Lâm Vị Hi đi trong bóng đêm về nhà, nàng vừa mới đẩy cửa sân ra, trong viện tối đen bỗng vang lên tiếng nói: "Ngươi đi đâu về vậy?"
Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, đưa tay lên che ngực, lấy lại bình tĩnh, sau khi thấy rõ người vừa lên tiếng, nàng âm thầm liếc mắt, ngay cả lời cũng không muốn nói, dựa vào hướng phòng của mình mà đi.
Lý Đạt thấy Lâm Vị Hi không coi hắn ra gì, trong lòng rất không thoải mái. hắn bước nhanh về phía trước chặn trước mặt Lâm Vị Hi, tiếng nói không khỏi to hơn: "Ta hỏi sao ngươi không trả lời!"
Lâm Vị Hi cau mày định từ bên cạnh vòng qua. Nhưng nàng đi mấy bước thì Lý Đạt cũng đi theo mấy bước, từ đầu đến cuối ngăn lại trước mặt nàng. Cứ như thế sau ba bốn lần, khoảng cách giữa Lý Đạt và Lâm Vị Hi càng ngày gần. hắn dần dần cảm thấy hứng thú, mà Lâm Vị Hi thì chỉ thấy chán ghét.
Lâm Vị Hi không nể mặt, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Hiếm khi Lý Đạt ở gần với Lâm Vị Hi như thế này. hắn thấy Lâm Vị Hi trầm mặt, mà chính mình khônghiểu sao cũng cảm thấy hậm hực. Nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi, nam nhân nào có thể đối với nàng tức giận được đây.
Lý Đạt nhẹ giọng nói:” Ta không phải vì lo lắng cho ngươi sao? Ngươi là một tiểu cô nương còn chưa xuất giá, trời tối như vậy đi ra ngoài một mình, còn ra thể thống gì chứ? Ta ở đây đợi ngươi đã lâu mà bây giờ ngươi mới quay về, ngươi thử nói xem ngươi làm thế là đúng hay sai? Nếu như ngươi muốn đira ngoài cho khuây khỏa, thì cũng nên nói với mẹ hay với ta một câu, ta sẽ đi cùng với ngươi.”
Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, lời lẽ lạnh như băng: "không cần, ta muốn về phòng.” Nàng nói xong cũng đi lên phía trước, bị Lý Đạt đi nhanh hai bước ngăn lại. Lâm Vị Hi lại thử lại lần nữa, đều bị hắnvững vàng chặn được. Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhíu lại, nhếch mi nhìn về phía Lý Đạt: "Ngươi có ý gì?”
Mỹ nhân làm gì thì vẫn là mỹ nhân, cho dù là kiểu trừng mắt lạnh lùng vẫn thấy đẹp đến kinh động lòng người. Lý Đạt cười làm lành, nói: "Biểu muội, ta có ý gì, ngươi vẫn chưa rõ sao? Chúng ta là biểu huynh muội, tuổi tác lại tương đương. Từ xưa đến nay vẫn luôn là mối lương duyên cực tốt để thân càng thêm thân. Ta biết cữu cữu đã mất, trong khoảng thời gian này ngươi rất thương tâm. Biểu muội yên tâm, về sau ta sẽ thay thế cữu cữu chăm lo cho ngươi.”
Lâm Vị Hi khẽ bật cười. Lúc nàng cười đôi mắt có chút cong lên, quả thật còn chói mắt hơn so với sao trên trời. Lý Đạt nhìn đến ngây dại, nhưng nháy mắt sau đó, mỹ nhân đã thu lại nét cười, đôi môi đỏ mọng cất lên tiếng nói lạnh lùng tới cực điểm: "Chăm lo cho ta xong tiện thể còn có thể chăm lo luôn tiền bạc ruộng vườn mà cha ta lưu lại, ta nói có đúng không?"
Sắc mặt Lý Đạt méo mó, lộ vẻ xấu hổ nói: "Biểu muội, muội nói gì thế..."
