Lâm Vị Hi phái người tới thư phòng mời Cố Huy Ngạn, mà trong khoảng thời gian này nàng cũng không nhàn rỗi.
Bên trong Cảnh Trừng viện, mấy ma ma có thể diện trong vương phủ đang nói chuyện với Lâm Vị Hi.
"... Vương phi, hạ nhân ở vương phủ đều muốn đến đây dập đầu thỉnh an ngài. Chỉ là hôm qua ngài mới đại hôn, chỉ sợ vẫn còn nhiều chuyện muốn sắp xếp. Cho nên hạ nhân cũng không dám tùy tiện đến quấy rầy ngài."
Lâm Vị Hi mới chỉ điểm danh đám nô tỳ, nô tài bên trong Cảnh Trừng viện. Nếu như nàng chỉ là thế tử phi cũng không sao, nhưng bây giờ Lâm Vị Hi là vương phi, ngoại trừ sinh hoạt thường ngày của mình ở trong viện, đồng thời nàng còn phải tiếp nhận yết kiến của toàn bộ người trong vương phủ. Lâm Vị Hi nghe vậy thì liếc qua ma mađang nói chuyện một chút, ung dung hỏi: " Ma ma cảm thấy lúc nào ta triệu người tới mới thỏa đáng? Ta thân là vương phi, nếu như ngay cả chủ mẫu này mà hạ nhân trong vương phủ nhận không được, thì cũng quá hoang đường rồi."
Triệu ma ma nhìn thoáng qua người bên cạnh, ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: "Việc này cũng dễ thôi, chỉ cần vương phi vừa ý giờ nào, chúng nô tỳ làm sao dám thay vương phi làm chủ."
Lâm Vị Hi trong lòng hừ nhẹ một tiếng, biết không dám thì tốt. Lâm Vị Hi mở ra xấp danh sách hạ nhân thật dày của phủ Yến vương, nói: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, trong buổi chiều hôm nay đi. Vào giờ Mùi, tất cả mọi người trong phủ dừng công việc lại một chút, đến Cảnh Trừng viện để cho ta nhận mặt."
(Giờ Mùi: 13h – 15h)Ma ma đứng cạnh Triệu ma ma mặc dù vẫn đứng im, nhưng khóe miệng lại hếch lên, sắc mặt không tốt lắm. Ma ma này nhìn tầm trên dưới năm mươi tuổi, mặt dài hàm vuông, bên khóe miệng có một rãnh hằn thật sâu, đôi mắt nhỏ hẹp, tướng mạo nhìn xem có vẻ không dễ ở chung. trên người bà ta mặc áo lụa màu xanh đậm, phía dưới cũng là váy lụa cùng màu, mũi giày sạch sẽ không nhiễm bụi bẩn, trên đầu cắm trâm vàng vừa đủ, hai tay đều đeo vòng, bề ngang của chiếc vòng tay bằng vàng trên tay phải khoảng chừng một lóng tay. Có thể thấy được ma ma này không những tính tình khắc nghiệt, địa vị trong phủ Yến vương cũng rất cao, hiển nhiên là quen thói ra lệnh cho người khác.
Vừa rồi lúc Lâm Vị Hi tra hỏi, trước khi Triệu ma ma trả lời vẫn nhìn thoáng qua bên cạnh, chính là ma ma này. Vị ma ma này phô trương cực lớn Lâm Vị Hi cũng không lạ lẫm gì, ma ma Bốc thị hồi môn của Thẩm vương phi năm đó. Có ai mà không nhận ra?
