời lên người, phụ bản cao cấp hơn một chút thì tỷ lệ sai số sẽ cực kỳ thấp, chỉ hơi sai lầm một chút, ngay sau đó sẽ dẫn đến cả đoàn bị diệt.

Nhưng mà có Vương Vũ thì sẽ khác, tên này trời sinh là tay dụ quái thiện nghệ, BOSS có trâu bò hơn nữa người ta cũng không sợ, đừng thấy hắn không có kỹ năng trào phúng, nhưng mà sát thương cực kỳ cao, khống chế mạnh mẽ, đùa giỡn BOSS trong lòng bàn tay một cách đơn giản thô bạo.

Có Vương Vũ, cái gì mà tính toán lượng máu, tránh né kỹ năng, khống chế sức mạnh của bản thân, tất cả đều không cần phải quan tâm, tự do phát huy là được.

"Không cần quan tâm đến thù hận, các ngươi tự do phát huy là được" đây là sự tích mà biết bao nhiêu nghề nghiệp tanker tha thiết ước mơ muốn được nói ra làm màu, lại bị một Võ Sư tay ngắn máu giấy làm được. Doãn Lão Nhị thân là Chiến Sĩ khiên thuẫn có chút khóc không ra nước mắt, buồn bực gắt gao nhìn chằm chằm Andariel, chỉ cần thấy cô ta có phản ứng thì lập tức một khiên xông lên đánh cô ta ngất xỉu để trút lửa buồn bực.

Dưới kỹ năng gây choáng của hai người, mạnh mẽ khống chế cắt ngang kỹ năng, Andariel như một con chó chết, bị mọi người đánh đập đủ kiểu, lượng máu xoèn xoẹt hạ thấp xuống.

Khi lượng máu của Andariel hạ xuống còn 30%, đột nhiên thân thể cô ta phát ra ánh sáng màu vàng kim, mở Bá Thể, Kỳ Ngạo lập tức bị hất văng ra ngoài.

Vương Vũ thấy thế vươn tay muốn một chiêu bắt lấy, cắt ngang Bá Thể của Andariel, ai ngờ Andariel này lại càng vô lại hơn, ngay trong nháy mắt khi Vương Vũ sắp bắt được cô ta, một vòng phòng hộ màu xanh lục đột nhiên dâng lên xung quanh thân thể cô ta.

"Vụt..."

Vương Vũ bắt hụt, thân thể Andariel bên trong vòng phòng hộ bắt đầu run rẩy, vặn vẹo biến hóa.

Vô Kỵ thấy thế vội vàng nói: "Sắp biến hình, mọi người mau tránh ra!"

Những người khác nhận được mệnh lệnh, đều rối rít chạy xa, chỉ có Vương Vũ vẫn còn cầm gậy nện lên vòng phòng hộ.

Vương Vũ không có kinh nghiệm chơi game, đương nhiên không biết trong game có một loại trạng thái tên là trạng thái vô địch, ngươi có trâu bò hơn nữa, cũng không thể trâu bò hơn hệ thống được.

Xuân Tường kêu lên: "Ngưu ơi, đừng nện nữa, đó là Vô Địch Hộ Tráo, nện không vỡ được đâu!"


"Không khoa học!" Vương Vũ buồn bực.

Mọi người chảy mồ hôi như tắm: "Ngươi nói chuyện khoa học với hệ thống? Ngươi từng gặp đầu lâu chó hoang nhà ai chết rồi còn rơi ra tiền, rơi ra vũ khí chưa?"

"Cũng đúng!" Vương Vũ suy nghĩa một lát, quả thật đúng là như vậy, lập tức mặc kệ Andariel, xách gậy xoay người định rời khỏi.

Đúng lúc này, một luồng lực hút to lớn hút chặt lấy Vương Vũ.

"Nhân loại trơ tráo, tổn thương nữ vương đại nhân vĩ đại của Địa Ngục, ngươi còn muốn chạy sao? Nhận lấy lửa giận từ Địa Ngục của ta đi!"

Cùng lúc đó, một tấm mạng nhện từ trên trời rơi xuống.

Dưới tình thế cấp bách, Vương Vũ mở U Linh, một Niệm Khí Ba đánh lên mặt đất, mượn sức giật, thuận theo lực hút tránh thoát khỏi mạng nhện, giống như di chuyển trong nháy mắt, bay ngược lại về phía Andariel.

Mọi người thấy thế đều ồn ào sợ hãi kêu lên: "Thiết Ngưu, cẩn thận phía sau!"

"Mẹ kiếp!" Vương Vũ nghe thấy thế, đột nhiên quay đầu lại, sợ hãi đến mức mắng ra câu thô tục.

Mẹ nó cái này chính là Andariel sao? Cô gái xinh đẹp như hoa không mặc quần áo vừa nãy, sao lại biến thành bộ dạng xấu xí đến mức này?

Lúc này đã thấy mãi tóc dài của Andariel hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cả đầu đầy gai nhọn, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên đầy hoa văn, còn có thêm ba đôi mắt kỳ dị, trong miệng còn có hai răng nanh khổng lồ, từ trên má nhô ra, quá đáng sợ.

Càng trâu bò hơn nữa là trên thân thể của Andariel mọc ra thêm một đôi tay chân, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, toét miệng, tám con mắt nhìn chằm chằm Vương Vũ, biểu cảm trên mặt không biết là khóc hay cười, dù sao không có chút ý tốt gì.

 




Bình Luận (0)
Comment