Tà Minh Chi Giới

Chương 130

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Diệp Cổ không nghĩ tới Hoàng huynh sẽ nói như vậy, chỉ sợ Thủy Vân phòng bị ở trong lòng, liền chắp tay nói: "Hoàng huynh, không biết điển lễ sắc phong khi nào cử hành?"
Diệp Minh Lãng nhấc nắp ấm, thổi lá trà bồng bềnh trên mặt nước, hững hờ nói: "Ba ngày sau."
"Đa tạ Hoàng huynh." Diệp Cổ nở nụ cười.
Mộc Thủy Vân cười nhạt nói: "Thủy Vân đa tạ Hoàng thượng."
"Ngươi là nữ tử Cổ xem trọng, lại được trẫm cho phép làm Phụng Thiên Quận chúa. Sau này phải làm bổn phận của mình, vì nước ta phân ưu. Còn nữa, trẫm đã sai người xây dựng phủ Quận chúa ở phía Bắc của Kính Vương Phủ, ngươi có thể đến vương phủ chơi nhiều chút a." Diệp Minh Lãng không thể không vì đệ đệ mình thương yêu mà tính toán, nếu Cổ đã yêu thích Mộc Thủy Vân, hắn sẽ tác thành cho bọn họ, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*, không có phương pháp nào tuyệt bằng cách này, chỉ sợ Phụng Thiên Quận chúa mấy ngày nữa sẽ đổi thành Kính vương phi.
*gần nhau càng nhiều thì sẽ càng quen thuộc, sau đó ôm về nhà
Mộc Thủy Vân muốn ngoại hình có ngoại hình, nghe Cổ nói tu vi của nàng trên tôn cấp, ngang Tư Đồ Liên Thành, một nữ tử vừa có đức, có hạnh, có vũ, có tướng mạo như vậy, đi tìm khắp thế gian cũng tìm không ra được mấy người. Coi như hậu cung ba nghìn mỹ nhân gộp lại, cũng không bằng một phần ba dung mạo của nữ tử này, so với dung nhan thanh thuần đoan lệ này, những khuôn mặt tục chi mạt phấn kia lập tức ảm đạm thất sắc. Ngoại trừ Thấm nhi mà hắn yêu tha thiết, còn lại căn bản không thể so sánh được.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, nếu Diệp Cổ không lén lút lôi kéo tay áo của nàng, e là nàng sẽ nói từ chối. Nàng cũng biết, chức vị Quận chúa đồ bỏ này không tốt, giờ thì hay rồi, Hoàng đế rõ ràng là nghĩ dùng tên tuổi Quận chúa để hạn chế tự do của nàng, muốn nhốt nàng lại, vọng tưởng.
"Còn không mau tạ ân." Diệp Cổ căng thẳng khều nàng, Thủy Vân, nàng tuyệt đối không thể ngỗ nghịch Hoàng thượng.
Mộc Thủy Vân kiềm lại sự tức giận trong lòng, khuôn mặt lãnh đạm đột nhiên nở nụ cười, không khác đóa hoa kiều diễm dưới nắng xuân, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, có thể nói, hào quang trong nháy mắt, chiếu rọi vào lòng hai người, nàng thi đại lễ: "Đa tạ ân điển của Hoàng thượng."
Diệp Minh Lãng vỗ bàn cười nói: "Hảo hảo hảo, các ngươi lui ra đi."
"Thần đệ xin cáo lui."
"Thần muội xin cáo lui."
Diệp Cổ lôi Mộc Thủy Vân ra khỏi cửa cung, ánh trăng vằng vặc chiếu vào bả vai hai người, phảng phất như bị ánh sáng long lanh nhuộm thành tầng ngân lệ xa hoa.
Mộc Thủy Vân rút tay ra, bình tĩnh nói: "Vương gia, nên hành động."
