Lâm Vị Hi rất vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ của người đã từng là tổ mẫu của mình. Nhưngkhông thể phủ nhận Cao Nhiên ở phương diện này thật sự hơn người. Cũng phải thôi, ở nơi mà đích thứ khác biệt này, nếu như nàng ta không bỏ công sức thì làm sao mà được tổ mẫu ưu ái chứ. Lâm Vị Hi mới chỉ nhìn đĩa thức ăn nào lâu hơn một chút, nháy mắt sau đó Cao Nhiên đã có thể dùng đũa gắp cho nàng. Sau mấy lần, Cao Nhiên cũng đã biết Lâm Vị Hi ăn ít hay nhiều, lượng điểm tâm nàng ta bưng tới tất nhiên vừa vặn, không thiếu cũng chẳng thừa, đủ cho Lâm Vị Hi ăn no.
Bất tri bất giác, lượng cơm Lâm Vị Hi ăn còn nhiều hơn một chút so với mọi ngày. Tâm trạng tốt thật sự là món ăn khai vị, Lâm Vị Hi để đũa xuống, vừa mới dùng trà súc miệng xong, Cao Nhiên đã đưa khăn lụa lau miệng tới rồi, toàn bộ quá trình vô cùng chu đáo.
Sau khi Lâm Vị Hi chỉnh trang mọi thứ xong, chậm rãi vịn nha hoàn đứng lên, nàng nhìn Cao Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: " Thế tử phi đã vất vả rồi. Thế tử phi đãđứng nửa ngày, bây giờ ta muốn gặp quản sự điền trang, nếu như ngươi mệt mỏi, vậythì đi về trước đi."
Sáng hôm nay Cao Nhiên mới chỉ lót dạ hai cái bánh ngọt đã ra ngoài rồi, đến đây lại tiêu hao vì một phen nhìn mặt mà nói chuyện, lại thêm hầu hạ một bữa ăn sáng, hai khối bánh ngọt hạt dẻ trong bụng Cao Nhiên đã chẳng còn gì. Thế nhưng Lâm Vị Hi vừa nói như vậy, Cao Nhiên sao có thể nghĩ là thật mà trở về, cái này chẳng phải nóihầu hạ mẹ chồng rất mệt mỏi hay sao? Cao Nhiên hít sâu một hơi đè sự mệt mỏi xuống, cười nói: "Sao lại như vậy? Mẫu thân không chê con phiền, con ước gì có thể hầu hạ mẫu thân nhiều hơn, về sớm để làm gì đâu ạ? "
Cao Nhiên đã nói như vậy, Lâm Vị Hi cũng không khách khí, coi là thật mang theo nàng ta qua đình viện, đi qua tiền sảnh, ngồi tiền sảnh nhà chính ở phía đông. Trước cửa nhà chính có dựng một bức bình phong, che cả người Lâm Vị Hi, bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, nhẹ chân nhẹ tay mang lư hương, đĩa trái cây, đệm gấm …, chờ sau khi sắp xếp xong, Uyển Nguyệt vịn Lâm Vị Hi ngồi trên giường, ở giữa năm phiến bình phong thêu hoa văn như ý.
Lâm Vị Hi chính là trung tâm của mọi tầm mắt của người trong phòng này. Chờ cho Lâm Vị Hi ngồi xuống Cao Nhiên mới đi đến tháp ngồi, đứng ở phía sau Lâm Vị Hi.
Nha hoàn ra ngoài tuyên người, một lát sau, quản sự điền trang Đại Hưng của phủ Yến vương được người dẫn đi vào.