"Làm sao, nam tử hán đại trượng phu, dám làm mà không dám chịu? Trong bụng ngươi cùng nương ngươi có ý định quỷ quái gì, chính ngươi còn không biết sao? Ngươi còn nghĩ mình là người tốt, tự cho mình đang làm việc thiện tích đức, thu lưu tiểu biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa hay sao? Giữ lại cái ý nghĩ giả nhân giả nghĩa ấy của mình đi. không có ngươi cùng nương ngươi, chính ta còn thể sống tốt hơn nhiều."
Lâm Vị Hi nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Đạt, rồi bước vòng qua hắn đi về phía phòng của mình. Lần này Lý Đạt cũng không còn ngăn nàng lại nữa. Lý Đạt đứng im ở đó, lúc Lâm Vị Hi sắp bước vào cửa, đột nhiên nói với nàng: "Biểu muội, tính cách mẹ ta thế nào nàng cũng biết rồi, ta cũng không có cách nào khác. Ta biết những năm qua bà đối xử lãnh đạm với ngươi, để ngươi phải chịu ủy khuất. Biểu muội yên tâm, ta sẽ cùng bà nói chuyện này, sau này sẽ không còn để ngươi phải chịu ủy khuất nữa. Ta thật lòng muốn cưới ngươi. Ngay trước khi tin tức cữu cữu được phong thưởng truyền về, ta đã nói với nương muốn cưới ngươi làm thê tử.”
"Cho nên?" Lâm Vị Hi cũng không quay đầu, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ: "Bà ấy không đồng ý, mà ngươi cũng không nói gì. Hơn nữa, nếu không phải cha ta được truy phong là hầu gia, ngươi cũng sẽkhông nói những lời như về sau sẽ không để ta chịu ấm ức nữa. Có phải trong lòng ngươi còn cảm thấy mình là người si tình, tự cảm thấy bản thân mình cảm động lắm đúng không? A! thật ra chỉ là ngươi không chịu thừa nhận, ngươi chính là một người không có chủ kiến, hèn nhát không dám chống lại lời của nương mình mà thôi."
Sau khi nói xong, Lâm Vị Hi cũng lười nhìn biểu hiện trên mặt Lý Đạt như thế nào, nàng đẩy cửa phòng ra định đi vào trong. Chân nàng vừa mới bước vào cửa, thì nghe được Lý Đạt nói: "Biểu muội, ngươi thật cay nghiệt, nếu không phải tại ngươi có được gương mặt xinh đẹp đó thì dựa vào tính tình này của ngươi, hoàn toàn sẽ không có nam nhân nào nguyện ý cưới ngươi."
một cơn giận từ trong lòng Lâm Vị Hi bay thẳng lên đỉnh đầu, Lý Đạt cùng Lâm đại nương thật đúng là không phải người một nhà không tiến vào một cửa. Bản thân đã không có bản lĩnh lại luôn nhìn lên cao thì không nói, đã vậy mở miệng ra đều luôn xem thường nữ nhân. hắn nghĩ là nữ nhân thì phải ôn nhu uyển chuyển nịnh nọt lấy lòng bọn hắn ư? Có phải Lý Đạt cùng Lâm đại nương cho là mình là hoàng đế ở xứ này?”
Lâm Vị Hi giận dữ không thôi, cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước chính là cái gai trong lòng nàng, nên kiếp này tối kỵ nhất là bị người khác nói nàng không gả đi được, không lấy được người chồng tốt. Đây chính là vảy ngược trong lòng nàng, ai chạm vào thì người đó chết chắc.
Lâm Vị Hi lập tức quay người lại, thậm chí còn cười với Lý Đạt. Dung mạo nàng xinh đẹp không tưởng nổi. Nàng chỉ đứng đó cười một tiếng thôi mà tựa như tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng khi tiên nữ Lâm Vị Hi cất tiếng nói thì lời nói giống như gươm đao: "không có nam nhân nguyện ý cưới ta thì đã sao? Cha ta được triều đình phong làm Trung Dũng hầu, trên tay ta có trăm ngàn mẫu ruộng tốt, cho dù khôngcó nam nhân, dựa vào của cải mà cha ta lưu lại, thì đời này của ta cũng có thể sống tốt hơn ngươi đến nghìn vạn lần."