Diệp Cổ hít sâu một cái, thấy thị vệ ở cửa cung đã thay ca, liền kéo tay Thủy Vân lần hai, kéo nàng đến một đầu khác ở cung điện, lúc này bốn bề vắng lặng, thích hợp nói thầm. Một giây suy tư, bàn tay lại trống không, hắn bất đắc dĩ nói: "Thủy Vân, nàng biết không, ta rất lo lắng cho nàng."
"Bản thân ta đang yên đang lành đứng ở đây, ngươi lo lắng cái gì?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc liếc hắn một cái, bàn tay trong tay áo nắm chặt thành quyền. Sao những người này lại cứ thích nắm tay nàng? Hoa Ngưng như vậy, Chu Vũ Nhi cũng thế, ngay cả Diệp Cổ cũng không ngoại lệ, nàng cho rằng hắn là chính nhân quân tử, sẽ không hành động lỗ mãng như thế, ai ngờ đánh giá quá cao hắn.
Diệp Cổ thấy nàng có chút phòng bị, càng thêm thở dài, hắn chuyển tầm mắt đến vầng trăng khuyết mê say mông lung trên cao, hào quang chiếu xuống khiến mấy trăm cung điện phía dưới càng yên tĩnh tiêu điều. Giờ phút này, tình cảnh này, lại càng tĩnh dật. Thế nhưng Thủy Vân lại không ngừng đề phòng những việc hắn làm, lạnh nhạt với viên chân tâm nóng rực của hắn.
Bầu không khí đọng lại vì hai người giằng co, ánh trăng chiếu xuống một bộ bạch y, Tử Cẩn chậm rãi đi tới, chắp tay nói: "Vương gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. Lúc này, chính là thời cơ tốt."
Mộc Thủy Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, chờ Diệp Cổ lên tiếng.
Diệp Cổ nhìn chằm chằm bầu trời như rơi vào cơn mê, thở dài: "Thượng trang cho Quận chúa."
Thấy Tử Cẩn đi tới, Mộc Thủy Vân lập tức nói: "Chờ đã, tuy rằng ta nhớ kỹ tướng mạo của Phàm Sanh công công, nhưng thời gian hắn hầu hạ Hoàng thượng cũng không nói lời nào, ta không cách nào mô phỏng theo tiếng nói của hắn. Vương gia, để ta gặp hắn đi."
"Quận chúa, ngài phải nhớ kỹ âm thanh của nô tài a, phía sau, liền để nô tài hầu hạ ngài đi." Thanh âm trầm thấp lộ ra âm nhu, hẳn là Từ Cẩn vừa nói, rất khác giọng nói của hắn. Âm nhu mang theo sự dịu dàng của tiểu nữ tử, so với âm điệu sáng sủa ôn hòa lúc trước thì cực kỳ khác biệt.
Mộc Thủy Vân ngạc nhiên, thở dài nói: "Không nghĩ tới Tử Cẩn công tử lại có thể mô phỏng theo âm thanh của Phàm Sanh công công, còn giống như đúc, ta thật sự khâm phục."
"Đây chỉ là kỹ xảo nhỏ thôi, Quận chúa không cần khen. Một hồi ta sẽ dạy bí quyết biến thanh cho Quận chúa, hiện tại, xin hãy để tại hạ dịch dung cho Quận chúa." Tử Cẩn lấy ra một hộp gấm tinh xảo, dưới sự kinh ngạc của Mộc Thủy Vân, hắn mở hộp gấm, bên trong có ba tầng ám cách. Tầng đầu đặt mấy cây bút dùng để vẽ mày. Hắn mở tầng hai ra, là một chất lỏng sền sệt, dưới ánh trăng khiến nó giống như dải ngân hà, tầng thứ ba là một mặt nạ da người.
Một tầng sáng phát ra bao trùm cung điện vắng vẻ, gợn sóng hoãn lưu tuần hoàn, Diệp Cổ nắm lan can, lẳng lặng nhìn nguyệt quang. Một lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn lại.