đi đầu là một bà tử to khỏe tầm trên dưới bốn mươi tuổi, trên người mặc áo ngắn vải thô màu xanh lam. Bà ta cũng không phải chưa bao giờ tiến vào phủ Yến vương, hai vợ chồng bà ta là gia nô của vương phủ, trông giữ điền trang Đại Hưng, cuối mỗi năm đều đem gia cầm, rau củ tươi ngon dâng lên phủ. Những năm trước bà ta đều trực tiếp gặp Bốc ma ma, nhưng năm nay vào thành, bà ta biết được Yến vương mới cưới vương phi. Có chủ mẫu, Bốc ma ma không thể làm chủ việc dâng nông sản ở điền trang lên được. Cho nên việc đầu tiên khi tới phủ Yến vương thì bà tử ở điền trang phải đến dập đầu với tân vương phi.
Ngoại trừ hoa viên trong vương phủ ra, những nơi khác đều dùng đá xanh trải đường. Bà tử điền trang đi theo nha hoàn xinh xắn, từ cửa hông đi thẳng đến Cảnh Trừng viện. Sau khi đi vào cửa sau, cái đầu tiên đập vào mắt bà ta chính là một hàng phù điêu làm bằng ngọc lưu ly tạo thành bình phong ở cổng, vàng son lộng lẫy, uy phong nghiêm nghị, bà tử điền trang bị bàn long ở phía trên nhìn chằm chằm làm cho trái tim trực nhảy ra khỏi cổ họng. Bà ta không dám nhìn nữa, lập tức cúi đầu đi theo nha hoàn vòng qua bức phù điêu ở cổng, theo hành lang khúc khuỷu tiến vào trong.
Cho dù bà ta là nông dân cũng biết Cảnh Trừng viện là nơi sinh hoạt của vương gia và vương phi. Ngay sau bức phù điêu làm thành bình phong ở cổng là một viện tử rộng lớn, sương phòng ở hai bên cao lớn khí phái. Bà tử điền trang nhịn không được nhìn trộm một chút, chỉ là một gian sương phòng thôi mà còn rộng rãi sáng sủa hơn so với ba gian nhà chính ở Đại Hưng của các bà, nhưng mà nghe nha hoàn trong vương phủnói, những sương phòng này không có người ở.
Bà tử điền trang có chút đau lòng, ngơ ngác đi theo nha hoàn dẫn đường phía trước, đến nơi rồi. Trước mặt bà tử là năm gian chính phòng mái cong vểnh lên trời, ở giữa có một gian được làm thành phòng ngoài. Phòng này đặt ghế bành, bình hoa những đồ trang trí, có lẽ là dùng để gặp khách. Xuyên qua phòng ngoài lờ mờ có thể nhìn thấy một viện tử tráng lệ, ở giữa hoa cỏ sum suê, chạm trổ tinh xảo. Bà tử ở điền trang thất thần đứng ngắm đến nỗi bị người khác va vào một phát. Bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy nha hoàn dẫn đường đang không đồng ý nhìn bà ta: "Bên trong là viện sinh hoạt hàng ngày của vương phi, không được càn rỡ."
Bà tử ở điền trang thế mới biết, hóa ra viện tử ở trước mắt để bà ta ao ước cả ngày này, mới chỉ là vòng ngoài bảo vệ nơi vương phi sinh hoạt hàng ngày thôi. Còn nơi ở chân chính của vương phi vẫn là ở bên trong. Những người ngoài như bọn họ chỉ có thể bái kiến vương phi ở viện ngoài dành cho khách thôi. Nghĩ lại cũng có thể hiểu được, vương phi là hạng người gì, nơi nàng sinh hoạt hàng ngày, sao có thể tùy ý để người khác đi vào.
Sau khi bị nhắc nhở, bà tử ở điền trang lại càng cảm thấy căng thẳng. Bà ta theo nha hoàn đứng ở phòng ngoài, cách một tấm bình phong, lờ mờ có thể nhìn thấy rất nhiều người, đều đứng xung quanh một người. Sau khi nha hoàn hành lễ truyền lời vào bên trong, một giọng nói truyền đến: "Đây chính là quản sự điền trang Đại Hưng ở phía nam ngoại ô?"
