Tà Lang Quân –
Chương thứ tám
Edit: Quảng Hằng
「 Hừ hừ! Đã chết chưa vậy ?」
Sắc mặt Phi Ngọc xanh mét lập tức xuất hiện trước cửa phòng., một thân lửa giận đang tượng trưng cho sự lo lắng an nguy của người yêu mình, lại không chỗ có thể phát tiết.
Hiện tại có một người không sợ chết đưa lên cửa, hắn nhất định sẽ không có sắc mặt hoà nhã để xem.
「 Ngươi đã đến đây rất nhiều lần , thực nhàn rỗi có phải hay không?」 Phi Ngọc nổi giận gầm nhẹ.
Phượng Lãnh Điệp nhìn biểu tình của Phi Ngọc, rồi mới vừa lòng gật gật đầu,「 Xem ra chiêu bài của ta còn giữ được, cố lên a!」 Nói xong, lại thực kiêu ngạo tiêu sái đi.
Phi Ngọc không khỏi thở dài, quay đầu nhìn phía trong phòng, nhìn tiểu cô nương đang gắt gao ôm Na Lan ngủ một ngày một đêm.
Đây là chữa bệnh sao? Ngủ là có thể chữa bệnh sao?
Nếu không nhìn thấy sắc mặt Na Lan trở nên hồng nhuận một chút, hô hấp cũng trở nên bình thường , hắn nhất định sẽ lập tức ôm lấy nàng, liều lĩnh đi cầu nam nhân nhẫn tâm kia.
Đột nhiên, tiểu cô nương mở to mắt, rồi mới bắt đầu bận rộn tìm dược thảo.
Phi Ngọc đi đến hỏi:「 Làm sao vậy?」
Tiểu cô nương viết trên mặt đất: Thiếu một loại dược thảo.
「 Ta đi mua.」
Tiểu cô nương lại viết: Chỉ có tên khốn ở đối diện mới có, giấu bên trong phòng của hắn.
Mặt Phi ngọc biến sắc xanh mét, nhưng là vì Na Lan, hắn vẫn kiên quyết nói:「 Cho dù là phải giết con bướm kia để làm thuốc dẫn, ta cũng tuyệt đối sẽ không nương tay .」
Tiểu cô nương lộ ra nụ cười hồn nhiên, giống như là thực thích nghe được có người cùng nàng chán ghét nam nhân kia vậy.
Bàn tay nhỏ bé của nàng hướng hắn huy huy, tỏ vẻ muốn hắn đi nhanh lên.
「Thuốc dẫn gì?」
「 Dạ minh châu.」
Ánh mắt Phi Ngọc hướng về Hoàng kim ốc ngoài phòng, lạnh lùng nói:「 Quả nhiên là so với muốn mạng của hắn còn khó hơn.」
Phi Ngọc đi đến bên cạnh Na Lan, thâm tình chân thành hôn lên khuôn mặt của nàng một chút, cam đoan nói:「 Không phải sợ, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, theo giúp ta cả đời, như vậy ngươi vui vẻ không?」
Khóe miệng Na Lan chậm rãi gợi lên – cười ngọt ngào.
Phi Ngọc lại thâm tình hôn nhẹ lên môi của nàng, rồi mới bắt buộc đi ra khỏi phòng.
Hắn nhất định phải lấy được Dạ minh châu tới cứu Na Lan!
Phi Ngọc vừa tiến vào Hoàng kim ốc một bước, liền phát hiện con bướm yêu tiền kia dường như đang rất chuyên tâm họa cái gì……
Hắn vô thanh vô tức tới gần, tuy rằng động tác đối phương rất nhanh, nhưng hắn thân là đệ nhất sát thủ cũng không phải là giả, lập tức liền ngắm đến người trong bức họa là ai .