Lý Đạt từ nhỏ được Lâm đại nương nâng niu chiều chuộng mà lớn, đã bao giờ nghe thấy loại lời nói như thế này. hắn tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, dùng tay chỉ Lâm Vị Hi: "Ngươi..."
Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ chau lên: "Ngươi ngươi ta ta cái gì? Bỏ tay xuống. Ai cho phép ngươi lấy tay chỉ vào ta?"
Kiếp trước Lâm Vị Hi vẫn còn là Cao Hi, bởi vì nàng có cái tính tình này, bị anh quốc công thế tử phu nhân nói qua rất nhiều lần. Thế tử phu nhân vẫn thường nói, nàng ta là đích nữ của công chúa, từ nhỏđược nuông chiều, nhưng cũng không nuôi ra một Lâm Vị Hi không nói đúng lý thì không tha người, có thể đem người mắng cho khóc cha gọi mẹ. Thọ Khang đại trưởng công chúa nghe xong cười ha ha mộttiếng. Người trong nhà nên nhìn hài tử của mình thế nào cũng thấy thuận mắt. Đại trưởng công chúa liền nói, Hi nhi thân là đích trưởng tôn nữ công phủ, là ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa. Tính tình ngang ngược một chút thì có làm sao. Người khác làm sai, không trách được bị Hi nhi mắng.
Lúc trước Lâm Vị Hi gả vào Yến vương phủ làm thế tử phi, làm con dâu của hoàng gia nên nàng luôn muốn mình ôn nhu một chút. Nàng cũng không dám ở Yến vương phủ làm càn. Thế nên việc dạy dỗ hạ nhân, quản lý gia nghiệp đều thu liễm rất nhiều. Dù cho nàng cố gắng làm tốt mọi việc, vẫn bị người người trên dưới trong vương phủ ghi hận. Khi truyền đến tai Cố Trình Diệu, tất nhiên hắn lại sinh ra cảm giác chán ghét.
Sau khi Lâm Vị Hi sống lại cũng chìm trong tiêu cực mất một thời gian, nàng cũng từng tự hỏi có phải bởi vì tính tình của mình quá kém, mới có thể làm xấu đi tất cả mọi thứ, cuối cùng bị trầm cảm uất ức mà chết. Có lẽ, loại tính cách như Cao Nhiên, mới thật sự là kiểu mà nam nhân ưa thích.
một tháng sau khi Lâm Vị Hi sống lại, lúc này nàng đã nghĩ thoáng hơn, dù sao đời này nàng cũng không có ý định lấy chồng. Trùng sinh một lần vốn là ân đức trời ban, nàng không cần thiết vì suy nghĩ của người khác mà ủy khuất chính mình. Nàng là loại người có tính tình không làm cho người ưa thích, nàng nhận. Điều duy nhất mà Lâm Vị Hi có thể làm là quyết định không lấy chồng, không gây tai họa cho gia đình khác, về phần những người khác muốn nghĩ gì, thì cứ mặc kệ họ thôi.
( Lời Editor: Lâm Vị Hi ơi lại cực đoan rồi. Vì chính mình không biết nên làm thế nào mới tốt, mới để không mắc phải sai lầm của kiếp trước mà quyết định như thế….)Nhưng mà Lâm Vị Hi không để ý đến một chuyện, lúc trước người khác bị nàng giáo huấn dù xấu hổ như thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên. Phần lớn bọn họ là do e sợ thân phận của nàng. hiện tại nàng không có anh quốc công phủ, không có Thọ Khang đại trưởng công chúa, thậm chí Yến vương phủ bảo hộ, người bị nàng mắng chửi đến nỗi không chen được miệng có làm ra một chút hành động cực đoan cũng là điều dễ hiểu.