Bà tử ở điền trang sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên được nghe giọng nóidễ chịu như thế. Bà ta vẫn chưa hình dung ra được giọng nói êm tai ấy như thế nào, róc rách tựa như nước suối ngày xuân vừa tan ra, lại thánh thót giống như từng hạt mưa rơi trên lá sen mùa hè, vừa mềm mại lại trong veo. Đây không phải là kiểu cố gượng ép tỏ ra ngọt ngào, mà là tươi mát tự nhiên thấm vào sâu trong tâm trí người khác. Bà tử ở điền trang nghe được giọng nói này thì thất thần, chờ phản ứng lại, lập tức đáp: "Là lão nô."
Bên trong lại im lặng, bà tử điền trang thấp thỏm, lại nghe được giọng nói tựa như tiên nữ một lần nữa vang lên: "Đều là gia nô của vương phủ cũng không phải là người ngoài. Bên ngoài lạnh, có gì vào trong nói đi."
Bà tử điền trang lâng lâng như đang giẫm trên đám mây, nhất thời không kịp phản ứng. Vẫn là nha hoàn bên cạnh nhắc nhở một chút: "Còn không mau tạ ơn vương phi."
Bà tử ở điền trang như ở trong mộng mới tỉnh: "Ôi ôi, tạ ơn vương phi."
Bà tử coi giọng nói tuyệt vời kia chính là điểm mạnh của tân vương phi. Trong hoàng thất ai ai cũng có điểm mạnh của riêng mình, có người eo nhỏ, có người quyến rũ mị hoặc. Điểm mạnh của vị tân vương phi này chắc hẳn là một giọng nói tuyệt vời như chim hoàng anh. Bà tử vòng qua bình phong, quỳ xuống dập đầu, lúc đứng dậy mới vừa khẽ liếc mắt lên, cả người "Ai u" một tiếng, suýt nữa ngã ngửa về phía sau.
Uyển Tinh nhíu mày, lập tức quát: "Làm càn! Vương phi còn ở phía trước, sao dám ồn ào?"
Bà tử nhìn thấy nữ tử ngồi ở giữa giơ tay lên, nha hoàn mới đứng ra quát lớn kia dù cho đôi mắt vẫn còn trừng đến tròn căng, nhưng cũng lập tức cúi đầu lui xuống. Sau đó, vị vương phi làm cho bà tử thất thố đến nỗi ngừng thở kia quay đầu, nhẹ nhàng nhìn lướt qua: "Quản sự không đứng vững, còn không mau đỡ quản sự lên."
Bà tử điền trang được nha hoàn hai bên nửa nâng nửa nhấc đứng dậy, bà ta nhìn Lâm Vị Hi, nhất thời ngay cả lời cũng không nói ra được. Bà tử sửng sốt một hồi, ý thức được chính mình mới thất lễ, vội vàng cúi người thỉnh tội: "Vương phi thứ tội... Vừa rồi lão nô thật sự bị chấn kinh, nên mới không có cấp bậc lễ nghĩa. Lão nô sống nhiều năm như vậy, cả trong kinh thành lẫn nông thôn cũng được nhìn thấy không ít đại cônương tiểu tức phụ, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vương phi...không đúng, ngay cả một đầu ngón tay của vương phi các nàng cũng không bằng. Nếu như các nàng có một phần mười vẻ đẹp của vương phi thôi, thì lão nô cũng khôngđến nỗi bị chấn kinh mà ngã như này."
Lâm Vị Hi sớm đã quen với đủ sự kinh ngạc của người ngoài khi nhìn thấy mình rồi, còn bà tử này thì khoa trương một chút, trực tiếp ngã xuống đất mà thôi. Lâm Vị Hi đối với những lời ca tụng như này vào tai trái ra tai phải, cũng không coi ra gì, đợi sau khi bà tử đứng ngay ngắn, nàng mở quyển sổ trong tay ra, hỏi: "Những thực phẩm cho cúng lễ mùa đông, lễ mừng năm mới năm nay đã chuẩn bị xong chưa?"
