Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 6

Biệt thự số 101 khu dân cư cao cấp Diamond phía Tây thành phố.

Trong một căn phòng sang trọng với toàn bộ nội thất đắt giá, Tử Lạc người quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, chậm rãi đi đến một căn phòng riêng biệt ngay bên trong, hệt như một cửa hàng thời trang với hàng loạt những kệ tủ từ quần, áo, cho đến giày dép, phụ kiện từ những thương hiệu xa xỉ nhất nhì thế giới.

Diện trên người một cây Ermenegildo Zegna Suit đắt đỏ, với sắc xanh đen trầm ổn, mái tóc vẫn như mọi khi được chải cao hất gọn ra sau, tạo nên một Lôi thiếu lịch lãm, sang trọng.

Đứng trước tấm gương, Tử Lạc đưa tay cân chỉnh caravat. Ban đầu để thắt cái thứ quái quỷ này, hắn phải mất gần ba ngày mới thuần thục được. Thứ duy nhất hắn làm chưa hoàn hảo, chắc có lẽ chỉ có việc thắt caravat.

"Thắt thế nào nhìn cũng chẳng vừa mắt..." vừa chỉnh hắn vừa lẩm bẩm. Nhìn lên đồng hồ, đã hơn 10h, hắn chậm rãi đi khỏi phòng thay đồ, cầm điện thoại gọi vào số máy của Sở Dương.

Bên kia đầu dây, giọng cậu ta cất lên nhẹ nhàng như thường lệ: "Thiếu gia...."

Chẳng cần đợi Sở Dương chào hết câu, Tử Lạc hắn đã lạnh nhạt nói vào: "Lái xe đến nhà tôi ngay."

"Ngay bây giờ?" Sở Dương hỏi, khi ngày hôm nay rõ ràng thiếu gia của cậu ta nói tạm ngưng mọi hoạt động trong lịch trình để nghỉ ngơi. Khi không lại đột ngột gọi cho cậu ta đến.

"Mười phút nữa không có mặt, tự nộp đơn nghỉ việc." Tử Lạc nói rồi cúo máy ngang hông. Sở Dương giật giật hàng lông mày, đực mặt lầm bầm: "Thế mà cứ tưởng hôm nay được nghỉ xả hơi một bữa..."

Với lời hâm doạ đó của thiếu gia mình, Sở Dương lên xe phóng như ma đuổi đến căn biệt thự của vị thiếu gia đáng kính. Tới nơi, cánh cổng được tự động mở ra do Tử Lạc quan sát từ camera giam sát, hệ thống điều khiển thông minh trong căn biệt thự này thuộc hàng tân tiến nhất hiện giờ.

Sở Dương bước xuống xe, cúi đầu chào lấy nam nhân trong bộ suit đắt tiền đang chậm rãi bước đến. Không nói một lời, Tử Lạc chỉ lẳng lặng ngồi vào xe.

Hơn năm năm nay, phần nào Sở Dương cậu cũng đã quen với sự lạnh nhạt, ngạo mạn này của thiếu gia mình. Bởi thế cậu ta chỉ nhún vai, rồi cũng nhanh chóng lên xe cầm lái.

"Chúng ta đi đâu thưa thiếu gia?" Sở Dương hỏi khi xe vừa ra khỏi cổng.

Tử Lạc tay cầm máy tính bảng lướt lướt trên phần fanclub, nói ngắn gọn: "Chung cư 236 đường Đông Tinh."

"Chung cư 236...đó chẳng phải là nơi của cái cô Mịch gì đó sao? Thiếu gia, ngài đến đó e rằng không hay đâu..." Sở Dương sững sốt thốt lên. Lập tức chỉ nhận được cái nhìn tàn nhẫn từ Tử Lạc, hắn đưa ngón tay mà khứa ngang cổ một cái, ra vẻ nghiêm trọng.

