Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hoa Ngưng run rẩy nhắm chặt mắt, trong nháy mắt nghĩ tới cảnh đó thì chỉ cảm thấy toàn thân đều rét run, sao lại như vậy, nàng tình nguyện đêm ấy là mộng cảnh hư huyễn mờ ảo, như vậy thì nàng không cần tránh né sư phụ, tránh né ánh mắt nàng xem chính mình, nhu quang trong ánh mắt nàng không cách nào phủ nhuận trái tim mình, sẽ chỉ tái hiện một đêm kia mà thôi.
Thủy Vân, bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta phải làm gì khi đối mặt sư phụ? Hoa Ngưng hít sâu một cái, cứ lẳng lặng ngồi trong gió, cảm thụ từng mảnh từng mảnh thanh phong gợi lên cảm giác mát mẻ, nhưng lại thổi không đi bàng hoàng bất an trong lòng nàng.
Một tia sương trắng khuếch tán, dáng người cao gầy đón gió mà đứng, nhìn bóng lưng cô đơn của Hoa Ngưng, Thanh Yên lại đau lòng, rõ ràng là muốn quên mất sự tình đêm đó, rồi lại như thường ngày, tiếp tục kéo dài tình thầy trò.
Nhưng sự tình không ở trong lòng bàn tay nàng, nàng phát hiện Hoa Ngưng sau khi trở về thì khắp nơi ẩn núp nàng, luôn coi nàng như hồng thủy mãnh thú mà trốn tránh nàng, nàng muốn cùng Hoa Ngưng trò chuyện, nhưng mỗi lần đều trảo không được bóng người của nha đầu này, đang chơi trò trốn tìm với nàng sao?
Thanh Yên nghiêm túc, cau mày nói: "Ngưng nhi, canh giờ này con còn chưa đi tu luyện, lại ở đây đón gió. Tu vi của con không cho phép con ở đây tùy ý nhàn tình, theo ta trở về."
Giọng nói bên tai như cơn gió, vô thanh vô tức biến mất, Hoa Ngưng vẫn ngơ ngác nhìn nơi khói toả mê nhiễu kia, không đáp lại sư phụ, nàng không muốn trở lại, bây giờ không thích hợp tu luyện, cũng không cách nào tĩnh tâm.
Thấy Hoa Ngưng không có bất luận động tác gì, Thanh Yên cau mày đi tới, một tay đặt lên bả vai nàng: "Ngưng nhi, cùng sư phụ trở lại."
Hoa Ngưng nghiêng đầu nói: "Sư phụ chớ trách, đồ nhi muốn xin người cho nghỉ mấy ngày."
"Con muốn rời Thiên Huyền Môn?" Thanh Yên lãnh đạm hỏi.
Hoa Ngưng thất vọng thở dài, trong lòng quyết định muốn đi tìm Thủy Vân, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được nàng, bất luận làm sao cũng phải biểu lộ cõi lòng với nàng, nếu Thủy Vân cũng yêu thích mình, vậy thì không thể tốt hơn, nếu không thích, vậy mình liền trở về Thiên Huyền Môn, khăng khăng một mực tu luyện, không còn bất kỳ tạp niệm nào.
Thanh Yên tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Hoa Ngưng, khom lưng ngồi xổm trước mặt nàng, ôn hòa nhã nhặn nói: "Ngưng nhi, con muốn rời khỏi sư phụ, đi tìm Mộc Thủy Vân, đúng không?"
Hoa Ngưng nhìn mỹ nhan gần trong gang tấc, tim tự nhiên khiêu vỗ một cái, nhìn thấy gương mặt của sư phụ, nàng sẽ không tự chủ được nhớ tới đêm ấy, mị thái nhu vận ở trong cơn mông lung, là phong vận đẹp nhất nàng từng gặp qua.
Đè xuống rung động trong lòng, Hoa Ngưng lạnh nhạt nói: "Nếu sư phụ đã hiểu tất cả, thì con liền nói rõ. Con muốn đi tìm Thủy Vân, chỉ vì việc tư mà thôi."
Thanh Yên cười nói: "Có phải là cùng đêm đó có quan hệ?"
Hoa Ngưng ngẩn ra, sao sư phụ biết được? Lẽ nào...
"Khi con rơi vào mê loạn, miệng luôn gọi tên nàng. Sư phụ hiểu được, con rất yêu thích Mộc Thủy Vân." Thanh Yên cười cay đắng, tâm có chút đau.
Ngưng nhi, địa vị của Mộc Thủy Vân ở trong lòng con, thật sự ngay cả người sư phụ này đều vượt qua sao? Một cái nhíu mày, một nụ cười, một lời nói, hay một động tác cũng có thể tác động tâm con, sư phụ hơn hai mươi năm dưỡng dục cùng dốc lòng giáo dục, lại không sánh bằng một nữ tử mới quen không lâu, nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Yên cảm thấy buồn cười.