「 Ngươi có luyến đồng phích(*)?」 Phi Ngọc không dấu vết cùng nam nhân bên cạnh bảo trì khoảng cách vài bước an toàn. (yêu trẻ con)
「Hừ!」 Phượng Lãnh Điệp lại là hừ lạnh một tiếng khinh thường,「 Loạn tiến vào phòng ở người ta còn chưa tính, còn xem loạn, thật sự là không có gia giáo.」
Phi Ngọc quay đầu đi chỗ khác, khẩu khí dị thường lãnh liệt,「 Ta có không có gia giáo, ngươi nên là ngừơi rõ ràng nhất.」
Phượng Lãnh Điệp trầm mặc trong chốc lát, hiểu được tự mình nói sai , lại vẫn như cũ chết cũng mạnh miệng,「 Đừng hy vọng xa vời ta sẽ giải thích, chuyện gì đã qua không nên nhớ lại, giống như bản thân ngươi cứ ôm ấp nó như bảo bối để nhớ mãi, để làm gì.」
「Nhưng thật ra ngươi có thể đem tất cả mọi chuyện quên hết hay không.」
「 Cuộc sống của ta là minh chứng tốt nhất.」
「 Còn không phải ngươi bắt buộc ta phải đi làm thợ săn tiền thưởng, như vậy chẳng những có thể giúp ngươi kiếm tiền, còn muốn đem những người đó đánh tới sắp chết chỉ còn lại có nửa cái mạng, tới tìm ngươi chạy chữa, tiện lợi cho ngươi thu hai lần tiền hắc ám.」
Mặc dù có câu oán hận, nhưng là tuyệt đối không phải vì cái gì đạo đức lương tâm, dù sao đối phương là người xấu, hơn phân nửa tiền tài là bất nghĩa, Phi Ngọc tức giận đó là, giết người chỉ có thể giết một nửa, vừa vặn có thể cho bọn họ kéo dài mạng sống tới Dược Thần cốc này đảm đương tán tài đồng tử, mệt chết đi da!
Một đao lấy mạng thì sảng khoái hơn nhiều!
「 Đừng nói như vậy, đây là lời ngươi hứa với ta, ngươi nợ ta một mạng, làm trâu làm ngựa báo đáp ta, nói sau, người xấu đương nhiên phải tiêu diệt! Ai chán ghét những thứ bại hoại đó hơn ngươi chứ?」
Phi Ngọc không nói gì, chỉ thống hận chính mình lúc trước tại sao lại mềm lòng, đáp ứng loại hứa hẹn nhàm chán này!
「Ngươi làm sát thủ chính nghĩa, ta chỉ là thuận tiện kiếm thêm chút tiền thuê, dù sao trúng Quân tử đao tới tìm ta cầu cứu , người nào không phải lúc trước đã từng phóng hỏa giết người, , ngươi không cần để ở trong lòng.」
「 Ai sẽ để trong lòng a!」 Phi Ngọc nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, nhưng bề ngoài biểu hiện ra, chính là một bộ dạng bị người ta nói trúng tim đen.
「 Vậy ngươi hiện tại sao lại có bộ dáng lương tâm bất an làm chi? Như thế nào, muốn cải tà quy chính sao?」 Phượng Lãnh Điệp trào phúng nói.
Trả lời hắn , là trầm mặc.
Thật lâu sau, mới nghe được Phi Ngọc lẳng lặng nói:「 Ta cần Dạ minh châu.」
「 Dạ minh châu?」
「 Đúng vậy, cô nương câm kia nói ngươi có, muốn ta đến lấy.」
「 Hừ!」 Nghe được là do con bé câm đó sai khiến đến đây, vẻ mặt của Phượng Lãnh Điệp lập tức liền trở nên khác thường「Cách chữa ngốc nghếch gì vậy, vết thương nhỏ như thế lại phải dùng đến trân bảo Dạ minh châu hiếm có thế này, ta thấy là tự nàng ta muốn nó thì đúng hơn.」
「 Ta mặc kệ rốt cuộc có phải chính nàng ta muốn nó hay không, dù sao chỉ cần là có thể cứu được Na Lan , ta đều phải lấy.」
「 Đúng rồi, tại sao tiểu cô nương kia đáng yêu lại bị thương? Mà lại là bị Quân tử đao gây thương tích, các ngươi cãi nhau ồn ào đến mức phải chém nhau sao?」
「 Ta……」
「 Ừ!」 Phượng Lãnh Điệp một bộ rất hứng thú gật gật đầu, tỏ vẻ đối phương có thể yên tâm tiếp tục nói tiếp.
「 Nghĩ đến nàng bỏ lại ta chạy thoát, nhất thời nổi giận, cho nên……」
「 Lại chém lung tung?」
Mặt Phi Ngọc trở nên rất khó xem.
「 Tật xấu này của ngươi cứ mãi thế không chịu bỏ, mỗi khi khó chịu liền biến thành xấu xa cuồng bạo, cho nên mới không thể ở lại những căn nhà bình thường, phải ở trong sơn động, bởi vì sơn động mặc kệ bị ngươi đánh như thế nào, nhiều lắm là càng lúc càng lớn mà thôi, nhưng ngươi cư nhiên còn có thể nổi điên đến mức đi chém nữ nhân của mình!」 Phượng Lãnh Điệp lắc lắc cây quạt ra vẻ không thể chịu đựng nổi.