Sở Dương cười gượng gạo, đành gật gù: "Tôi hiểu rồi thưa thiếu gia...tôi hiểu mà!"

Lúc này, bà Xuyến cùng ông Tẫn vừa đi công việc về. Người đi tắm, kẻ xuống bếp nấu bữa trưa.

Dưới sân của toà chung cư cũ, một chiếc BMW 6 Series GT màu trắng bạc đỗ ở bãi xe. Bên trong xe, Tử Lạc mặt mũi bịt kín bằng một chiếc khẩu trang màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai bị kéo sụp phần trước, lại còn thêm cặp kính râm trên mắt. Nhìn hắn chẳng khác gì một tên trộm sợ bị nhận dạng mà phải lén lén lút lút đến buồn cười.

Nhìn hắn, Sở Dương cố nhịn mà hỏi: "Thiếu gia, có cần phải khổ sở vậy không? Với lại, hình như bộ suit trên người ngài không hợp với những thứ phụ kiện trên mặt..."

"Đừng nói nhiều, cả cậu cũng vậy. Che kỹ lại cho tôi." Tử Lạc ném vào người Sở Dương một chiếc khẩu trang cùng chiếc nón hệt như của hắn. Sở Dương chỉ biết khó lòng làm theo, ai bảo là trợ lí của vị Lôi thiếu này làm gì.

Mở cửa bước xuống, Tử Lạc cùng Sở Dương cúi gầm mặt đi thẳng vào trong toà chung cư. Trong lúc đứng đợi thang máy, điều mà Sở Dương cậu lo là sẽ gặp phải bảo vệ, mà với cái bộ dạng đáng ngờ thế này chắc hẳn sẽ bị nắm gáy ngay lập tức. Tới lúc đó sẽ không biết giấu mặt đi đâu cho được.

Tử Lạc sở dĩ phải núp lén thế này đến gặp Mịch Chi, là vì lúc nãy khi hắn lướt trên fanclub đã thấy vô số bài đăng chỉ trích việc cô đi casting. Nào là nói Mịch Chi tham tiền hám lợi, một mực đeo bám thế lực Lôi gia. Nào là nói cô mơ mộng làm đại minh tinh, ăn bám Lôi gia suốt năm năm trời nằm bệnh viện, tỉnh dậy lại còn mặt dày đi gặp trực tiếp.

Vì không muốn cô gặp rắc rối thêm, Tử Lạc hắn đành phải giở trò lén lút thế này đây. Ngay cả xe của mình hắn cũng không thể mang đến đây một cách lộ liễu, chỉ cần nhìn chiếc siêu xe đắt tiền kia, bất kì ai cũng dễ dàng nhận ra người bên trong là ai. Thế nên hắn mới nhờ đến sự trợ giúp của Sở Dương để không bị chú ý. Việc làm lén lút không đáng mặt quân tử này là điều một nhị Vương gia như hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Cửa thang máy mở ra, cũng may bên trong hoàn toàn trống không có ai. Hai người họ nhanh chân bước vào, bấm lấy số năm trên hộp số. Nhưng chợt lên đến lầu ba, thì thang máy dừng lại để đón người.

Cửa thang máy mở ra, Sở Dương căng mặt khi lại là một bảo vệ của toà nhà. Ông ta dáng hình mập mạp, mặt mũi lại có phần cáu gắt nhìn chằm chằm vào hai thanh niên đáng ngờ.

"Là bảo vệ đó thưa thiếu gia, tính sao đây?" Sở Dương thì thầm bên tai Tử Lạc, trái lại với sự căng thẳng của Sở Dương, hắn vẫn một vẻ bình tĩnh lạ thường.

Lúc này, khi đã bước vào thang máy, ông chú bảo vệ mới nghiêng đầu nhìn nhìn vào mặt Tử Lạc mà hỏi: "Hai cậu lên đây tìm người à?"