Lý Đạt chính là người như thế. Mỗi một câu Lâm Vị Hi nói giống như một thanh đao nhọn cắm vào trái tim của hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không phản bác được gì. Lý Đạt tức giận đến khó thở, lúc ấy liền vọt tới chỗ Lâm Vị Hi, muốn cho Lâm Vị Hi biết một chút nàng đến cùng có cần nam nhân hay không.
Lâm Vị Hi thấy Lý Đạt như thế thì giật nảy mình. Nàng định chạy lên phòng trên, nhưng phát hiệnphòng trên đã tắt đèn, chỉ thấy một mảnh yên tĩnh. Lâm Vị Hi đã hiểu rõ, cả gia đình này đã sớm có ý định cưỡng bức mình rồi.
Lâm Vị Hi có chút sợ hãi, thân thể này của nàng cũng không quá khoẻ mạnh, đi nhanh hai bước sẽ ho không ngừng, sao có thể so sánh được với một thanh niên trai tráng như Lý Đạt. Nàng hiểu mình khôngthể bị chặn lại ở trong phòng, nếu không sẽ thật sự là không ai cứu nổi. Lâm Vị Hi không biết từ trong tay sờ thấy cái gì, nhìn cũng không nhìn trực tiếp ném về phía mặt của Lý Đạt. Lý Đạt bị cái gì ném trúng, không khỏi dừng lại dụi mắt, Lâm Vị Hi thừa cơ hội này chạy ra cửa, liều mạng chạy về hướng cửa sân. Đôi mắt Lý Đạt nhìn không thấy nên nhất thời sơ ý để Lâm Vị Hi từ bên người chạy thoát. Đợi một lát sau đôi mắt cũng dễ chịu trở lại, Lý Đạt nhe răng cười hắc hắc một tiếng, cất bước đuổi về hướng Lâm Vị Hi chạy đi.
Lâm Vị Hi vừa mới mở được cái chốt cửa, phát hiện Lý Đạt vậy mà đã đuổi theo. Nàng hoảng hồn, dùng sức ném cái giữ cửa về phía Lý Đạt, còn chính mình lảo đảo chạy ra ngoài.
Nhưng Lâm Vị Hi chạy đi rồi mới biết bản thân làm gì có đủ sức lực, rất nhanh nàng bị Lý Đạt đuổi kịp, Lý Đạt vươn tay ra liền có thể bắt lấy Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi hết đá là đánh, nhưng không thể tránh thoát được chút nào. Thôn này người người đều họ Lý, thôn dân hung ác lại bài xích người ngoài, dù cho họ có nghe được ở đây có tiếng động không bình thường, chỉ sợ cũng sẽ không chạy ra giúp đỡ nàng. Lâm Vị Hi thầm hận bản thân mình yếu ớt, mắt thấy mình sắp bị kéo về viện của Lâm đại nương, trong lúc tình thế cấp bách đột nhiên Lâm Vị Hi nghĩ đến, nàng cũng đã từng là tiểu thư phủ quốc công, những gia đình có gia thế địa vị coi trọng nhất là an toàn, mỗi ngày về đêm kiểu gì cũng sẽ sắp xếp người trông coi tường viện. Thời đại thái bình thì họ vẫn luôn giữ thói quen này, vậy thì Yến vương đâu rồi?
Lâm Vị Hi thực sự không còn biện pháp, quyết tâm đánh cược một lần, nàng không để ý tới khí chất quý nữ được nuôi dưỡng nhiều năm qua, hắng giọng hô to: "Yến vương điện hạ, người đã hứa là sẽ bảo vệ tiểu nữ thật tốt, giờ người để mặc ta bị người ta bức hiếp hay sao? Yến vương điện..."
Lâm Vị Hi còn chưa hô xong, liền cảm nhận được từ phía sau có muột luồng kình phong ập đến, sau đó là sức lực trên cánh tay bị buông lỏng. Lý Đạt bị đánh đến hôn mê.