Sổ trên kia là tình hình chăn nuôi ở điền trang Đại Hưng, xung quanh điền trang tổng cộng có bao nhiêu ruộng, năm nay thuê bao nhiêu tá điền, đầu mùa xuân nuôi bao nhiêu gà vịt, cá bột, dê bò thậm chí hươu nai… trong danh sách đều viết rõ. Mùa xuân hàng năm các nông trang nộp danh sách lên, cuối năm đem thứ tốt nhất đưa vào vương phủ, thứ kém hơn một chút thì mang bán ngoài chợ, buôn bán được bao nhiêu bạc cuối năm sẽ đưa nộp vào vương phủ. Hàng năm nên bày đồ cúng bao nhiêu chính là khảo nghiệm năng lực của chủ mẫu. Qua nhiều năm rồi, điền trang của phủ Yến vương chính là hoạt động như vậy.
nói đến chủ đề chính, bà tử vẫn còn đang nhìn xung quanh lập tức an phận. Bà ta xoa đôi bàn tay, ngượng ngùng cười nói: "Bẩm vương phi, thật không dám giấu giếm, lão nô cũng nghĩ đưa càng nhiều thực phẩm vào vương phủ càng tốt. Chỉ là mùa màngthật sự không tốt, năm nay mùa đông trời lạnh, mỗi ngày các con nhà lão nô vẫn phải ra ngoài trông nom hồ cá, chỉ còn kém dựng lều ở luôn bên cạnh đó thôi
. Thế nhưng cá trong hồ vẫn ủ rũ không nhanh nhẹn. Lão nô biết tiệc cuối năm trong vương phủ mà bỏ ngư yến là không được, thế nhưng cá trong hồ vẫn cứ ủ rũ như thế, mà cũng sắp cuối năm cuối năm rồi, lão nô cũng gấp..."
Điền trang Đại Hưng này quy mô không nhỏ, ngay cả thôn trang xung quanh cũng phải hơn trăm mẫu đất, cùng đất ở điền trang đều là sản nghiệp của vương phủ. Nhưng những điền trang tương tự với phủ Yến vương cũng có nhiều lắm. Đặc thù chân chính của điền trang Đại Hưng, vẫn là ở chỗ nó được trời ưu ái về vị trí địa lý.
Điền trang này một mặt dựa vào núi, cách đó không xa còn có sơn tuyền đi qua, đất dày lại phì nhiêu, thích hợp đào hồ nuôi cá. Mà yến tiệc hàng năm ở phủ Yến vương,một nửa đồ ăn đều là tôm cá tươi, cho nên điền trang này mới trở thành nơi không thể thay thế, mà quản sự ở đó cũng rất có thể diện. Bà tử này dám nói cá ở điền trangkhông nhanh nhẹn, còn không phải ỷ vào vương phủ không thể thiếu được tôm cá tươi hay sao? Bây giờ cũng sắp đến tháng mười hai, giữa mùa đông ở trên thị trường cũngkhông mua được nhiều tôm cá, cho nên, bọn hắn mới dám không sợ hãi như thế.
Lâm Vị Hi đã sớm được chứng kiến những quản sự ở vương phủ trong ngoài cấu kết, móc nối hỗ trợ lẫn nhau. Đối với việc này nàng cũng không vội, chỉ đem quyển sổ bỏ xuống, ánh mắt trong vắt nhìn xuống dưới: "Ý của quản sự là thế nào?"