"À..vâng, chúng tôi tìm bạn." Sở Dương lúng túng nói. Ông chú bảo vệ lại tiếp: "Tìm người thôi có cần phải bịt kín thế này không? Mở ra cho tôi xem..."

Sở Dương nghe thế, liền xua xua tay vội cười: "Không được, chúng tôi đang bị bệnh, là ho...ho rất nặng đó...khụ khụ..."

Vừa nói, cậu ta vừa giả vờ ho lên sằng sặc đến tội. Vậy mà ông bảo vê kia vẫn làm tới cùng, vừa muốn đưa tay lên tháo nón của Tử Lạc nhưng chưa gì đã bị hắn điểm ngay huyệt vị, làm ông ta đứng bất động chẳng làm được gì.

"Mấy người...mấy người là ai?" Ông ta lấp bấp, nét mặt lộ rõ sự hoang mang. Không để ông ta lên tiếng thêm, Tử Lạc lại tiếp tục điểm luôn á huyệt, khiến ông ta phút chốc vừa bât động lại vừa câm như hến.

"Nói nhiều luôn là không tốt...nhớ lấy!" Tử Lạc nhạt nhẽo nói, cửa thang máy dẫn tới lầu năm, hắn cùng với Sở Dương mau chóng bước ra khỏi đó. Tiện thể bấm hết số trên hộp số trong thang máy trước khi rẽ sang lối khác.

"Chúc ông có chuyến du lịch vui vẻ...." Hắn đưa bàn tay chào một cách khiêu khích. Huyệt vị hắn đã điểm, đối với những người không có một chút khí công thì phải mất tận ba đến bốn tiếng mới có thể từ từ hoá giải được.

Tiếp tục sải bước nhanh trên lối hành lang, tìm đến căn hộ của Mịch Chi, Sở Dương đưa tay ấn chuông cửa. Bên trong, bà Xuyến đang bận rộn dưới bếp nên phải nhờ đến chồng mình, bà lớn tiếng gọi: "Ông ra xem ai đến kìa, tôi bận tay rồi."

Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, ông Tẫn khoác vội áo sơmi lên vừa đi vưa nói: "Tới liền, tới liền..."

Cửa mở ra, lập tức ông Tẫn sững sốt khi trước mặt là hai thanh niên dáng vẻ đáng nghi, ông hơi lo sợ, vẻ mặt đầy sự e dè: "Hai cậu là ai?"

Sở Dương còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Tử Lạc cướp lời. Hắn lễ phép cúi đầu mà nói: "Chào bác, tôi là Lôi thiếu..."

"Lôi...Lôi thiếu?!" Giọng ông Tẫn thốt lên đầy kinh ngạc, khiến bà Xuyến trong bếp cũng tò mò mà chạy ra. Nhìn thấy bà, một lần nữa Tử Lạc lại cúi chào rất thành khẩn.

"Mời hai cậu dùng trà." Bà Xuyến đặt lên bàn một bộ tách trà mới được châm nóng hổi, vị trà lài thơm thanh thanh nhẹ hoà vào không khí, tạo cảm giác dễ chịu vô cùng.

"Lôi thiếu, thật sự vợ chồng chúng tôi đã đôi lần muốn gặp cậu để nói rõ một số chuyện, nhưng tiếc là mãi đến tận hôm nay vẫn không có dịp, còn để cậu đến tận đây để gặp..." ông Tẫn chậm rãi nói.

Lúc này, Tử Lạc thái độ hoàn toàn khác hẳn mọi khi tiếp xúc với ngoài xã hội. Hắn từ một Lôi thiếu với dáng vẻ ngông nghênh, cao ngạo lại bỗng chốc hoá thành một Lôi thiếu ôn nhu, ấm áp khó tin.

Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nghiêm túc nói: "Tôi hiểu, là do thời gian qua có khá nhiều vấn đề liên quan đến tôi và con gái hai bác. Tôi thật lòng xin lỗi về những scandal không đáng..."

