“ Graooooo!!!” Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên.
Sarutobi Hiruzen cảm nhận được Charka của Cửu Vĩ liền đứng lên, huy động tất cả các nhẫn giả trong làng và báo động cho người dân đi ẩn náu.
Lúc này ở một nơi cách xa ngôi làng, Tobi và Minato đang giao thủ với nhau kịch liệt.
Đột nhiên một người mặc áo choàng đen xuất hiện, không ai khác chính là Lý Huyền. Sự xuất hiện của Lý Huyền làm Tobi và Minato cảnh giác đồng thời nói: “ Ngươi là ai.”
“ Lý Huyền.” vừa nói xong thì một cái phi tiêu lao đến đâm đến Lý Huyền trên mặt, nhưng mà lập tức Tobi và Minato kinh hãi phát hiện phi tiêu không gây sát thương gì cho Lý Huyền. Tobi thầm nghĩ: “Thật lợi hại, không thấy kết ấn mà vẫn chặn được sát thương từ phi tiêu. Rốt cuộc là mình đông da sắt hay là nhẫn thuật đây.”
“ A! Ngươi không có phép lịch sự sao hả tên giả mạo? Mới gặp ta mà đã tấn công rồi.” Nhìn về phía Tobi, Lý Huyền lời nói lập tức vạch ra thân phân của Tobi.
“ Giả mạo!? Vậy ra hắn không phải Uchiha Madara. Vậy hắn là ai vậy!?” Minato nghe vậy liền hỏi Lý Huyền, hắn cảm thấy Lý Huyền không phải là địch nhân.
Anh mắt liếc qua Minato, Lý Huyền trả lời: “ Hắn là hắn chứ hắn là ai nữa. Các ngươi tiếp tục chiến đấu đi, ta chỉ đi ngang qua đây thôi.”
Nghe được Minato lập tức xúc động, cảm giác muốn đánh Lý Huyền một trận.
“ Ta không biết ngươi là ai, đừng có xía vào chuyện của ta, nếu không ta sẽ giết người.” Obito trầm giọng, hắn không muốn lấy một địch hai hơn nữa hắn nhìn Lý Huyền không hiểu sao trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi.
“ Giết ta!? Hahaha, vậy thì ta đây xin đợi, a, đợi chút ta cởi áo nếu không ta bị hỏng áo mất.” Lý Huyền thong dong cởi áo mình ra, sau đó tiến tới phía Obita như kiểu thách thức.
Thấy một màn như vậy Obito thầm nghĩ: “ Hắn đây là bị điên sao...”
Obito dùng vũ khí của mình lao tới tấn công Lý Huyền, lập tức tiếng kim loại va chạm nhau phát ra, không dừng lại, Obito tiếp tục tấn công như vũ bão, đáng tiếc là Lý Huyền chẳng chịu một chút sát thương nào. Bông nhiên Lý Huyền hai tay động đậy, thấy vậy Obito trức tiếp dùng Kamui cách xa hắn.
“Tấn công đủ chưa!? Nếu đủ rồi giờ đến lượt ta.” Dứt ra một sợi tóc dài nửa met, lý huyền cầm ở trên tay bỗng nhiên sợi tóc thẳng tắp, giơ cánh tay lên nhìn phía Obito mỉm cười nói: “ Không định tránh sao, nếu không tránh là hối hận cả đời đấy.”
Một cỗ cảm giác tử vong khiến Obito rùng mình, lập tức sử dụng Kamui. Khi cánh tay của Lý Huyền hạ xuống, sợi tóc chém dọc một phát trong không khí, theo phát chém đó thì liên tiếp tiếng nổ khói bụi mù mịt xuất hiện.
Minato mắt chữ O mồm chữ A, hoảng sợ, nhìn về Lý Huyền, không thể tin được hơi run rẩy: “ C-Cái này còn là người sao.”