Lâm Vị Hi sửng sốt một lát, tranh thủ thời gian rút tay mình về, dùng sứclau chỗ bị Lý Đạt chạm qua. Người ra tay lặng lẽ giống một tòa tháp, đứng sau lưng hòa mình với màn đêm, nếu không phải hắn vừa mới cứu mình, Lâm Vị Hi sẽ bị dọa gần chết.
"Cám ơn..." Lâm Vị Hi nhìn người trước mắt, không khỏi nuốt nước miếng một cái. Nàng cố gắng nở nụ cười dịu dàng thiện lương, quả thật so với người vừa rồi tưởng như hai người khác nhau: "Xin hỏi vị anhhùng này xưng hô như thế nào?"
"Chu Mậu Thành." Vị hán tử có thân hình to như một con gấu đang nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt vô cùng kỳ quái. hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, bèn hỏi " Có phải vừa rồi ngươi gọi vương gia nhà chúng ta?"
"Đúng vậy." Lâm Vị Hi cười ôn nhu, cố gắng tỏ ra cho ân nhân thấy mình là một người dịu dàng: "Chu ân nhân, ngươi có thể đưa ta tới chỗ của Yến vương không? Ngươi cũng nhìn thấy, nơi này... Ta cũng không thể ở lại."
Chu Mậu Thành nhìn Lâm Vị Hi bằng ánh mắt quả thật không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Lâm Vị Hi bị người ta nhìn như vậy thì nụ cười cứng đờ. Đây là có ý gì? Chẳng lẽ hành động mắng chửi người khác như một người phụ nữ chanh chua vừa rồi nên lưu lại cho người ta ấn tượng xấu rồi?
Chu Mậu Thành là được Yến vương sắp xếp tới bảo vệ con gái của Lâm Dũng. Lúc Chu Mậu Thành tiếp nhận nhiệm vụ này còn thấy rất kỳ lạ, sao vương gia lại chú ý đến một tiểu cô nương như thế? Lập tức hắn nghĩ tới, Lâm Dũng là chiến hữu của bọn họ, là huynh đệ vào sinh ra tử. Con gái của Lâm Dũng cũng chính là con gái của Chu Mậu Thành hắn. Nên canh giữ bảo vệ tiểu nha đầu này một đêm cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Người tập võ tai thính mắt tinh, lúc Chu Mậu Thành ngồi ở bên ngoài nghe Lâm Vị Hi mắng chửi người, hắn đã cảm thấy Lâm Dũng miêu tả khuê nữ nhà mình quá không đúng rồi. Làm cha như hắn nhưng mỹ hóa con gái mình lên cũng quá nghiêm trọng. Tuy nhiên không thể không nói, nghe tiểu nha đầu này mắng chửi người, vẫn thấy rất thoải mái.
Lúc Lý Đạt làm ra hành động lỗ mãng, Chu Mậu Thành thầm văng tục một câu, lập tức muốn chạy qua giải cứu Lâm Vị Hi. Nhưng chẳng thể nghĩ tới, hắn chỉ chậm có một lát, vậy mà lại nghe được từ trong miệng Lâm Vị Hi những lời nói liều mạng như thế.
Lâm Vị Hi gọi ai? Yến vương?
Sắc mặt Chu Mậu Thành đen như gấu, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ tung bay. Dọc theo đường đi Lâm Vị Hi luôn cảm thấy vị quân nhân này thỉnh thoảng lại lườm nàng. Trong nội tâm nàng thấp thỏm không thôi. Nàng đã nói sai cái gì sao?
Trong viện nhà thôn trưởng, dưới ánh nến, Cố Huy Ngạn vẫn còn đang xem thư tín từ kinh thành. Những việc trong quân cùng kinh thành một khắc cũng không cách nào lơ là được, huống chi ngày mai hắn chỉ sợ không thể đuổi theo đại quân như kế hoạch cũ. Vậy thì những việc này càng phải an bài cho thỏa đáng.
không biết qua bao lâu, cánh cửa bị người gõ ba cái. Đây là quy củ hắn đặt ra trong quân đội. Cố Huy Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, nói : "Vào đi."