Bà Xuyến thở dài nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, mặc dù bà không hay xem những bộ phim tân thời sau này, nhưng vị Lôi thiếu này vẫn dư sức nổi tiếng đến cả những người lớn tuổi như vợ chồng bà đây phải biêt đến.

Xét về mọi mặt từ địa vị, gia thế thì nhà họ Mịch bà đây nào dám nghĩ một ngày nào đó lại được tiêp đón đại thiếu gia của Lôi gia. Hơn nữa, lại nhận được thái độ kính trọng hơn người từ vị thiếu gia quyền cao chức trọng này. Quả là một điều kì lạ...

"Lôi thiếu, cậu có thể thật lòng trả lời tôi một câu được không?" Bà Xuyến thấp giọng hỏi.

Tử Lạc gật đầu: "Bác cứ hỏi..."

Hít một hơi thật sâu, bà Xuyến từ tốn nhìn thẳng vào mắt nam nhân ngồi đối diện mà nói: "Cậu giải thích thế nào về mối liên hệ giữa cậu và Mịch Chi..."

Tử Lạc im lặng một lúc, nhấp nhẹ một ngụm nước trà nóng vào miệng, hắn chậm rãi đáp: "Là tôi thích cô ấy!"

"Cái..cái gì...ngài nói gì vậy thiếu gia?" Sở Dương suýt chút phun luôn ngụm trà mới vừa uống, cậu ta sặc sụa mà lật đật múa mây tay chân lung tung.

Tử Lạc thoáng nhìn biểu diện ngạc nhiên lẫn mơ hồ của hai thân già trước mặt, hắn nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Tôi đối với Mịch Chi là thật lòng, không hề có ý nghĩ đùa giỡn!"

"Cậu nói...cậu thích con gái tôi?!" Ông Tẫn lúng túng hỏi. Đáp lại ông là một cái gật đầu không chút do dự của Tử Lạc.

Trong phút chốc, sự việc này đều làm cả vợ chồng ông Tẫn và bà Xuyến như choáng váng cả đầu óc. Ai đời ngờ được tự dưng một vị thiếu gia thế kia lại tìm đến trực tiếp để bày tỏ thành ý.

Lấy lại bình tĩnh, bà Xuyến mới lên tiếng: "Tôi không rõ vì sao cậu biết được con gái tôi và đem lòng thích nó, nhưng việc cậu âm thầm lo viện phí cho con bé, tôi thật lòng rất cảm kích. Và đây..." vừa nói, tay bà Xuyến vừa cầm một phong bì khá dày đưa về phía Tử Lạc, bà lại tiếp: "Số tiền viện phí mà cậu đã chi trả, chúng tôi xin phép được trả lại..."

"Không cần!" Tử Lạc thẳng thừng từ chối, khiến ai nấy lại thêm một phen ngạc nhiên. Nhìn thẳng vào mắt bà Xuyến, hắn nói: "Tạm thời số tiền này tôi không nhận, hai bác cứ giữ đó mà dùng. Lí do tôi đến hôm nay thực ra là chuyện khác..."

"Lại còn chuyện khác?" Ông Tẫn căng mắt. Tử Lạc gật đầu, giọng trầm ổn tiếp lời: "Tôi muốn chính thức mời Mịch Chi vào vai nữ chính trong bộ phim sắp tới..."

"Nữ chính....!?" Cả hai vợ chồng già đồng thanh thốt lên, nhìn Tử Lạc, bà Xuyến mới nói: "Việc này, e là cậu phải tự đi hỏi lấy con bé. Chúng tôi không tự quyết định được, nhưng mà...có vẻ nó ra đường khá lâu, có thể sẽ đến tận chiều tối mới trở về, Lôi thiếu...cậu..."

"Tôi sẽ đợi!" Tử Lạc cắt ngang, sắc mặt vẫn lạnh như thường lệ. Sở Dương ngồi cạnh thúc nhẹ khuỷu tay, cậu ta thì thầm: "Thiếu gia, ngài không tính về ăn bữa cơm với Lão gia và phu nhân sao?"