Lão Yến vương cùng lão Yến vương phi đều sớm đã qua đời. Những nha hoàn đã từng hầu hạ lão Yến vương phi người thì chết. Cho dù còn sống thì những lão bộc này cũng thỉnh cầu cáo lão trở về quê hương ngậm kẹo đùa cháu, rất ít người tiếp tục ở lại đây.một thế hệ người hầu của lão vương phi lui lại, những chức vụ quan trọng trong vương phủ đều do người của Thẩm vương phi tiếp nhận. Bốc ma ma là nhũ mẫu mà Thẩm vương phi mang tới từ nhà mẹ đẻ, là người mà Thẩm vương phi tín nhiệm nể trọng nhất, quản lý chung mọi việc lớn nhỏ trong vương phủ. không phải bà ta thì còn ai?
Sau khi lão Yến vương phi qua đời, không tới hai năm sau, Thẩm vương phi cũng hương tiêu ngọc vẫn. Khi đó thế tử mới tám tuổi, Yến vương hai mươi bốn tuổi. Mặc dù đang lúc tuổi trẻ, thế nhưng phương bắc chiến loạn không ngớt, Cố Huy Ngạn vất vả đi các nơi bình loạn. hắn nổi danh cũng nhờ những chiến dịch trăm trận trăm thắng này. Cố Huy Ngạn bận rộn nhiều việc chiến sự, căn bản không có thời gian quan tâm chuyện ở vương phủ, mà Cố Trình Diệu cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Bốc ma ma rất được Cố Trình Diệu tín nhiệm, lại là nhũ mẫu của Thẩm vương phi, thời điểm này đương nhiên chịu trách nhiệm những việc quan trọng trong vương phủ. Thời gian dần trôi qua, trong vương phủ có chút chuyện gì, dù sao cũng phải được Bốc ma ma gật đầu mới được.
Quanh năm suốt tháng Yến vương không hồi phủ, mà thế tử tuổi còn nhỏ lại không để ý tới chuyện bên ngoài, toàn bộ mọi việc trong phủ là nhờ những lão ma ma quản sựnày. Lúc Lâm Vị Hi vừa gả tới nhìn thấy đống giấy tờ sổ sách những năm qua mà sợ đến ngây người, Yến vương nổi danh ở bên ngoài, Lâm Vị Hi làm sao cũng không nghĩ tới trong phủ Yến vương trong phủ thế mà lại rối ren nhiễu loạn đến như này. Điền trang đất đai cửa hàng của Yến vương rất nhiều, quả thực là bạc như nước chảy
. Dựa vào tài lực phong phú, phủ Yến vương nhìn bề ngoài vẫn phồn hoa y nguyên như trước, nhưng sổ sách bên trong cũng đã mục rỗng hết cả rồi.
Sau khi Lâm Vị Hi vào cửa thì bị gây khó dễ suốt cả một thời gian dài. Loại tình huống này mặc kệ là thế nào, làm gì cũng sẽ phải đắc tội những lão bộc có mặt mũi này, đến lúc đó lại là nàng không phải. Cũng là Lâm Vị Hi xui xẻo, khoảng thời gian kia vừa lúc nàng với Cố Trình Diệu tình cảm hòa hợp, Cao Nhiên còn chưa kịp nói chân tướng cho Cố Trình Diệu, Lâm Vị Hi bị tình nồng ý mật của quan hệ vợ chồng làm choáng váng đầu óc, lúc thu thập cục diện rối rắm thì tương đối không cố kỵ gì. Lâm Vị Hi vô cùng tin tưởng hành động của chính mình là đúng đắn, kể cả lão bộc có thể diện làm sai thìvẫn phải phạt. Hạ nhân nói nàng không tốt nàng cũng không quan tâm. sự hưng thịnh của vương phủ mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà phủ Yến vương vẫn không phải phủ công chúa, và Cố Trình Diệu cũngkhông phải đại trưởng công chúa Thọ Khang. Những chuyện sau đó như mắt xích hết vòng nọ đến vòng kia. Quan hệ vợ chồng rạn nứt, những điêu nô xảo quyệt từng bị nàng phạt lập tức mượn cơ hội cắn ngược. Lâm Vị Hi tức giận không ít, tất nhiên lại càng thêm nghiêm nghị quét sạch sai trái trong vương phủ, chứng minh với tất cả mọi người về những việc làm đúng làm tốt của mình, kết quả cứ như vậy quan hệ vợ chồng càng ngày càng kém. Tựa như một vòng tuần hoàn ác tính, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tận đến cuối cùng làm nàng thua triệt để. Chuyện cũ nhớ lại mà cứ ngỡđã lâu lắm rồi.