Nụ cười của bà tử càng thêm vui vẻ: "Cũng sắp đến tháng chạp, tế tự một năm, lễ tết đều là đại sự. Lão nô cũng biết việc này không thể coi thường được, cho nên mấy ngày nay vẫn đốc thúc con cái trong nhà chăm sóc hồ cá thật tốt. Vương phi yên tâm, cả nhà lão nô ở điền trang đã lâu, có nhiều kinh nghiệm, nhất định trước hai mươi tháng chạp có thể đem cá tôm tươi đưa tới vương phủ. Chỉ là, vương phi ngài cũng biết, chuyện đột nhiên xảy ra, tôm cá cũng không giống với lúa mạ, rất khó chăm sóc. Bây giờ bạc ở điền trang cũng không còn nhiều, nếu như khẩn cấp sửa sang lại hồ cá, chỉ sợ không quay vòng được..."
nói tới nói lui, chung quy cũng là tới lừa bịp tiền. Lâm Vị Hi nhẹ nhàng cười nhẹ mộttiếng, ánh mắt của nàng nhìn về những quản sự khác ở trong phòng, phát hiện tất cả mọi người cúi đầu, cũng không định mở miệng nói cái gì. Có thể chưởng quản trăm mẫu ruộng đất, sản phẩm lại rất quan trọng, có thể nghĩ hai vợ chồng quản sự này cũng có phương pháp. Lần này bọn họ tới kinh thành đòi tiền gia chủ, tất nhiên cũngđã bàn bạc qua với những người khác rồi.
Những người hầu này có lẽ đã ở tại vương phủ đến hai ba mươi năm, đã sớm láu cá trơn trượt rồi. Có tiền mọi người cùng nhau cầm, giúp đỡ lẫn nhau, tất cả đều vui vẻ. Đây mới là đạo sinh tồn có phúc cùng hưởng. Về phần lừa bịp bạc của gia chủ... Dù sao vương phủ căn cơ thâm hậu, một hai ngàn lượng ném vào trong nước cũng chẳng là cái gì, sao lại quan tâm một hai trăm lượng nho nhỏ làm gì đâu? Chỉ cần nông sảnkhông bị thiếu, không gây ra lộn xộn rắc rối, thì cũng chẳng có việc gì cả.
Lâm Vị Hi nói: "Cuối năm, việc lễ bái cùng giao thừa đều là đại sự, không thể bị dở dang được. Quản sự xem việc quay vòng cần khoảng bao nhiêu bạc?"
Quả nhiên, bà tử xoa tay cười. Vị tân vương phi đẹp như tiên nữ này, tuổi trẻ thì làm sao hiểu được chuyện ở điền trang. Đây lại là lần đầu tiên vương phi tiếp xúc với lễ tết cuối năm, vừa nghe nói đồ ăn thiếu hụt, khẳng định bị dọa đến chấn kinh đi, chỉ cần có thể dùng tiền bạc giải quyết, còn không phải lập tức lấy bạc ra sao?
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt bà tử càng sâu: "Bẩm vương phi, lần này thời gian cấp bách, để kịp đưa cá vào hai mươi tháng chạp, chỉ sợ cần phải tốn ít tiền mời người có tay nghề cao đến để chăm sóc. Lão nô tính, vương phi dự chi cho nô một trăm lượng là đủ rồi."
một trăm lượng... Trong lòng Lâm Vị Hi nhịn không được cười, cũng thật sự là dámnói. một nhà năm người tiêu xài trong một năm cũng chỉ đến mười lượng, một trăm năm mươi lượng là có thể mua một cái điền trang rồi, hơn nữa lại còn gần kinh thành. Bà tử này há miệng ra là đòi một trăm lượng, có thể thấy được những điêu nô xảo quyệt này cầm bạc của gia chủ kiếm lời riêng quen rồi, giọng điệu sao mà phách lối.