"Dẹp đi!" Tử Lạc nhẫn tâm phun ra một câu, liền khiến Sở Dương như chết trân đành cứng họng im lặng.

***

Mịch Chi sau khi tạm biệt hai người bạn của mình sau một buổi rong chơi thoã thích, nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 3h chiều. Cô cầm điệ thoại gọi vào số máy của Tố Ngôn, với mong muốn sẽ làm hoà được với cô em họ này.

Tiếng chuông đỗ năm lần bảy lượt vẫn không ai bắt máy, Mịch Chi nghĩ thầm: "Chắc hẳn là còn giận...cái con nhỏ này, lúc nào cũng giận dai như đĩa."

Kiên trì gọi thêm đôi ba lần nữa, cuối cùng chủ nhân số diện thoại kia cũng trả lời, nhưng là với một thái độ vô cùng cáu gắt, Tố Ngôn nói: "Chị gọi gì gọi lắm thế? Tôi đã không muốn nghe máy sao chị lại cứng đầu như vậy?"

Mịch Chi bị chói màng nhĩ vì cái giọng nói lanh lãnh có chút chua ngoa đó của Tố Ngôn, mặc dù có chút bực bội vì thái độ xấc xược, nhưng vì ba mẹ, cô phải nhịn.

Cố gắng tươi cười, Mịch Chi nhẹ giọng: "Tố Ngôn, chẳng qua chị muốn xin lỗi về việc tối hôm qua, chị đã cư xử quá đáng."

"Chị cũng biết vậy nữa sao? Thế mà tôi cứ tưởng chị sắp thành minh tinh nên không thèm để ý đến đứa em này nữa..." Tố Ngôn lên giọng, vẫn đầy sự châm chọc.

Mịch Chi mỉm cười, bình tĩnh đáp: "Không có, Tố Ngôn...em phải tin chị. Chị và vị Lôi thiếu gì đó hoàn toàn không có gì. Chị không quen biết anh ta...."

"Thật chứ?!" Tố Ngôn hỏi, nghe giọng điệu có phần dịu lại đôi chút. Thấy vậy, Mịch Chi biết cô nàng này đang dần nguôi giận, cô liền tiếp tục nói vào:  "Gạt em làm gì, chị thật sự còn không ưa nổi anh ta. Chị đi casting chẳng qua muốn gặp mặt trực tiếp để làm rõ vấn đề đó thôi....chấm dứt rồi!"

Tố Ngôn thoáng thấy hả dạ, cô nàng hạ giọng: "Chị không được gạt em...chị và Lôi thiếu thực không có gì? Thực đã chấm dứt? Anh ta sẽ không tìm chị nữa chứ?"

"Chắc chắn, chắc chắn. Xong cả rồi!" Mịch Chi cười hớn hở. Sau đó, Tố Ngôn trở lại trạng thái điềm đạm mà nói: "Được rồi, em tin chị lần này. Đừng có nói em ích kỷ đến việc tin chị một lần cũng không có đó nha..."

"Được rồi, được rồi! Chị biết rồi mà. Em đang ở đâu, để chị tới đón em về nhà. Ba mẹ chị chờ em từ hôm qua đến giờ, họ rất lo cho em..." Mịch Chi huyên thuyên một tràng, Tố Ngôn cũng vui vẻ đáp: "Em ở nhà một người bạn, để em nhắn địa chỉ qua cho chị..."

"Ok! Vậy nhé!" Mịch Chi cười nói lần nữa rồi cúp máy. Cô ngồi xỏm xuống gốc cây ngay ven đường mà thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng mang được nó trở về..."

***

Căn hộ cao cấp Sapphire tại Tây thành.

