Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 373 - Dục Tốc Bất Đạt

Chương 373: Dục Tốc Bất Đạt

- Tam Tú Nhất Trọng! Đây là khí tức Tam Tú Nhất Trọng! Thực sự thành công, Tiểu Nguyệt thực sự đã đột phá rồi!

Lê Hùng Hải kích động run rẩy toàn thân, ánh mắt đỏ lên vì vui mừng, rốt cuộc một lần nữa trong lòng hắn bùng cháy lên hi vọng. Lê Tiểu Nguyệt đã chọn được một sư phụ tốt, sau này thực lực nàng sẽ vô cùng bất phàm, lại có một sư phụ như thanh niên kia, Lê Gia sẽ nước lên thuyền lên.

Vũ Lôi Phong móc ra một bình ngọc, là Nguyên Linh Dịch Sơ cấp, hắn định cho cô bé đột phá một chút, bù lại nửa năm không có tiến bộ.

- Hay là… thôi vậy, lần này ta sẽ nghiêm túc bồi dưỡng chứ không cho nhảy cấp giống đám người Linh Nhi nữa!

Vũ Lôi Phong suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ cất Nguyên Linh Dịch vào không gian hệ thống, hắn có thể bồi dưỡng Lê Tiểu Nguyệt thành cường giả ngay lập tức, thế nhưng như vậy có không ít chỗ có hại, tuy căn cơ không bị ảnh hưởng nhưng kinh nghiệm của Lê Tiểu Nguyệt không có bao nhiêu, thực lực càng cao không chừng sẽ có hại cho nàng.

Mở khóa thành tựu ẩn: Dục Tốc Bất Đạt!

Ngay lúc Vũ Lôi Phong cất bình ngọc, thanh âm của Tiểu Na vang lên trong đầu Vũ Lôi Phong, hắn kích động, thành tựu đối với Vũ Lôi Phong cũng không xa lạ gì, hắn chơi game khá nhiều nên biết đây là phần thưởng khi hoàn thành một số yêu cầu ẩn của hệ thống.

Tiểu Na hiện lên bên vai Vũ Lôi Phong, thân hình thu nhỏ lại như một con mèo, nàng nói:

- Do ngươi suy nghĩ thấu đáo, nghĩ đến tương lai, không ham thực lực mạnh mà muốn bồi dưỡng đệ tử theo bài bản, đây là điều trước giờ ngươi chưa từng làm, nếu không thì sớm nhận được thành tựu này rồi!

- Ngon! Vậy ta được thưởng cái gì?

- 100 kim cương!

- Hả? Nàng nói gì ta nghe không rõ?

- 100 kim cương!

- Nói lại, chắc chắn ta nghe nhầm.

Vũ Lôi Phong quả quyết không tin

- Điếc hả? MỘT TRĂM KIM CƯƠNG!

Tiểu Na hét thẳng vào tai Vũ Lôi Phong, hắn dở khóc dở cười nói:

- Mở hẳn một cái thành tựu ẩn mà sao thưởng có chút xíu vậy? Bằng đúng một ngày điểm danh, có như không có.

Tiểu Na cười hắc hắc:

- Thành tựu mà thôi, cũng không phải nhiệm vụ, ngươi chơi nhiều game rồi mà? Thành tựu toàn thưởng cho có, Tiểu Na cũng thế!

- Đồ keo kiệt!

Vũ Lôi Phong trề môi mắng thầm một câu, Tiểu Na nhìn ra hắn đang bất mãn nên hôn nhẹ một cái lên môi hắn an ủi:

- Thông cảm đi, nếu đủ quyền hạn thì thiếp đã giảm tất cả đồ trong cửa hàng thành miễn phí cho chàng rồi, có một số thứ thiếp lực bất tòng tâm a.

Vũ Lôi Phong cũng chỉ khẽ cười:

- Ta biết, mọi thứ đều có quy luật của nó, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi.

Hai người đối thoại cũng không ai nghe thấy, lúc này sự chú ý của mọi người đã dồn vào trong đình viện.

Lê Tiểu Nguyệt đột phá cũng không lâu lắm, nàng mở mắt, cảm thấy mọi người đều đang nhìn chăm chú vào mình, nhất thời ngại ngùng.

- Mọi người đừng nhìn con chằm chằm vậy a, chỉ đột phá lên Tam Tú thôi mà.

Lê Hùng Hải liền tiến đến kiểm tra nữ nhi mình một vòng, trừ y phục có chút rách rưới thì mọi thứ đều ổn cả, hắn mừng rỡ nhấc bổng nàng lên quay mấy vòng.

- Thực sự đã không còn Loạn Khí Tán! Tiểu Nguyệt được cứu rồi! Tiểu Nguyệt được cứu rồi! Ha Ha Ha!

Lê Hùng Hải cười lớn, mang theo không khí Lê Gia trở nên hân hoan, ánh sáng lần nữa chiếu rọi trong Lê Gia.

- Nói cho phụ thân nghe, con đã trải qua những gì mà lại thê thảm thế này?

Bế Tiểu Nguyệt một lúc, hắn mới tỉ mỉ quan sát nữ nhi của mình, y phục hầu như bị hủy hết, chỉ còn vài mảnh vải, trên mặt Lê Tiểu Nguyệt còn thoáng hiện lên vài vết bẩn như tro tàn. Hơn hết là vẻ mệt mỏi trong mắt cô bé.

