Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 256

Phương Lộc Chi bỗng khựng bước.

Nghĩ đến việc lần này mình chỉ đỗ Á nguyên, lòng không khỏi siết chặt, bàn tay trong tay áo cũng vô thức nắm lại.

Hàn Diệp chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi. Một kẻ tự học đơn độc, sao có thể so với hắn — người luôn được thầy dạy dỗ tận tình? Lần Hội thí tới, hắn nhất định sẽ vượt qua, tiến vào Điện thí, đoạt lấy danh hiệu Trạng nguyên.

Hắn hạ giọng lạnh lùng:

“Ngôi Trạng nguyên, tất thuộc về ta. La cô nương, ta cũng quyết không buông tay. Nếu muội nhất quyết gả cho ta, thì các nàng... sẽ làm bình thê.”

Hoàng Oanh Oanh mím chặt môi. Mẫu thân nàng vốn là tam phòng phu nhân trong phủ. Nay phụ thân đã mất, chính thất nhân cơ hội phân gia với các thiếp thất. Cũng vì lẽ đó mà mẫu thân mới dẫn nàng đến nơi này.

Giờ Phương Lộc Chi chịu để nàng làm bình thê với La Vân Khỉ, nàng cũng chỉ có thể thuận theo.

Bởi trong mắt nàng, nam nhân vốn nên có tam thê tứ thiếp, chẳng qua chỉ khác biệt ở chuyện ai làm chính, ai làm lẽ mà thôi.

“Huynh nói rồi đấy. Nếu dám để ta làm thiếp, ta quyết chẳng bỏ qua.”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Hoàng Oanh Oanh siết chặt áo choàng, thỏa mãn quay về.

-----------------------------

Ba ngày sau, tiệm của La Vân Khỉ chính thức khai trương.

Nghĩ đến hoàn cảnh của bách tính, nàng chỉ bán một bát Ma Lạt Thang với giá ba đồng tiền.

Ngay cả Lý Thất cũng bị nàng điều đến giúp một tay. Vốn dĩ Hàn Diệp cũng có đến, nhưng La Vân Khỉ lại không thích trượng phu mình phải tiếp khách ra vào, nên lại đuổi hắn về.

Phải nói rằng, thời nào cũng vậy, dân dĩ thực vi thiên (lấy ăn làm trọng). Hương thơm từ cửa tiệm tỏa ra nức mũi, khiến người người động lòng. Giá cả lại rẻ, giữa ngày đông giá rét mà được ăn một bát nóng hổi thì còn gì bằng. Nhiều người liền bước vào thử món mới.

La Vân Khỉ vừa nấu vừa rửa bát, dọn bàn, chẳng mấy chốc mà mồ hôi đầm đìa.

Phương Lộc Chi cùng Hoàng Oanh Oanh đã đến từ sớm.

Dù Hoàng Oanh Oanh từng ăn qua Ma Lạt Thang, nhưng món ở phủ nha làm sao sánh được với tay nghề của La Vân Khỉ. Vừa ăn đã thấy hương vị đậm đà, dư vị lưu luyến mãi không thôi, không nhịn được mà tán thưởng:

“La tỷ làm thật ngon quá!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn mọi người tấm tắc khen ngợi, La Vân Khỉ lại càng thêm hăng hái. Một ngày bận rộn trôi qua, nàng mỏi lưng đau vai, nhưng khi đếm bạc, thấy được hơn ba trăm đồng, cảm giác thành tựu dâng trào khiến mọi mệt nhọc cũng tan biến.

Thấy Hàn Diệp đến đón mình, nàng liền vui vẻ chạy đến, như khoe báu vật mà nói:

“Hôm nay bán được hơn ba trăm đồng đó!”

Hàn Diệp chau mày trách yêu:

“Xem nàng mệt chưa kìa. Mai ta cũng đến giúp, tối về đọc sách sau cũng được.”

Nói rồi liền bước vào phía sau quầy, đi rửa chồng bát đũa.

La Vân Khỉ theo sau, mỉm cười:

“Mẫu thân thiếp thường bảo: đời người chịu khổ bao nhiêu, thì sẽ hưởng phúc bấy nhiêu. Thiếp còn trẻ, chịu khó một chút, về sau mới mong có ngày thong dong hưởng phúc.”

Hàn Diệp khẽ thở dài:

“Nàng chịu khổ cũng đã nhiều rồi, giờ nên sống sung sướng mới phải.”

La Vân Khỉ nhún vai:

“Thiếp còn trẻ lắm, nào dám nói chuyện hưởng phúc. Cả đời người còn dài mà.”

Lời nói ấy khiến Hàn Diệp xúc động không thôi. Hắn bỗng mong đời này có thể dài thêm một chút, để bản thân có đủ thời gian mà yêu thương, chăm sóc nữ nhân nhỏ bé này.

Hiện tại, tuy hắn có danh vị trong người, nhưng đến một đồng cũng chưa từng kiếm được. Nhìn La Vân Khỉ nỗ lực từng chút, lòng hắn không khỏi xấu hổ.

“Nếu thật dài được thì tốt... chỉ sợ thời gian ngắn quá, có việc còn chưa kịp làm.”

La Vân Khỉ nghiêng đầu, trêu chọc:

“Chưa kịp làm gì? Nạp thiếp à?”

Hàn Diệp bật cười, khẽ trách:

“Nàng chỉ biết nói chuyện nạp thiếp. Ta chỉ có một trái tim, đâu còn dư lòng mà nghĩ đến ai khác.”

Bình Luận (0)
Comment