"Baba, con thích chị gái xinh đẹp ban sáng...baba có thể nào..." Tiểu Mao ngồi trên ghế xốp, vừa nhìn lấy nam nhân đang ngồi chăm chú nhìn vào màn hình laptop nơi bàn làm việc mà nói.

Đàm Thiệu Thiên không nhìn con trai mình, dứt khoát đáp: "Tuyệt đối không!"

"Baba!" Tiểu Mao cong môi giận dỗi, bàn tay nhỏ xíu đập đập lên chiếc ghế xốp kêu "bụp bụp".

Đàm Thiệu Thiên tháo bỏ mắt kính, phì cười đứng dậy đi đến ngồi xuống trước mặt con trai mà nói: "Tiểu Mao, khi không tự dưng con lại có hứng thú với một người lạ mặt đến vậy. Trước giờ chẳng phải con rất ghét người lạ động vào người con hay sao?"

Tiểu Mao lúc này mím môi cười cười, thằng bé nhoàng người ôm lấy cổ Đàm Thiệu Thiên, gục đầu vào vai anh thích thú nói: "Chị gái xinh đẹp không giống người lạ. Chị ấy rất tốt bụng, lại rất đẹp nha, hơn nữa...Tiểu Mao thấy thân thiết vô cùng. Tóm lại, Tiểu Mao rất rất rất thích chị xinh đẹp...baba dẫn chị xinh đẹp về cho Tiểu Mao đi..."

"Làm sao được?" Đàm Thiệu Thiên lại cười, nhìn cậu con trai đang làm nũng trên tay mình, anh lại nói: "Chúng ta chỉ là vô tình gặp được chị xinh đẹp, chỉ biết mỗi cái tên, còn lại chúng ta không hề biết gì. Còn nữa, không chừng chị xinh đẹp đó của con đã có bạn trai rồi. Thử hỏi ba của con làm sao mà dẫn chị xinh đẹp về cho con đây?"

"Không chịu!" Tiểu Mao tiếp tục ngoe nguẩy, thằng bé giương đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn lấy ba của nó, lâp tức có hiệu nghiệm, Đàm Thiệu Thiên vỗ về lên tấm lưng nhỏ bé của Tiểu Mao mà thở dài nói cho qua chuyện: "Được được rồi! Nếu gặp lại chị xinh đẹp lần nữa, ba nhất định sẽ tìm cách dẫn chị ấy về cho con. Được chưa?"

"Không được!" Tiểu Mao lắc đầu, bàn tay ngắt lên chóp mũi cao cao của Đàm Thiệu Thiên mà nói: "Là nhất định dẫn về...baba phải đem chị xinh đẹp về cho Tiểu Mao."

Hết cách, ông bố trẻ chỉ đành gật gù mà chiều theo cậu con trai nhỏ: "Được được, ba hứa! Là nhất định....còn bây giờ, ngoan ngoãn để ba làm xong việc cái đã. Phải làm xong việc mới có thời gian đem chị xinh đẹp của con về đây!"

"Hoan hô baba! Baba là nhất!" Tiểu Mao khoái chí vỗ tay, còn không quên ôm ghì lấy Đàm Thiệu Thiên hôn lên má của anh một cái chụt rồi ngồi xuống ghế tiêp tục xem phim hoạt hình.

Đàm Thiệu Thiên trở lại bàn làm việc, anh đưa ánh mắt xót xa nhìn về phía Tiểu Mao mà buộc miệng thở dài. Suốt hơn bốn năm qua, thằng bé sống trong sư thiếu thốn tình mẹ, chỉ nương nhờ dưới sự đùm bọc, che chở và tình yêu thương hết mực của người bố trẻ như anh.

Tát Nhị Tình - mẹ ruột của Tiểu Mao đã đành lòng rời bỏ gia đình nhỏ để theo một tiếng gọi ngọt ngào của một người đàn ông khác. Ruồng bỏ tình cảm bảy năm đã có, nhẫn tâm vứt áo ra đi, đâm đơn li hôn khi Tiểu Mao chỉ mới được hơn ba tháng.