「 Ta nào biết đâu rằng, ta nghĩ đến……」
「 Đúng vậy, ngươi cho là nàng vứt bỏ ngươi , nhưng nếu nàng thật sự vứt bỏ ngươi , thì không cần nàng nữa là xong! Không có nàng, khắp thiên hạ còn có thật nhiều mỹ nữ chờ ngươi chọn lựa, cũng không phải nhất định không có nàng thì không được.」
Tà Lang Quân –
Edit: Quảng Hằng
Chương Thứ Tám
Phượng Lãnh Điệp nói xong, nhìn xem vẻ mặt Phi Ngọc, rồi mới cảm thấy trên đầu có vài con quạ đen cạc cạc bay qua.
Hắn có chút chần chờ hỏi:「 Không thể nào? Thật sự không có nàng không được?」
Đã yêu đến thảm thiết như vậy sao, thật sự là rất đáng thương .
「 Dù sao ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng thiếu một cọng lông tơ .」
Phượng Lãnh Điệp nhìn thấy dáng vẻ yêu đến điên cuồng si dại của nam nhân trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt sầu lo,「 Tiểu tử, ngươi như vậy làm cho ta thực lo lắng, đừng quên chuyện của chúng ta…… Nàng biết không?」
「 Không biết.」
「 Vậy ngươi làm sao có thể xác định nàng nhất định sẽ không trốn chứ? Ta không hy vọng lần sau lại nhìn thấy ngươi mang nàng máu chảy đầm đìa tới tìm ta.「
「 Cho dù nàng muốn chạy trốn, ta cũng sẽ không buông tay, chân trời góc biển nhất định sẽ tìm được nàng.」
Thật là cố chấp đáng sợ a! Phượng Lãnh Điệp quyết định vẫn là không cần chọc giận nam nhân này thì tốt hơn.
Hắn cố ý lộ ra tươi cười meo meo, thân thiết hỏi:「 Đúng rồi, có lẽ ngươi chỉ lại đây tìm ta tán phiếm thôi chứ?」
「 Dạ minh châu.」 Phi Ngọc lạnh lùng vươn tay đòi.
Phượng Lãnh Điệp cao ngạo quay đầu đi chỗ khác,「 Đừng hòng.」
「 Đừng ép ta.」
「 Sao nào? Tốt! Muốn động thủ với ta sao?」Đôi mắt đen của Phượng Lãnh Điệp chợt lóe. Luận về võ công, hắn nhất định sẽ không thua xú tiểu tử trước mắt này.
Phi Ngọc tuốt Quân tử đao ra khỏi vỏ , khóe mắt lại nhìn thấy cô nương câm kia đang dung lực hướng hắn bên này phất tay.
Chẳng lẽ là Na Lan làm sao vậy?
Hắn quyết định dao sắc chặt đay rối.
「 Không cho ta, ta sẽ nói cho cô nương câm kia, ngươi đang vụng trộm vẽ nàng.」
Không bao lâu, đã thấy trong tay của Phi Ngọc ôm lấy hi thế trân bảo Dạ minh châu mỉm cười tiêu sái bước ra khỏi Hoàng kim ốc.
Lại qua ba ngày.
Phi Ngọc cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu Na Lan nếu không tỉnh lại.
Phi Ngọc gắt gao nắm bàn tay nhỏ bé không hề có chút huyết sắc, vươn tay vuốt nhè nhẹ những sợi tóc vương vãi trên má nàng.
Nếu không gặp được hắn, không có xảy ra việc này, nàng hẳn là đã sớm đem Kim phật đưa đến Thiên Ân Tự, rồi nhờ một vị đại sư trong đó giúp cho nàng quy y, từ nay về sau biến thành người của Phật tổ.
Phi Ngọc chưa từng nghĩ tới tình địch của mình lại là thần thánh!
Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng sẽ không lùi bước , bởi vì cho dù hắn là một người bị tất cả mọi người trong thiên hạ vứt bỏ, hắn cũng không muốn buông nàng ra.
Nàng nói qua, sau khi nàng mất đi sư phụ cũng chỉ có một mình , cho nên nàng cần hắn.