Mộc Thủy Vân ngồi dưới đất thay đổi một bộ đồ thái giám ngay ngắn, trước khi đến nàng đã buộc ngực để không lộ sơ hở. Mái tóc dài không câu nệ đã bị cột lên, một cây trâm ngọc bích lẳng lặng cắm trên đầu, làn da quá mức trắng nõn tinh khiết, có chút giống với màu ám bạch của Phàm Sanh, chỉ cần dùng bút hơi phác hoạ thêm, là có thể che lấp màu da thật, có thể lấy giả loạn thật.
Đôi lông mày xuân tiếu mỹ lệ trải qua chỉnh sửa tỉ mỉ nay càng thêm diệu bút sinh hoa*, đuôi lông mày hơi vểnh lên, bên trong trương dương lộ ra ngạo khí âm nhu, Phàm Sanh tuy tuổi đời mới hai mươi, nhưng mất đi năng lực sinh đẻ, hắn tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng đế, trải qua muôn vàn khó khăn mới leo lên được đỉnh cao nhất, làm Tổng quản thái giám. Sự cô quạnh đã giúp hắn rèn luyện ra ý vị cao ngạo, hắn chỉ ôn nhu với Hoàng đế, bình thường đối với thuộc hạ lại càng nghiêm khắc.
*ý chỉ tài năng kiệt xuất, mà ở đây dùng để miêu tả vẻ đẹp thì hẳn là càng đẹp
Tế bút phảng phất như phác hoạ một bức tranh mỹ mạo, cẩn thận mà nhạy bén, chỉ một lái sau Tử Cẩn đã thu bút, yên lặng nhìn dung nhan âm nhu ngạo mỹ trước mặt. Một bộ hoa phục sạch sẽ với hoa văn rườm rà tôn vòng eo thon gọn của nàng lên, chỉ liếc mắt một cái là thấy. Gió nhẹ vờn sợi tóc nhu thuận trương dương, nhưng thủy chung không thể xóa đi sự lãnh ngạo nơi lông mày nàng. Bên môi là ý cười âm nhu, hệt như nhu tứ cùng mị vận đế vương ban cho, giờ khắc này nàng không phải Mộc Thủy Vân, mà là một tiểu thái giám phong hoa trác mạo.
Diệp Cổ xuất thần nhìn dung nhan của Mộc Thủy Vân, mím môi cười: "Giống! Quả thật là từ một khuôn mẫu khắc ra với Phàm Sanh công công."
Tử Cẩn duỗi ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng điểm yết hầu của Mộc Thủy Vân, nơi này có một chỗ huyệt vị rất bí ẩn, là nơi then chốt để biến thanh, hắn nhắc nhở: "Quận chúa, nhớ kỹ, phát ra tiếng phải tận lực mềm nhẹ, nhu vận một tí. Thanh âm ngài đạm mà nhu, muốn mô phỏng theo âm thanh của Phàm Sanh rất đơn giản, ngữ khí chỉ cần sắc bén hơn một tí là được rồi."
Chất lỏng sền sệt trong hộp gấm giống như nhựa cao su, Mộc Thủy Vân còn tưởng hắn sẽ lấy toàn bộ trét lên mặt nàng, nhưng không phải vậy, chỉ trét một chút mà thôi. Nàng sờ sờ mặt mình, mềm mại trắng mịn, xúc cảm hoàn toàn giống như da thật, trong lòng càng kinh ngạc, mặt nạ này nhìn như da người, nhưng chạm tay mới biết, đây là dùng nhuyễn giao liêu* để chế tác, tuyệt đối không phải da người.
*chưa tra ra nó là gì =))
Mộc Thủy Vân sửa sang áo choàng, từ bên hông rút ra phất trần khoát lên khuỷu tay, sau đó khom người xuống hướng Diệp Cổ hành lễ, tiếng nói nhu hoà lập tức trở nên sắc bén và âm nhu: "Nô tài Phàm Sanh, xin thỉnh an Vương gia. Ban đêm gió lớn, cửa cung lập tức đóng, xin Vương gia mau chóng hồi phủ. Nô tài còn phải hầu hạ Hoàng thượng đi ngủ, xin phép cáo lui."