Chu Mậu Thành vào cửa, nghiêm mặt nói: "Vương gia, khuê nữ nhà Lâm Dũng muốn gặp ngài."
Cố Huy Ngạn dừng một chút mới nhớ ra con gái Lâm Dũng chính là Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn nghĩ đến tiểu cô nương này thì không khỏi day khẽ mi tâm: "Nàng làm sao thế?"
"Nàng nói ngày mai muốn theo ngài cùng đi, hôm nay không muốn trở về, muốn ở lại nơi này cùng ngài."
Sắc mặt Chu Mậu Thành không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại vụng trộm nhìn Cố Huy Ngạn. hắnnhìn thấy vị vương gia xưa nay cao cao tại thượng người lạ chớ gần đang lấy tay đè lên mi tâm, khẽ thở dài: "đã nói là sẽ không bỏ nàng ấy lại mà... Thôi, cho nàng an tâm, vậy thì để nàng ở lại đi. Ngươi đem gian phòng được dọn sẵn cho ta đưa cho Lâm Vị Hi ở. Tối nay sắp xếp thêm vài người tuần tra xung quanh. Nàng muốn gì cứ đáp ứng nàng là được."
Cố Huy Ngạn sau khi nói xong thì dừng lại, sau đó thêm một câu: "Ngươi đến thôn trưởng Lý gia mua thêm chăn đệm giường chiếu mới, lấy bạc trong quỹ của ta." Phân phó xong, chính Cố Huy Ngạn cũng không chắc chắn lắm: "Nuôi tiểu cô nương như thế này còn cần thêm gì nhỉ? Phấn son trang điểm có nên mua sẵn luôn không?"
Bọn hắn là nam tử, những thứ như thế làm sao biết được. Việc hành quân đánh trận bọn hắn còn có thể nói rõ ràng, nhưng tiểu cô nương nhỏ nhắn yếu ớt như Lâm Vị Hi thì…
Cố Huy Ngạn vừa nhìn biểu hiện của đám người trong phòng thì đã biết không thể trông cậy vào bọn họ rồi.
hắn cố gắng nhớ lại bày trí trong Yến vương phủ, nói:"Thôi để phu nhân nhà thôn trưởng sắp xếp đi, hiện tại rất nhiều thứ cũng không đặt mua ngay được, chờ ngày mai đi huyện thành thì tính tiếp."
Sau khi Cố Huy Ngạn phân phó xong mới phát hiện Chu Mậu Thành vẫn còn đứng im tại chỗ khôngnhúc nhích. Cố Huy Ngạn giật giật mi, tiếng nói không nhanh không chậm, như là chỉ hỏi bâng quơ mộtcâu: "Thế nào?"
Chu Mậu Thành như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức đứng thẳng chào Cố Huy Ngạn theo lễ quân binh, nghiêm túc lui ra: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Lâm Vị Hi ở ngoài viện đợi một lúc, sau đó liền được phu nhân nhà thôn trưởng dẫn tới một gian phòng rộng rãi. Mặc dù nàng cảm thấy lúc mình vào nhà, ánh mắt của mọi người xung quanh có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không để ở trong lòng. Nàng lặng lẽ cảm thán nhà trưởng thôn quả nhiên giàu có. Mặc dù chuẩn bị thêm cho nàng một gian phòng, nhưng phòng này vẫn rộng rãi ấm áp.
trên đường đi, Lâm Vị Hi nói với Chu Mậu Thành về chuyện xảy ra ở nhà Lâm đại nương cũng không cần thiết phải báo cho Yến vương. Loại chuyện này cũng không vẻ vang gì. Lâm Vị Hi không phải để ý thanh danh của mình, nhưng nàng cảm thấy, suy cho cùng Yến vương xem như là thần tượng của nàng lúc còn nhỏ đi. Những việc riêng tư như thế này, vẫn là đừng nên nói cho Yên Vương thì hơn.