Hơn nữa , dưới ánh mắt ngây thơ thiện lương của nàng như vậy hắn như là thấy được một bản thân khác của mình, một cái mà ngay cả chính hắn đều sớm đã quên đi……
Vốn dĩ hắn nghĩ đến mình chính là ác liệt như vậy, không có thuốc nào cứu được, bởi vì ác nhân chính là ác nhân, vừa được sinh ra nhất định là vận mệnh của tội ác.
Nhưng là hắn biết, mình có thể ở trong ánh mắt thiện lương của nàng như vậy, mình đã được cứu sống.
Cô nương câm sáng sớm hôm nay khác thường không có nắm tay Na Lan ngủ, nàng nói bởi vì bệnh tình của Na Lan đã ổn định , sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, cho nên nhất định phải dựa vào lực lượng của hắn cho Na Lan.
Hắn càng thêm gắt gao cầm lấy tay Na Lan, vô luận như thế nào cũng sẽ không buông ra.
Đầu Phi Ngọc dán tại đôi má lạnh như băng của nàng, thống khổ nói nhỏ,「 Na Lan, van cầu ngươi đừng vứt bỏ ta.」
Na Lan cảm giác được bản thân mình được tỉnh lại trong những lời nói yêu thương, loại cảm giác này thật tốt! Nàng biết mình hiện tại mệt chết đi được, nhất là vai phải giống như đã bị ai chém vậy……
Chém?!
Nàng đột nhiên mở to mắt, ánh vào mi mắt là một khuôn mặt thiên chân vô tà đang ngủ say giống như một tiểu hài tử.
Phi Ngọc?!
Nhìn thấy cả người hắn tiều tụy một vòng lớn, còn có bóng đen trước mắt làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thoạt nhìn tuyệt không đẹp, lại làm cho người ta đau lòng như vậy.
Na Lan nhìn xem nhìn xem bốn phía chung quanh.
Không phải ở Âm Trầm lâm ! Là ngôi miếu đổ nát sao? Lại không quá giống, bên trong dường như có người ở, tuy rằng đơn sơ, nhưng mọi thứ đều thật sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Na Lan muốn di động thân mình, nhưng không có biện pháp, bởi vì nàng phát hiện mình bị một đôi bàn tay to bá đạo ôm lấy thắt lưng, nửa thân mình Phi Ngọc đang dựa vào trên thân thể của nàng, gương mặt thiên chân vô tà đang ngủ của hắn dựa vào má trái của nàng, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt của nàng, làm cho nàng nhịn không được tim đập nhanh hơn.
Nàng nhìn trần nhà một hồi lâu, quyết định thừa dịp hắn đang mất đi ý thức, vụng trộm hôn một chút.
Khi nàng quay đầu, chậm rãi chu miệng hôn trộm lên đôi môi khiêu gợi của hắn một chút, đang cảm thấy đắc ý dào dạt, lại phát hiện hắn mở mắt.
Na Lan nghĩ, nếu có cái động có thể chui xuống dưới, thì thật tốt biết bao?
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng.
「 Ta…… Ta……」
Na Lan ấp úng , muốn giải thích lại tìm không thấy lý do, hắn đã bá đạo hạ môi xuống, cho nàng một nụ hôn cuồng dã khát khao.
Na Lan nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn bá đạo nhiệt tình của hắn, lại phát hiện hắn cư nhiên thối lui .
「 Làm sao vậy?」
「 Ngươi vừa tỉnh lại, thân thể còn thực suy yếu, ta nghĩ vẫn nên để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!」
「 Ta không sao……」
Nhưng hắn đã nhanh chóng tiêu sái đi ra ngoài, hơn nữa cũng không tránh khỏi đi quá nhanh một chút.
Thì ra hắn cũng có một mặt thiện lương am hiểu ý người như vậy, thật sự là rất đáng yêu.
Được rồi! Đợi cho thân thể nàng thật sự tốt hơn một chút, có chút thể lực, đến lúc đó mới hảo hảo thưởng cho hắn đi! Na Lan nghĩ như vậy, rồi mới ngọt ngào lại tiến vào mộng đẹp.
Nàng ngủ say sưa, cho nên không nhìn thấy ngoài phòng nam nhân đang cố gắng tắm nước lạnh.
Không có biện pháp, vì muốn thân thể Na Lan đáng yêu của hắn nhanh khỏe hơn, cho dù là hiện tại dâm độc phát tác, cũng tuyệt đối không thể chạm vào nàng.
Thế là Phi Ngọc quyết định tiếp tục tắm thêm mấy lần nước lạnh nữa.