Có lẽ bà tử ở điền trang thấy sắc mặt lạnh tanh của Lâm Vị Hi, lập tức nói bổ sung: "Mấy ngày nay trời giá rét, cá ở trong hồ không nhanh nhẹn, nếu như không chăm sóc kịp thời, chỉ sợ cũng sẽ chậm trễ yến tiệc cuối năm. Vương phi ngài cũng biết, tiệc cuối năm của phủ Yến vương một nửa đều là tôm cá tươi. Kinh thành là ở đất liền, muốn ăn tôm cá tươi mới cũng không dễ dàng, cả năm trời chúng lão nô ở điền trang tận tụy chăm sóc tôm cá trong hồ. một trăm lượng đối với vương phi thật sự không tính là gì, thế nhưng tôm cá trong hồ lại không đợi được. Mà năm nay mùa đông lạnh, chăm sóc hồ cá vào mùa đông thì vất vả vô cùng. Sau khi trở về sợ là cả nhà lão nô lại là nửa tháng không được chợp mắt..."
Cao Nhiên cũng nghe ra bà tử này là mượn tiếng ngày tết để tham tiền, nhưng sau khi nàng ta nghe xong chỉ là một trăm lượng, lập tức cũng cảm thấy không tính là gì. Hàng năm vương phủ thất thoát đâu chỉ mấy vạn lượng, một trăm lượng bạc này có là gì, Cao Nhiên đã sớm nhìn không thuận mắt rồi. Những lão nô này mặc dù tham, nhưng một trăm lượng cũng không coi là nhiều, chỉ cần có thể làm tốt việc phải làm, những vụn vặt này cũng tùy bọn họ đi.
không riêng gì Cao Nhiên, nha hoàn phục vụ trong phòng cũng cảm thấy một trăm lượng không nhiều, riêng quần áo trang sức trên người Lâm Vị Hi cũng không chỉ mộttrăm lượng đâu. Yến vương thích tôm cá tươi, đồ ăn tiệc tất niên cũng không thể bị chậm trễ được. Nếu như một trăm lượng có thể giải quyết việc này, vậy thì cho chứ sao.
Lâm Vị Hi nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi đặt tách trà sứ men xanh xuống, nàng thản nhiên nói một câu: "Nếu phiền toái như vậy thì cũng không cần nữa. Để nuôi qua mùa đông này, chờ mùa xuân sang năm vừa béo, mang lên chợ phiên bán đi. Các ngươi cũng đỡ phải vất vả nửa tháng không được ngủ mà sửa sang lại hồ cá. đã vất vả như thế thì cũng không cần làm nữa."
Bà tử giật mình, trăm lần không ngờ tới Lâm Vị Hi lại nói như vậy. Nụ cười trên mặt bà ta có chút cứng ngắc: "Tạ vương phi thương cảm, lão nô là gia nô của vương phủ, làm việc vất vả một chút là chuyện bình thường. Chỉ là lễ bái cuối năm là đại sự của vương phủ, tiệc giao thừa lại càng không thể thiếu tôm cá tươi, nếu như chậm trễ thì sẽkhông có chỗ mua..."
Còn dám lấy ra uy hiếp nàng, Lâm Vị Hi nhẹ nhàng nói: " Nếu như quản sự không thể đúng hạn đưa thực phẩm tới, vậy thì trên thực đơn bỏ đi mấy món tôm cá là được. Uyển Tinh, mang thực đơn tới."
Uyển Tinh sửng sốt một chút, vẫn là Uyển Nguyệt từ phía sau lưng thọc một chút, nàng ta mới nhanh đi ra ngoài lấy thực đơn hôm giao thừa. Bà tử có chút luống cuống, bà ta hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Triệu bà tử. Triệu bà tử là phụ tá đắc lực của Bốc ma ma, bây giờ xem ra Lâm Vị Hi thật sự muốn bỏ cá tôm trên thực đơn, lập tứcđi tới trước nói ra: "Vương phi, thực đơn ngày tết là do Thẩm vương phi năm đó định ra, đã sử dụng nhiều năm rồi, nếu như tùy ý thay đổi chỉ sợ không ổn."