- Tiểu Nguyệt! Chuyện vi sư vừa làm với con tạm thời chưa thể bại lộ, con tìm một lý do nào đi, về sau vi sư sẽ giải thích kỹ với con sau.

Lê Tiểu Nguyệt còn đang định kể cho Lê Hùng Hải thì bỗng có một thanh âm lặng lẽ vang lên bên tai nàng, cô bé đảo mắt liền cười nói.

- Sư phụ cho con uống một viên đan dược, uống vào cảm thấy vô cùng khó chịu nên con tự dằn vặt bản thân thôi.

Nhìn ánh mắt đảo qua đảo lại của Lê Tiểu Nguyệt, phụ mẫu như Lê Hùng Hải và Du Tiểu Uyển liền nhận ra nàng nói dối, thế nhưng lại không có ý tứ truy hỏi, hai người làm như không thấy mà hỏi sang chuyện khác. Nếu Vũ Chưởng Môn đã không muốn nói thì bọn họ sẽ không làm khó hắn.

Khi Lê Tiểu Nguyệt đột phá xong thì hiện trường vụ ẩu đả ban nãy đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, Lê Tiểu Nguyệt lúc này mới hỏi:

- Ban nãy con đột phá dường như có động tĩnh không nhỏ, có chuyện gì vậy sư phụ?

Vũ Lôi Phong mỉm cười xoa xoa đầu tiểu cô nương, hắn cười:

- Không có gì, chỉ là một tên thích khách Phú Gia không có mắt thôi.

- Người Phú Gia sao?

Lê Tiểu Nguyệt nghe Vũ Lôi Phong nói thế liền nhíu mày, trong lòng không biết từ khi nào đã bùng lên một cỗ lửa giận không nhỏ. Chính vì bọn họ mà nàng và Lê Gia mới rơi vào tình trạng như hôm nay.

Nhắc đến chuyện này cũng khiến Lê Hùng Hải lo lắng, mọi người lập tức tiến vào đại sảnh.

- Vũ Chưởng Môn, Phú Gia thực lực không yếu, hơn nữa có tin đồn Lão Tổ của Phú Gia đã đột phá Hư Hồn Cảnh, ngày xưa bốn gia tộc trong Lâm Viên Thành có bốn vị Lão Tổ trấn thủ mới có thực lực như hiện tại, bốn người đều là đệ nhất nhân trong Ý Hồn Cảnh, cả Tứ Đại Môn Phái trong Bình Nguyên Thiên Hương cũng không dám tùy tiện trêu chọc.

- Thế nhưng Lê Gia, Giang Gia và Lý Gia Lão Tổ đã không thể tiến thêm một bước vào cánh cửa Hư Hồn Cảnh, toàn bộ đều vì tuổi già mà đến đại nạn, duy chỉ có lão tổ Phú Gia là thành công, thế cho nên Phú Gia trong Lâm Viên Thành mới giễu võ giương oai không xem ai ra gì như thế.

Lê Hùng Hải dừng lại một chút, sắc mặt ngưng trọng, không khí trong đại sảnh cũng nặng nề hẳn.

- Thế cho nên, lần tiếp theo Phú Gia đến đây, hẳn sẽ dốc toàn lực, chỉ sợ vị kia cũng tới góp vui. Vũ Chưởng Môn có nắm chắc không?

Đám người Lê Gia toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Vũ Lôi Phong chờ đợi câu trả lời từ hắn. Trước hơn mấy chục ánh mắt, Vũ Lôi Phong lại đang nhíu mày suy tư.

- Hư Hồn Cảnh, có nhiều người cũng bị kẹt ở Ý Hồn Cảnh như ta, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đặt chân vào Hư Hồn Cảnh?

Trầm ngâm một lúc, Vũ Lôi Phong mới hỏi Lê Hùng Hải.

- Lê Gia Chủ! Ngươi có biết lí do tại sao cả ba vị lão tổ đều không cách nào đột phá lên Hư Hồn Cảnh không?

Lê Hùng Hải thoáng suy tư, cân nhắc một lúc hắn mới nói:

- Thực ra ta cũng không rõ lắm, khi xưa phụ thân từng nói qua năm xưa lão tổ thiếu một bước, thế nhưng cụ thể là thiếu cái gì cũng không có ai nói rõ ràng.

- Còn thiếu một bước sao?

Vũ Lôi Phong nghĩ thầm, rốt cuộc hắn còn thiếu điều kiện gì để có thể đột phá, xem ra chỉ có thể tìm một Hư Hồn Cảnh hỏi cho ra lẽ, mà Hư Hồn Cảnh thì sắp tới sẽ có một tên tự tìm đến cửa, Vũ Lôi Phong nhất thời cũng không vội

- Chuyện của Lê Gia ta tự có sắp xếp, Lê Gia Chủ vẫn nên chuẩn bị tốt cho Đấu Giá Hội sắp tới đi! Lần này không chừng sẽ vô cùng náo nhiệt

- Quả thật rất náo nhiệt, nhân số trong Lâm Viên Thành tăng lên rất nhiều, mật độ đông đến mức thở còn khó.

Lê Hùng Hải mỉm cười, đối với lần Đấu Giá Hội này hắn cũng vô cùng chờ mong.

Hết chương 373…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bình Luận (0)
Comment