****************************************
Tà Lang Quân –
Edit: Quảng Hằng
***************************************
Hôm nay nhất định hắn sẽ chạm vào nàng!
Na Lan khẩn trương ngồi ở trên giường.
Đã qua bảy ngày, vốn tưởng rằng ngày hôm sau là có thể trở lại trong ngực hắn, nhưng không nghĩ đến hắn lạicó thể nhẫn nại lâu như vậy!
Thật sự là rất kỳ quái !
Trước kia hắn cơ hồ là vừa thấy đến nàng đã muốn chạm vào nàng, giống như một sắc ma đang đói khát vậy, tại sao hiện tại lại khác hẳn?
Có phải nàng hôn mê lâu lắm hay không? Hay là hắn nghĩ đến thân thể của nàng vẫn chưa khỏe?
Nếu là như thế này, lần này liền do nàng chủ động đi! Tin tưởng chỉ cần nàng hơi ám chỉ một chút, hẳn là sẽ không có vấn đề . Nghĩ đến mình cư nhiên muốn chủ động câu dẫn nam nhân……
Trời ạ! Na Lan, ngươi phải tỉnh táo lại.
Sư phụ, người nhất định phải hảo hảo giúp con, cho con sức mạnh, quan hệ này là hạnh phúc cả đời của đồ nhi.
Bất quá, Na Lan đợi đã lâu, nhưng vẫn không thấy Phi Ngọc và Tiếu Điệp.
Na Lan quyết định không đợi nữa.
Nàng tìm một vòng gần đó vẫn không thấy Phi Ngọc.
Phi Ngọc có thể trong gian phòng Hoàng kim kia hay không?
Na Lan chậm rãi di động bước chân, nghe được trong bụi cỏ bên phải căn nhà nhỏ tựa hồ có thanh âm.
Nơi đó không phải địa phương Tiếu Điêp trồng các loại dược thảo sao?
Na Lan tò mò tới gần vừa thấy, lại bị một màn trước mắt làm kinh hoàng.
Tiếu Điệp dường như đang cãi nhau với ai đó, hai người do dự , rồi nàng lại nhìn thấy nam nhân đang cãi nhau với Tiếu Điệp, vươn tay giữ chặt lấy Tiếu Điệp đang muốn đào tẩu, rồi mới bá đạo hôn nàng.
Na Lan muốn thấy rõ ràng nam nhân đang bắt nạt Tiếu Điệp là ai, lại phát hiện cánh tay có hình xăm la sát vừa bị Tiếu Điệp vùng vẫy xé rách!
Sẽ không !
Na Lan dùng sức che miệng mình lại, sợ hãi mình sẽ bị bọn họ phát hiện, đồng thời, tan nát cõi lòng, nước mắt đã không nghe lời tuôn rơi xuống dưới.
Nàng liều lĩnh xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ muốn đem tất cả mọi chuyện vừa rồi quên hết, hận mình sao lại nhìn thấy một mặt xấu xí tàn nhẫn như vậy.
Thì ra hắn không phải lo lắng thân thể của nàng còn suy yếu, hắn căn bản chính là đã muốn thay lòng đổi dạ , hắn thích người khác, hắn không cần nàng .
Na Lan vọt tới một thác nước phía đông của Dược Thần cốc, cuối cùng chịu được không được lên tiếng khóc lớn, phẫn nộ kêu「 Cốc Phi Ngọc, ngươi là tên xấu xa, bạc tình lang, ta hận ngươi chết đi được.」
Ngay tại phía sau, một thanh âm kêu nàng.「 Na Lan?!」
Nàng dùng ánh mắt sưng đỏ vì khóc nhìn về phía thanh âm phát ra, rồi cả người ngây ngẩn.
「 Ngươi tại sao lại ở chỗ này?」
Trong hồ, nam nhân vốn dĩ đang ở trong nước, nghe được có người mắng hắn mới ngoi lên tìm tòi đến tột cùng là ai, lại phát hiện Na Lan đang khóc thật sự thương tâm.
「Tại sao ngươi khóc? Ai bắt nạt ngươi?」 Phi Ngọc bỏ lại những con cá bắt được trong tay, nóng vội bơi nhanh về hướng của nàng.