Lúc Lâm Vị Hi ngồi trên chăn đệm mềm mại, nàng nghĩ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng sinh ra một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Lúc này nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi mới thấy thật sự sợ hãi. Lâm Vị Hi vùi mình trong đệm chăn, chóp mũi ngửi mùi đệm chăn còn thơm mùi nắng sau khi được phơi qua, nàng nhìn đỉnh giường một lúc, rồi đột nhiên nở một nụ cười thật tươi.
Cơn ác mộng ăn nhờ ở đậu cuối cùng cũng kết thúc. Giờ đây cả nhà Lâm đại nương sống hay chết, Lâm Vị Hi cũng không quan tâm nữa. Đợi ngày mai tỉnh dậy, nàng sẽ theo Yến vương. Dù thế nào đi nữa, nàng phải bám lấy Yến vương để hắn mang nàng theo. Đợi khi tìm được một thành nhỏ yên tĩnh chất phác, nàng sẽ không làm phiền Yến vương nữa. Quãng đời còn lại trong tương lai, Lâm Vị Hi chỉ muốn chép kinh cầu phúc cho mẫu thân và Lâm Dũng, thuận tiện cũng thắp nhang trường sinh cho Yến vương. Con của hắn hại nàng thảm như vậy, Lâm Vị Hi chỉ cậy nhờ Yến vương giúp nàng thoát khỏi khó khăn lần này, cũng không xem là quá đáng đâu nhỉ?”
Lâm Vị Hi cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ như vậy ngủ thật say. Đây là lần đầu tiên từ lúc trùng sinh đến giờ nàng được ngủ an ổn một giấc. Lâm Vị Hi ngủ một mạch đến bình minh, lúc mở mắt thấy ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng, Lâm Vị Hi ngơ ngẩn một lát, cố gắng làm mình tỉnh lại.
Nguy rồi! Lâm Vị Hi vội vàng quấn tạm mái tóc, khoác y phục lên rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy người kia đứng trong sân, tự mình lại ngẩn người.
Cố Huy Ngạn nghe được tiếng động thì quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người hắn, phảng phất như được mạ một lớp vàng:"Thức dậy rồi à?"
Lâm Vị Hi sững sờ nhìn một lát, lặng lẽ đóng cửa lại.
Cố Huy Ngạn tiếp tục chải vuốt bờm của chiến mã Chiếu Tuyết, bên môi khẽ cong lên ý cười. Chu Mậu Thành nhìn thấy tình cảnh này cũng không hiểu ra sao: " Khuê nữ nhà Lâm gia đang làm gì thế? Vì sao lại đóng cửa rồi?"
Cố Huy Ngạn cười khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.
một lát sau, Lâm Vị Hi lại đẩy cửa ra một lần nữa. Lần này gò má nàng trắng nõn, tóc vấn chỉnh tề, mặc dù vẫn chưa trang điểm, nhưng nàng vốn có ngũ quan tinh xảo, còn chói mắt hơn cả ánh nắng ban mai. Cố Huy Ngạn không biết từ nơi nào tìm cho nàng một chiếc xe ngựa, Lâm Vị Hi hơi hất cằm, ưu nhã trèo lên xe ngựa, rất có tư thái của quý nữ. Sau khi Cố Huy Ngạn thấy, khuôn mặt vạn năm bất động cũng nhuộm đẫm ý cười. hắn thấy mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, liền dẫn đầu cưỡi trên Chiếu Tuyết, thanh âm trong trẻo mà uy nghiêm: "Lên đường."
"Vâng." Tiếng trả lời to mà tràn ngập khí khái, trăm người như một, âm thanh vang tận trời cao, sau đó là tiếng mọi người đồng loạt lên ngựa. Chu Mậu Thành tận đến khi ngồi lên ngựa vẫn cảm thấy kỳ quái. Vương gia cười gì vậy? Tại sao hắn không thấy chỗ nào buồn cười thế?