Sống dưới sự thiếu thốn to lớn này, dù được chăm sóc và quan tâm rất kỹ từ tất cả những người trong Đàm gia, nhưng thằng bé lại rất trầm tính, không thích tiếp xúc với người lạ. Việc này gây khó khăn, trở ngại vô cùng lớn khi đã có vô số cô gái chủ động tìm đến muốn tiếp tục cùng Đàm Thiệu Thiên anh đây xây dựng một mái ấm mới.

Tiểu Mao luôn làm mọi cách để phá hỏng mối quan hệ đó, dù chỉ là một mối quan hệ bạn bè đơn giản. Chỉ cần thằng bé thấy cô gái đó tiếp cận quá mức với anh, thì nó liền ra tay "cắt đứt" không chút khoan nhượng.

Mà cho dù không có sự can thiệp đó của Tiểu Mao, Đàm Thiệu Thiên anh cũng một lòng không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái. Đối với anh, việc bị Tát Nhị Tình đan tâm phản bội không chút dị tình phần nào giết chết tâm can của anh, làm cả con tim anh cũng muốn trở nên nguội lạnh.

Yêu đương đối với một doanh nhân thành đạt, giàu có nức tiếng như Đàm Thiệu Thiên lại là một thứ quá xa xỉ không thể với tới. Sống yên ổn một mình với Tiểu Mao thế này, suốt hơn bốn năm qua  cuộc sống của hai bố con anh rõ ràng vẫn rất là bình lặng. Thì việc gì phải tự mình gây ra thêm rắc rối không đáng có.

***

Mịch Chi đến địa chỉ mà Tố Ngôn đã gửi để đón cô em này về nhà, sau khi gửi xe, cô còn tận tay kéo giúp chiếc vali từ tay Tố Ngôn. Cô nàng cũng hết giận, vui vẻ nói cười với chị họ mình trong suốt quãng đường đi.

Thang máy lên tới tầng năm, Mịch Chi cùng Tố Ngôn nhanh chân đi về phía căn hộ của mình. Nhấn chuông cửa, vừa nhìn thấy cô và Tố Ngôn, ông Tẫn đã giật mình căng thẳng.

"Ba, sao thế kia? Nhà có chuyện gì à?" Mịch Chi lo lắng khi thấy biểu hiện lạ lùng của ba mình. Còn Tố Ngôn tính tình căn bản đã đa nghi, nên liền nhíu mày cố gắng nhìn vào trong.

"Bác hai, bác làm gì vậy? Sao không để bọn con vào nhà..." Tố Ngôn thắc mắc.

Ông Tẫn thấy cô nàng này chịu trở về, chưa kịp vui mừng thì bây giờ lại phải bị một phen hoảng hốt khi người ngồi bên trong vẫn chưa chịu rời đi. Hai chị em kia chỉ mới hoà nhau, nếu để Tố Ngôn trông thấy cảnh tượng này chắc chắn lại có chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa.

"Hai đứa...hai đứa dắt nhau đi chơi một chút nữa đi rồi hẳn về. Nhà đang dọn dẹp nên bừa bộn lắm..." ông Tẫn ấp úng nói.

Cả Mịch Chi lẫn Tố Ngôn đều nhíu mày khó hiểu, lúc này một giọng nói trầm trầm cất lên, hệt như một tia sét nổ ngang tai Mịch Chi, lại nổ lây cả màng nhĩ của cô em đứng cạnh.

"Là Mịch Chi sao?" Tử Lạc lên tiếng hỏi. Lập tức Tố Ngôn căng mắt nhìn chằm chằm chị họ của mình. Mịch Chi chẳng hiểu sự việc gì đang xảy ra, cô đi luôn vào trong nhà mà lớn giọng: "Anh đến đây làm gì? Cút khỏi nhà tôi ngay..."
Bình Luận (0)
Comment