Ý cười tự giễu lan rộng toàn bộ gương mặt, Hoa Ngưng xem chấn động, không khỏi xoa tay nàng: "Sư phụ..."
Thanh Yên nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói: "Ngưng nhi, ta không để con rời đi. Không cần suy nghĩ Mộc Thủy Vân, nàng có vận mệnh của nàng, con có cuộc đời của con."
"Con không tin vận mệnh cũng không bị cuộc đời của con ràng buộc. Sư phụ, không cần ngăn cản con được không, con nghĩ đi tìm nàng." Hoa Ngưng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thanh Yên, nước mắt tràn ngập viền mắt, triêm ướt lông mi, lạnh lẽo như nàng, nhưng ở trong chớp mắt, hiện ra bất lực dưới đáy lòng.
Một tia thương tiếc lướt qua đáy mắt, Thanh Yên ôm nàng vào trong lồng ngực, tuy rằng kinh ngạc vì Hoa Ngưng không có chống lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Ta vốn muốn quên mất sự kiện kia, nhưng nhiều ngày trằn trọc đau khổ cùng đáy lòng dằn vặt lại khiến ta thấy rõ một sự thật. Ngưng nhi, con không thể rời đi ta, ta cũng không thể mất đi con, chúng ta là người thân nhất."
Hoa Ngưng trướng thán một tiếng, bên môi hiện lên châm chọc: "Người thân nhất à, chính là dùng thủ đoạn mạnh mẽ bá đạo đến chiếm lấy thân thể của con sao? Sư phụ, người quá tàn nhẫn."
Thanh Yên giật mình, ngón tay nâng cằm Hoa Ngưng, một giọt nước mắt rơi xuống, triêm ướt đầu ngón tay của nàng, nhìn thanh nhan nước mắt rơi như mưa, nàng thỏa hiệp: "Có phải cảm thấy hết thảy đều quá đột nhiên? Ngưng nhi, con xưa nay vốn không phải một nữ hài tùy hứng. Nếu đã như vậy, sư phụ cho con hai lựa chọn, một là con có thể rời đi Thiên Huyền Môn, vĩnh viễn không cần trở về. Hai là ở lại Thiên Huyền Môn, vĩnh viễn không gặp Mộc Thủy Vân, sư phụ sẽ bồi thường cho con."
Hai lựa chọn này đều quá cực đoan, Hoa Ngưng cả kinh, nàng xưa nay không nghĩ tới rời đi Thiên Huyền Môn vĩnh viễn không trở về, ký ức tuổi ấu thơ đều là thuộc về Thiên Huyền Môn, hơn nữa nàng không thể không báo ân dưỡng dục của sư phụ, tìm Thủy Vân cũng chỉ muốn cho mình một kết quả, sao sư phụ lại buộc nàng như vậy chứ? Thậm chí ngay cả thấy mặt một lần đều không cho phép, thật sự là quá bá đạo.
Hoa Ngưng rời Thanh Yên ôm ấp, ngưng mắt nói: "Lựa chọn sư phụ đưa ra thật là làm khó dễ đồ nhi, Thiên Huyền Môn trong lòng con phi thường trọng yếu, người biết con bất luận làm sao đều sẽ không bỏ qua nơi này, nhưng còn muốn dùng điều kiện như thế này đến bức bách con. Sư phụ, người thậm chí ngay cả nửa đường lui cũng không cho con, con chỉ muốn gặp Thủy Vân mà thôi."
"Ngưng nhi, sư phụ đã nói rất rõ ràng, con chỉ cần nói ra lựa chọn của con là tốt rồi, ta tuyệt không buộc con." Thanh Yên đứng sừng sững trên núi, gió lành lạnh mơn trớn lông mi thật dài của nàng, lau đi một vệt ướt át mơ hồ, không để lại dấu vết.
Một vệt cười khổ tụ bên môi, đây mới là tính cách của sư phụ, mãi mãi đều đưa ra hai sự lựa chọn, vĩnh hằng tiến thối lưỡng nan, Hoa Ngưng cười lớn một tiếng, phẫn hận phất tay áo rời đi.
Thanh Yên biết được lựa chọn của nàng, Hoa Ngưng không thể rời bỏ Thiên Huyền Môn, nếu như nàng có thể có một nửa quyết tâm của Thanh Linh, không lo sự tình trở nên phi thường vướng bận, nhưng chính là nhìn trúng tính cách của đồ đệ, nàng mới đưa ra hai lựa chọn này. Ngưng nhi, một đoạn tình cảm không thuộc về con, coi như trăm phương ngàn kế đi tranh thủ, cũng không làm nên chuyện gì, quay đầu lại sẽ chỉ làm con thương tâm thương thần, sư phụ cũng là vì tốt cho con. Mộc Thủy Vân rõ ràng đối với con không có nửa điểm tình ý, sao con không thấy được a, một tiếng thở dài vang vọng núi sông: "Đúng là một nha đầu ngốc."
Thổ địa ướt át, khí tức mênh mông.
