Tà Minh Chi Giới

Chương 55

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Liệt Phong thu hồi ánh mắt, xoay người trực tiếp quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Lâu chủ, phía Đông Ẩn Tinh Vực mấy ngày gần đây có dị biến. Thuộc hạ cho rằng, hẳn là vật bên trong lại quấy phá."
Mạc Vô Hoan chắp tay tới bên cửa sổ, gió nhẹ thổi bay tóc mềm mại như gấm vóc, mờ ảo di động, dưới mặt nạ đồng xanh, khóe môi dấy lên một nụ cười khó đoán: "Đồ vật kia bên Ẩn Tinh Vực là một bảo bối lớn, bao nhiêu người muốn đi vào chiếm được nó, đáng tiếc, đều không có năng lực này. Cứ việc bổn lâu cũng đối với nó có hứng thú, cũng không thể chân chính nắm giữ nó. Bởi vì một tu vi giả, chỉ có thể có một con thú khế ước. Liệt Phong, ngươi muốn sao?"
Liệt Phong vui vẻ, thái độ càng cung kính: "Ý tứ của Lâu chủ là..."
Mạc Vô Hoan nhẹ giọng nở nụ cười, chậm rãi xoay người, khom lưng tự mình nâng hắn dậy.
Liệt Phong giống như thụ sủng nhược kinh, mau mau thuận thế đứng lên, vẻ mặt vẫn rất cung kính, chỉ là đáy mắt hưng phấn không cần nói cũng biết, khuếch tán ra.
Mạc Vô Hoan tự nhiên xem rõ ràng, nhân tiện nói: "Ngươi và Sương Hoa đều là tâm phúc của ta, có chuyện tốt bực này, ta có thể nào không nghĩ tới các ngươi chứ. Sương Hoa tư chất rất tốt nhưng nàng chung quy không có đột phá đỉnh cao. Ngươi không như thế, tuy nói khế ước thần thú, nhất định phải có sức mạnh tiên cấp truyền vào mới có thể triệu hoán được khế ước, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ."
"Ý tứ của Lâu chủ, ta hiểu rõ, Thanh Vũ Lâu nếu muốn lớn mạnh thì căn bản không thể chỉ có một con thần thú tọa trấn. Trên đại lục, tình hình rất căng thẳng, nếu nói uy thế của thần thú, thì thuộc về Danh Kiếm Lĩnh, hai con thần thú kia đều đứng hàng thượng cổ, có điều Danh Kiếm Lĩnh cũng không có tâm ý xưng bá. Đại lục lớn như vậy, thế lực nắm giữ thần thú cũng chỉ có Thanh Vũ Lâu. Lâu chủ là muốn ta khế ước thần thú ở Ẩn Tinh Vực, như vậy, mới có thể cùng Danh Kiếm Lĩnh ngang hàng, không hề thua kém bọn họ." Liệt Phong không thể không phân tích như vậy, mà ý tứ của Mạc Vô Hoan đã hết sức rõ ràng, nếu hắn nghe không hiểu, vậy thì quá vụng về rồi.
Mạc Vô Hoan thoả mãn gật đầu, cười nói: "Không sai, ta muốn ngươi tới Ẩn Tinh Vực, cướp đoạt con thần thú kia, làm cho Thanh Vũ Lâu càng thêm lớn mạnh."
Liệt Phong vui vẻ nói: "Chỉ cần có câu nói này của Lâu chủ, Liệt Phong cho dù máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ."
"Nhưng mọi chuyện về con thần thú kia, bổn lâu không biết gì cả. Bởi vì rìa ngoài Ẩn Tinh Vực có trận pháp mạnh mẽ cách trở, lấy lực lượng tôn cấp, không có cách nào tiến vào bên trong." Mạc Vô Hoan châm chước chốc lát, thấy Liệt Phong bình tĩnh, liền cười nói: "Chỉ có một phương pháp có thể tiến vào trong. Bổn lâu có thể trợ ngươi tiến vào Ẩn Tinh Vực, nhưng không thể trợ ngươi thu phục con thần thú kia, đến lúc đó sẽ phải xem năng lực của chính ngươi. Ngươi nên biết rõ nếu khế ước giả không thể khiến cho thú của hắn thần phục, là không cách có nào triệu hoán khế ước."