Bây giờ Lâm Vị Hi nhìn Bốc ma ma, trong lòng hơi có chút buồn cười cùng cảm khái. Nàng cũng không nghĩ tới, cố nhân kiếp trước vậy mà lại lần nữa gặp nhau. Mà Lâm Vị Hi, cũng lại một lần nữa ngồi vào vị trí đương gia chủ mẫu của phủ Yến vương. Lâm Vị Hi khép danh sách lại, vẻ mặt mang theo chút ý cười nhìn về phía Bốc ma ma: "Bốc ma ma, ta nhìn ngươi hình như có lời muốn nói. Nơi này lại không có người ngoài, có lời gì, ngươi cứ nói ra đi."
"Vương phi, người phân phó hạ nhân yết kiến cũng chỉ là một câu nói, thế nhưng là từ bây giờ đến giờ Mùi cũng chỉ có một canh giờ, phòng bếp, thu mua, vẩy nước quét nhà những nơi này có bao nhiêu chuyện phải làm. Nếu như để cho bọn họ bỏ việc trong tay xuống tới dập đầu thỉnh an vương phi, vương phi quả thật không sao cả, nhưng ở phía dưới sợ xảy ra lộn xộn. Dù sao nội trạch rộng lớn như vương phủ, không phải cứnói suông là xong."
"Nếu chỉ là đến dập đầu với ta mà sinh loạn, vậy thì bọn họ cũng không cần làm việc ở vương phủ nữa. Phủ Yến vương cũng không cần đến hạ nhân tầm thường như vậy." Lâm Vị Hi nhàn nhạt nhìn Bốc ma ma một chút, không để ý bà ta trưng ra cái bộ dáng lão ma ma của tiền vương phi. Nàng nói tiếp: "Cứ như vậy đi, vào giờ Mùi, để người trong phủ lần lượt đến thỉnh an, mỗi nơi đi một nửa người, một nửa ở lại, chờ cho nhóm trước trở về, nhóm sau lại tới. Phòng bếp còn phải chuẩn bị đồ ăn buổi tối, vậy trước tiên để người phòng bếp tới đi, chờ hai nhóm người ở phòng bếp trở về, tiếp theo là khố phòng..."
Lâm Vị Hi nói chuyện giống như ngọc châu rơi trên khay bạc, cứ như vậy đem việc ở vương phủ an bài xong xuôi, Triệu ma ma cùng Bốc ma ma ngay cả cơ hội chen vào cũng không có. Chờ sau khi nói xong, Lâm Vị Hi nâng chén trà nhấp một ngụm nhuận tiếng, sau đó nàng cạch một tiếng đem chén trà đặt ở trên bàn, ánh mắt trong trẻo, thần thái tự nhiên: "đã nhớ chưa?"
Tư thế đương gia chủ mẫu của Lâm Vị Hi tự nhiên lại trôi chảy, người phía dưới vậy mà đầu cũng không dám ngẩng lên, một dạ hai vâng. Vốn hôm nay Bốc ma ma muốn diệt một chút uy phong của vị tiểu vương phi này, để cho nàng biết trong vương phủ ai mới làm chủ, mà ai mới thực sự là vương phi của phủ Yến vương. không nghĩ tới Lâm Vị Hi này đã nói là nói liên tục, Bốc ma ma sửng sốt, một chút xíu sơ hở cũngkhông nắm được, ngược lại lộ ra là bà ta rơi xuống thế hạ phong. Bốc ma ma khôngquá cao hứng, nhiều năm rồi bà ta được người tôn kính, bà ta cũng không thích bé gáimồ côi sống nhờ này chiếm vị trí của tiểu thư nhà mình. Tiểu thư nhà mình tình cảm sâu nặng với Yến vương, còn sinh ra thế tử duy nhất của vương phủ, Yến vương nên cả một đời phải nhớ mãi tiểu thư, sao có thể để cho một người khác chiếm lấy vị trí của tiểu thư được đây?