Diệp Cổ ngẩn ra, Tử Cẩn có chút nhịn cười không được, Quận chúa đúng là biết diễn kịch, lúc này liền diễn, hơn nữa diễn kỹ thật sự là nhất lưu, một Phàm Sanh công công nhanh nhẹn hiện ra trước mắt, ngay cả âm nhu kiêu ngạo ở trong mắt đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nếu nói nàng không phải Phàm Sanh, phỏng chừng những vị tiểu thái giám kia đều sẽ không tin tưởng.
"Khụ, mau đi đi." Diệp Cổ nhẫn nhịn, dở khóc dở cười, xoay người phất tay áo.
Nguyệt dạ phong cao, cung tường ngói đỏ.
Mộc Thủy Vân dọc theo vách tường im lặng đi tới, khóe môi không tự chủ được lộ ra một nụ cười như gió xuân ấm áp. Ở hiện đại, nàng đã từng nhìn thấy casting, nhưng không nghĩ hôm nay chính mình cũng diễn kịch, ra vào cung đình, đóng vai tiểu thái giám cao ngạo, thật sự có chút khôi hài.
Đây là con đường gần nhất đi đến tẩm cung Hoàng đế. Trước khi tiến cung, Diệp Cổ đã cho nàng xem qua địa đồ hoàng cung, lúc đó nàng cực kỳ khiếp sợ, hoàng cung này giống như một mê cung, nếu không có địa đồ, nàng thật sự sẽ lạc đường, đúng là có chút bận tâm Tuyết Phong, nàng ấy có thể tìm tới được tẩm cung Thấm phi hay không?
Tâm sự nặng nề, không khỏi nhớ đến cố cung nàng từng đi qua, cảm thấy toàn bộ Tử Cấm Thành cũng không lớn bằng hoàng cung này, mỗi một viên ngói và viên gạch đều cực kỳ sạch sẽ, biết nơi này mỗi ngày đều có thái giám và hầu nữ quét tước. Đường xá chi chít, mỗi cung điện đều nối đến một hoa viên khổng lồ, khi nàng đi qua, nghe thấy được một hơi thở mang mùi hoa thấm ruột thấm gan, một bộ cẩm bào nhũ bạch theo gió phiêu lãng, tôn lên khí tức tuyệt ngạo lãnh ngưng của hắn.
Là Hoàng đế! Dưới trăng, một vệt xanh biếc óng ánh long lanh đập thẳng vào con ngươi Mộc Thủy Vân, hình rồng uy vũ, kiêu căng ngạo nhân, bích lục quấn quanh, giống như biển hoa xanh lục bát ngát, hào quang mông lung hư huyễn khiến người khác khiếp sợ.
Đó chính là ngọc Bích Long treo lơ lửng bên người Hoàng đế, Mộc Thủy Vân co mắt, chỉnh trang lại áo bào, khom người đi tới, chờ tới trước mặt Diệp Minh Lãng, nàng cung kính hành lễ: "Hoàng thượng, đêm khuya lộ nặng, ngài nên đi ngủ."
Diệp Minh Lãng khẽ nhếch mi, kinh Phật trong tay liền bị vứt lên trên bàn, nâng chén trà khẽ nhấp một cái, nhàn nhạt hỏi: "Lúc nãy sao không thấy bóng dáng của ngươi, đi đâu?"
"Là do nô tài quản giáo không nghiêm, thủ hạ Tiểu Tô Tử vô ý chạm bể bồn hoa Tử La trong cung Lệ phi, đó là bồn hoa mà Lệ phi yêu thích nhất, vì thế đã thiên nộ. Nô tài làm Tổng quản thái giám, không thể làm gì khác hơn là đi vào cung Lệ phi, tự mình bồi tội với nàng. Tiểu Tô Tử gan to bằng trời, đã bị nô tài xử trí." Mộc Thủy Vân cúi đầu phục tùng, vừa đến chỗ này đã có hai ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị hướng về phía nàng, chốc lát thì biến mất, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành cuộc cách mạng, có thể đăng chương mới được rồi hí hí hí =))

Bình Luận (0)
Comment