"Chỉ cần Lâu chủ có thể giúp ta đi vào, ta nghĩ ta nhất định sẽ thu phục con thần thú kia, sẽ không để Lâu chủ mất mặt." Liệt Phong cung kính cúi đầu, trong lòng mơ hồ hưng phấn, nếu thật có thể đi vào Ẩn Tinh Vực, hắn bất luận làm sao cũng phải thu phục con thần thú kia!
Mạc Vô Hoan thoả mãn gật đầu, ý cười càng thâm thúy hơn, quay đầu nhìn về chân trời xa xa, tinh tú óng ánh chói mắt, phía Đông lại mây đen tràn ngập, khu vực kia, sẽ trở thành lãnh thổ cuối cùng của hắn.
Nơi đây sương mù sáng tỏ, đi kèm là mùi hoa tĩnh dật, tung bay trong không khí.
Khói tiên bao phủ rừng trúc, lư hương tinh xảo khéo léo thiêu đốt, làn khói mờ ảo, đàn hương bồng bềnh tản mạn.
Hai nữ tử ngồi khoanh chân, các nàng khẽ nhắm hai mắt, lẳng lặng thu nạp tiên linh khí bồng bềnh.
Một lát, Mộc Thủy Vân mở mắt ra, hiển hiện một vệt trong suốt, gò má tinh khiết lộ ra mỉm cười thư thích: "Vùng tịnh thổ này quả thật kỳ lạ. Sinh hoạt tĩnh dật như vậy, trước đây chưa thử qua."
"Cho dù người tâm thần bất định đến nơi này, cũng đều tĩnh tâm lại. Kinh Luân Tự quả nhiên khác tất cả mọi người, chẳng trách nơi này nhiều cao tăng đắc đạo như vậy. Bọn họ vì tu hành ngộ Phật, càng muốn đến vùng tịnh thổ này." Chu Vũ Nhi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn Mộc Thủy Vân tràn ngập ôn nhu vô hạn.
Mộc Thủy Vân giật mình, lơ đãng nói: "Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
"Bởi vì chúng ta hữu duyên. Ngươi thân là một cô gái lại ôm ta lên núi. Nếu không có ngươi thì ta căn bản không đến được Kinh Luân Tự." Chu Vũ Nhi nhẹ giọng giải thích, nhưng trong lòng cảm khái khác. Từ nhỏ đến lớn, người quan tâm nàng không ít, nhưng Mộc Thủy Vân quan tâm nàng, lại làm nàng sinh ra cảm giác dị dạng, kích động muốn quý trọng ngưng tụ trong lòng, ngay cả ánh mắt, cũng không tự chủ được nhu hòa lên.
Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng xoa xoa nhẫn trên ngón giữa, mím môi nói: "Ngươi pha trà cho ta, xem như là báo đáp ta rồi."
"Không phải! Ta pha trà không phải vì báo đáp ngươi, chỉ là muốn để ngươi thưởng thức thủ nghệ của ta thôi." Chu Vũ Nhi nhẹ giọng phản bác nàng, thấy Mộc Thủy Vân kinh ngạc, lại nói: "Ta nợ ngươi ân tình, ta sẽ trả lại ngươi."
"Ngươi không nợ ta cái gì." Mộc Thủy Vân vén làn váy, nằm nghiêng trên mặt đất, lẳng lặng cảm thụ gió mát thổi tới, giờ khắc này tâm nàng rất yên tĩnh.
Chu Vũ Nhi nhìn tư thái nằm nghiêng thản nhiên của nàng, tim đập nhanh một cái, ngôn hành cử chỉ của cô gái này, khắp nơi lộ ra phiêu dật, tính cách rất bình nhiên, nghe Nguyên Hải đại sư giải thích, nàng hẳn là tin Phật.
Mộc Thủy Vân đang hưởng thụ, Chu Vũ Nhi mở miệng nói: "Mộc cô nương tin Phật? Lẽ nào là đệ tử tục gia cửa Phật?"
Mộc Thủy Vân yên lặng nhìn gò má thanh tú của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta tin Phật nhưng ta không phải đệ tử tục gia. Phật chỉ là tín ngưỡng của ta mà thôi, cũng không phải toàn bộ của ta."
"Thì ra là như vậy." Chu Vũ Nhi bị nàng xem tới gò má nóng lên, chưa có nữ nhân nào dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng cả, dĩ vãng đều là ánh mắt cuồng dã của những sư huynh đệ kia, hiện tại có chút căng thẳng.