Nước hồ Phong Ngọc so với thường ngày càng thêm bình tĩnh, mỗi một tia chảy xuôi đều đâu vào đấy, nhưng thiếu một cỗ lệ khí quỷ dị.
Vách núi cực cao yên tĩnh phi thường, ít đi nhiệt khí phun trào, chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc lớn lao.
Nhìn chằm chằm vết rách dài hằn giữa vách núi, Mộc Thủy Vân nhắm hai mắt, trước đó vài ngày mới trải qua một trận đại chiến, sau đó, các thế lực khắp nơi từ lâu bỏ chạy, nơi đây không có một bóng người, vừa vặn thuận tiện để nàng làm việc.
Một đoàn quang hoa ám kim lần lượt kéo dài, Hồn Nghiệp Kiếm chấp ở trong tay, Mộc Thủy Vân bay lên, đẹp đẽ hào hiệp bổ xuống.
Một tiếng vang thật lớn qua đi, vách núi mạnh mẽ lay động, âm thanh vỡ vụn đinh tai nhức óc và sức mạnh khai thiên tích địa dung hợp với nhau, đi qua kiếm khí lan truyền, ngọn núi bị bổ ra.
Đợi vách núi mở ra một cái khe, Mộc Thủy Vân lập tức bay vào, áo đen lăng vũ, dáng vẻ yểu điệu lóe lên liền qua.
Giữa lúc vách núi sắp sửa khép kín, hai bóng dáng cực nhanh lách vào trong vách núi, lỗ hổng bế hợp, nơi đây bình tĩnh lại.
Mộc Thủy Vân luôn cảm giác có một ánh mắt lợi hại đang nhìn nàng, không phải nàng đa tâm, mà bốn phía quả thật có hai cỗ khí tức đang lưu chuyển, trong hư vô lộ ra địch ý, trong tìm kiếm hiện ra lạnh lẽo, làm cho nàng sinh lòng cảnh giác.
Đứng trên lăng nhai, nhìn xuống hỏa diễm đình trệ phía dưới, Mộc Thủy Vân cau mày, dung nham mặt ngoài lắng đọng, biến thành một vùng biển lửa mênh mông, sau khi tinh tâm Luyện Ngục Hỏa bị nàng hấp thu, hỏa diễm ở đây đã còn lại không có mấy, nhưng vẫn không tiêu tan.
Vực sâu dày đặc khí tức, hỏa diễm thiêu đốt bên trên, bất luận gió lạnh thế nào, bầu trời thâm trầm ra sao, nó đều không tắt, đó là cội nguồn vĩnh hằng, sinh linh vạn vật tái sinh.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, xoay người, tiêu sái nhảy xuống.
Lúc nàng nhảy xuống, có hai đôi chân đáp xuống cạnh vách núi, là địa phương lúc nãy nàng đứng, quanh thân nam tử áo vàng hiện ra khí tức lười nhác, lạnh như băng: "Mộc Thủy Vân, tóm lại đừng để bổn tiên chộp được ngươi. Cuồng Ca huynh, lấy lực lượng của hai người chúng ta ra tay, Mộc Thủy Vân kia e là cơ hội hóa thành tro cốt đều không có."
Nam tử bên cạnh lạnh lùng mặt không hề cảm xúc nhìn nhiệt diễm kéo dài thiêu đốt ở dưới, dù có một cảm giác kỳ lạ xông tới, tâm tình trong nháy mắt liền thay đổi: "Ta không có hứng thú với nữ nhân, ta chỉ muốn Huyết Phật châu."
"Cái này tự nhiên, Huyết Phật châu nhất định là phải bắt được, sau đó đến tiên trì tinh chế. Ta tuyệt đối không thể buông tha Mộc Thuỷ Vân, nữ tử tiên cấp kia dám đánh Ngũ Châu trọng thương, tổn thương đan điền. Tạm thời không đề cập cô gái bí ẩn kia, món nợ này, ta muốn tìm Mộc Thủy Vân tính sổ. Nàng đã đến đáy vực, chúng ta xuống đi." Lâm Pháp thả người nhảy lên cảm thụ nhiệt khí bốn phương tám hướng, trong lòng có một tia hưng phấn, hoả diễm nơi này cũng không phải hoả diễm phổ thông, mà là Luyện Ngục thần hỏa, có người nói thần hỏa được ẩn giấu ở một vị trí nào đó trong biển lửa, chờ hắn đạt được tinh tâm Luyện Ngục Hỏa, vừa vặn cho Ngũ Châu một niềm vui bất ngờ, trợ hắn tinh luyện Linh hồn nguyên châu.
Diệp Cuồng Ca khẽ cau mày, lão Lâm muốn dùng việc công để trả thù riêng sao, hắn cũng không đồng ý chuyện đó, nhưng hắn không quản việc không đâu, không đồng ý cũng không ngăn trở, chỉ vì Huyết Phật châu mà thôi.
Rất tiếc cho thím Pháp là Luyện Ngục Hoả đã bị ai đó hốt trọn ổ từ lâu rồi =))