Vốn ban đầu Bốc ma ma đã có thành kiến, bây giờ bị Lâm Vị Hi áp chế, trong lòng càng tức giận không thôi. Khóe miệng bà ta hạ xuống, rãnh sâu hai bên càng thấy cứng nhắc: "Vương phi an bài đương nhiên là hợp lý. không nghĩ tới vương phi tuy là kế thất, nhưng việc quản gia lại vô cùng rõ ràng, chỉ sợ so với tiểu thư khuê các cũngkhông kém hơn bao nhiêu đâu."
Lời này vừa nói ra thì cả tây phòng đều yên tĩnh. Đôi mắt Uyển Tinh mở lớn, lại bị Uyển Nguyệt dùng sức níu lại. Lâm Vị Hi cười đưa tay đặt trên đầu gối, cả người ngửa ra sau một chút, nàng nhìn Bốc ma ma cười nói: "Dù ta bất tài, nhưng thân đã ở phi vị, sao dám cô phụ sự tín nhiệm của vương gia đây? Ta là Yến vương phi, đây vốn là việc ta nên làm."
Lâm Vị Hi trực tiếp xưng "Yến vương phi", thậm chí đằng sau còn nhắc tới Yến vương. Bốc ma ma không dám nói gì Yến vương, đành phải tránh đi, cười đáp phải. Sau đó, giống như lơ đãng, Bốc ma ma nhắc đến chuyện của Thẩm vương phi, kể về tình huống lần đầu gặp nhau của Thẩm vương phi và Yến vương, lễ thành hôn tình nùng mật ý, rồi lúc thế tử vừa ra đời cả nhà vui sướng ra sao, rồi đến lễ tang trọng thể của Thẩm vương phi như thế nào.
Lâm Vị Hi một mực duy trì ý cười lắng nghe, nàng có thể phản kích nô đại khi chủ, có thể biểu hiện địa vị chủ mẫu của chính mình. Thế nhưng đối với một người đã chết,một vợ cả như ánh trăng sáng, thì không nên nói bất kỳ cái gì cả.
( Nô đại khi chủ: Nô tài cậy mình lớn tuổi mà ức hiếp chủ nhân)Kỳ thật sự tích này kiếp trước Lâm Vị Hi đã được nghe qua một lần, mặc dù lần trước là để nàng hiếu kính với mẹ chồng, mà lần này mục đích là thị uy đối với kẻ ngoại lai là nàng. Lần trước lúc nghe thì Lâm Vị Hi thân là con dâu, đối với tình cảm của cha mẹ chồng cũng không để ý quan tâm lắm, nàng đơn thuần chỉ là nghe chuyện xưa. Nhưng lần này, Lâm Vị Hi lại nghe ra rất nhiều điều không giống nhau.
Thọ Khang là đại trưởng công chúa, Vệ thị là đích nữ công chúa, là phu nhân của thế tử phủ anh quốc công. Kiếp trước Lâm Vị Hi là đích nữ công phủ, được giáo dưỡng vô cùng nghiêm ngặt, Lâm Vị Hi đối với chuyện trong loạn quân vừa thấy đã yêu, từ đó ngàn dặm đuổi theo thật sự không nghe ra chút mỹ cảm nào.