Khi hắn vươn tay muốn chạm vào nàng, , nàng lại vươn tay lớn tiếng ngăn lại,「 Chờ một chút.」
「 Làm sao vậy?」
「 Ta hỏi ngươi trước, mới vừa rồi ngươi ở đâu?」
「 Ta ở trong này suốt buổi chiều , ngươi không phải nói muốn thay đổi khẩu vị sao? Ta nghĩ, đi bắt vài con cá cho ngươi tẩm bổ.」
「 Gạt người! Ngươi nhất định là vừa mới phát hiện ta nhìn thấy ngươi hôn Tiếu Điệp, mới có thể chạy nhanh đến nơi này trước ta một bước, ngươi mơ tưởng muốn gạt ta .」 Nàng xoay người muốn đi, lại bị hắn nhanh hơn một bước ôm lấy.
「 Ngươi rốt cuộc đang nói hưu nói vượn cái gì vậy? Nói rõ ràng cho ta, ta không thể chịu đựng được ngươi khóc lóc rời khỏi ta.」 Hắn nghiêm khắc ra lệnh, bàn tay to cứng như sắt ôm nàng gắt gao.
Chuyện chưa nói rõ ràng, nàng làm sao cũng không cho phép đi.
Na Lan đột nhiên ôm lấy hắn, thương tâm nói,「 Phi Ngọc, ngươi muốn như thế nào, ta đều có thể cho ngươi, chỉ mong ngươi đừng thay lòng đổi dạ, không muốn ta. Ta biết mấy ngày nay ngươi nhẫn thật sự vất vả, nhưng ta đáp ứng ngươi, ta sẽ cố gắng bồi thường gấp bội cho ngươi, ngươi không cần thích người khác, van cầu ngươi.」
Tiểu nữ nhân đang sợ hãi, mới có thể ăn nói khép nép cầu hắn như vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, làm cho nàng nghĩ đến hắn không cần nàng ?
「 Na Lan, ngươi đem mọi chuyện nói rõ ràng, ta……」
Hắn vừa định hỏi tiếp, đã thấy tay nàng run run đang trút lớp xiêm y trên người, thân thể xinh xắn làm hắn mong nhớ ngày đêm đang lồ lộ hiện ra ở trước mắt hắn, làm cho hắn lập tức quên đi bản thân đang định nói cái gì, dục vọng cố nén nhiều ngày nay lập tức thiêu đốt lý trí chính mình.
Ngọc thể mềm mại mịn màng như một pho tượng bạch ngọc trong suốt, bộ ngực sữa mượt mà khéo léo hiện ra ở trước mặt, hai điểm đỏ thắm giống như hạt đậu đỏ ngọt ngào, hơi hơi run run dụ dỗ người đến nhấm nháp……
Không cần chờ Na Lan mở miệng, áp lực tình dục nhiều ngày dồn dập dâng tràn như sóng biển lao thẳng mà đến, Phi Ngọc gắt gao ôm nàng mãnh liệt, giống như muốn đem ủy khuất tắm nước lạnh mấy ngày nay tất cả đều dùng một loạt những nụ hôn nhiệt tình để bồi thường.
Hai người giống như tình nhân chia cắt đã lâu ngày, không ngừng âu yếm hôn môi đối phương, quấn quýt những nơi quen thuộc nhất, đầu lưỡi cơ khát của Phi Ngọc cùng của nàng dây dưa lẫ nhau, mãi đến khi không thể thở nổi mới tách ra.
「 Yêu ta, muốn ta.」 Na Lan hàm chứa nước mắt cầu xin, Phi Ngọc cũng tự nhiên đáp lại khát vọng của nàng.
Bàn tay to của Phi Ngọc không ngừng âu yếm bộ ngực sữa tuyết trắng của nàng, còn dùng môi yêu thương liếm mút, khiêu khích, vừa lòng nghe được hô hấp của nàng càng lúc càng dồn dập.
Vốn muốn hảo hảo yêu thương nàng, nhưng áp lực đã nhiều ngày thân thể cũng không cho phép hắn làm như vậy, hắn hôn lên môi nàng thật sâu, đầu gối hắn tách đôi chân thon dài trắng mịn của nàng ra, đâm sâu vào trong cơ thể chặt chẽ lại ướt át của nàng.
Một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc gắt gao vây quanh như vậy, Phi Ngọc thiếu chút nữa không khống chế được chính mình.
Hắn nhìn gương mặt thương yêu của tình nhân đang nằm trong lòng mình, bên trong thân thể ấm áp khít khao của nàng, bắt đầu nhịp điệu nguyên thủy hạnh phúc nhất, hưởng thụ thỏa mãn mà chỉ có nàng mới có thể mang đến cho hắn. ……