Đây là không mai mối tằng tịu với nhau, tự chạy đi tìm người à? Đối với thế hệ công khanh, trên người còn có một phần tư huyết mạch của hoàng thất như Lâm Vị Hi mànói, thật sự nàng không hiểu loại hôn nhân kết hợp như thế này. Trong suy nghĩ của nàng, hôn nhân chính là chuyện tốt của hai họ, là địa vị chính thê quản lý mọi việc trong nội trạch. Tượng trưng cho mối quan hệ của hai bên chính là địa vị, chứ khôngphải tình yêu. Vừa ra đời đã bị trưởng bối nghiêm ngặt dạy dỗ bồi dưỡng thành mộtcông khanh tiểu thư, không người nào dám đàm luận bên tai Lâm Vị Hi về tình yêu. Mà ngoại tổ mẫu, quan hệ vợ chồng của mẫu thân, cũng không thể để cho Lâm Vị Hi có cảm giác được giữa nam nữ có tình yêu là chuyện tốt.
Cho nên bây giờ Bốc ma ma nhắc đến Thẩm vương phi cùng với tình yêu phu thê ân ái của hai người, Lâm Vị Hi ngoại trừ yên lặng, cũng chỉ có thể yên lặng. Nàng chưa tiếp xúc với tình yêu bao giờ, cũng chưa từng có người để cho nàng biết yêu. Lâm Vị Hi tựa như quần chúng ngồi xem hí kịch, chỉ có thể âm thầm im lặng, đối với tình yêu của Yến vương với Thẩm vương phi cũng chỉ biết lặng im né tránh.
Đầu tiên là Cố Trình Diệu với Cao Nhiên, bây giờ lại là Yến vương với Thẩm vương phi.trên mặt Lâm Vị Hi vẫn duy trì ý cười, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy cõi lòng lạnh buốt. Có lẽ Lâm Vị Hi nàng vốn là người chuyên chia rẽ tình yêu của người khác, ròng rã hai đời, vẫn không thể tránh khỏi. đáng buồn làm sao!
Bốc ma ma vẫn còn đang nói hăng say, thì ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân. Bốc ma ma nhìn thấy người tới, lập tức im bặt: "Vương gia."
Lâm Vị Hi cũng đứng lên, vạn phúc với Cố Huy Ngạn: "Vương gia, chàng trở về rồi. Có thể dùng cơm được rồi?"
Cố Huy Ngạn nhìn nha hoàn bà tử đứng đầy trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lạitrên người Lâm Vị Hi: "Nàng vẫn chờ ta về để dùng cơm?"
"Vâng." Tâm trạng Lâm Vị Hi có chút nặng nề, nàng cố gắng bày ra dáng tươi cười, điđến cạnh Cố Huy Ngạn: "Vương gia, cơm vẫn được để nóng, để ta bảo bọn họ bày cơm. Chàng chờ một lát nhé."
Cố Huy Ngạn gật đầu, mấy người Bốc ma ma thấy vậy thì lập tức cáo lui, Uyển Tinh Uyển Nguyệt cũng đi theo ra bày cơm. Cố Huy Ngạn vào cửa chỉ trong khoảnh khắc, vậy mà tây phòng lập tức không còn bóng người.
Cố Huy Ngạn ngồi vào chỗ ở cạnh cửa, hắn nhìn về phía Lâm Vị Hi. Lúc hắn mới đivào, hình như nghe được các nàng đang nói tới Thẩm thị? Đối với vị vong thê này, tình cảm của Cố Huy Ngạn hết sức phức tạp, thậm chí còn có chút không hiểu. Thế nhưngnói gì đi nữa thì nàng ta cũng là mẹ đẻ của Cố Trình Diệu, Cố Huy Ngạn sẽ không nóingười chết không phải, từ trước đến nay hắn vẫn luôn kính trọng với Thẩm thị. Chỉ là những hạ nhân này vậy mà dám ở trước mặt Lâm Vị Hi nói này nói nọ?
Cố Huy Ngạn tự nhiên cảm thấy bực bội đối với chuyện bất ngờ xảy ra này