Mộc Thủy Vân thấy vậy cười nói: "Ngươi đỏ mặt cái gì, ta lại không phải nam nhân, ngươi không cần thiết phải câu nệ. Ta uống trà của ngươi, chúng ta hiện tại là bằng hữu."
Chu Vũ Nhi nghe lời này, trong lòng nhất thời vui mừng, nói: "Được, chúng ta là bằng hữu."
"Ngươi cảm thấy thân thể thế nào rồi? Nơi này nồng độ linh khí rất cao, ngươi được ích lợi không nhỏ đi." Mộc Thủy Vân ngữ khí ngạo mạn, chỉ cảm thấy cánh tay nóng lên, trong lòng nhảy dựng.
Chu Vũ Nhi cảm thụ khí tức thư nhuận, nói nhỏ: "Hô hấp khí tức ở đây, giống như có một luồng khí lưu ấm áp tuần hoàn trong cơ thể vậy, thoải mái chưa từng có."
"Ừm." Mộc Thủy Vân một bên đáp, một bên dùng tay sờ soạng Huyết Phật châu, sắc đỏ thâm thúy như ẩn như hiện, tiên linh khí bồng bềnh, chầm chậm khuếch tán.
Chu Vũ Nhi không thể tin tưởng trợn to hai mắt, chuỗi Phật châu tinh mỹ này lại toả ra ánh sáng? Hơn nữa còn càng ngày càng sáng, hình như bất diệt, màu đỏ chói mắt bắn thẳng ra, suýt chút nữa chói mù con mắt của nàng.
"Mau tránh ra!" Nghe được tiếng la của Mộc Thủy Vân, Chu Vũ Nhi vội vã né tránh ra xa, nhưng sốt sắng quay đầu lại quan sát.
Dưới một mảnh hồng bao vây, tóc Mộc Thủy Vân bay lượn, Phật châu trên cổ tay mơ hồ nóng lên, nàng không thể mở mắt, chỉ có thể nghiêng đầu đóng chặt hai mắt, cảm thụ gió nhẹ bốn phía đều đầy rẫy nhiệt khí vô tận, sau lưng hơi đau đớn, từng giọt mồ hôi từ trán nhỏ xuống.
Răng rắc! Một tia sấm sét xẹt qua chân trời, tiếp theo chính là một đám mây bảy màu.
Hào quang Phật châu rực rỡ đến cực điểm, Mộc Thủy Vân từ lâu mồ hôi đầm đìa, đan điền mơ hồ trướng thống, cứ như có cái gì đó muốn đột phá, đè ép kinh mạch của nàng, phảng phất nghe được âm thanh như pha lê vỡ vụn, một tia sáng màu vàng yên lặng hiện ra, chầm chậm quấn quanh thân thể của nàng.
Chu Vũ Nhi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, vầng sáng bảy màu rực rỡ sâu sắc khắc ở trong con ngươi đen kịt của nàng, nàng khó tin há to miệng, vạn vạn không nghĩ tới biến cố này sẽ triệu đến tường vân bảy màu, Mộc cô nương muốn đột phá?
Mộc Thủy Vân bay lên không, áo trắng theo gió bay lượn, tóc dài mềm mại múa, hai mắt khép hờ, tia sáng màu vàng kia theo mũi giày vẫn chầm chậm tăng lên, quấn quanh rồi từ từ lắng đọng, khi đường nét triệt để biến thành màu vàng thì đã vòng qua cái eo thon của nàng, lướt qua cổ nàng, im lặng biến mất trong không khí.
"Tôn cấp nhất cảnh!" Chu Vũ Nhi giật mình, vạn vạn không nghĩ tới Mộc Thủy Vân đột phá thánh cấp đỉnh cao, đến tôn cấp, tu vi cùng thiên phú như vậy, đã sớm vượt qua cha nàng.
Trước mặt một trận gió mát phất phơ thổi, Dịch Tâm yên lặng đi đến bên cạnh Chu Vũ Nhi, cùng nàng đồng thời ngửa đầu nhìn Mộc Thủy Vân trên trời.
Kim quang phù nhiễu, tường vân trong nháy mắt khuếch tán, bầu trời khôi phục sáng sủa.
Lúc Mộc Thủy Vân đáp xuống, nàng mở mắt ra, một đôi mắt sáng trầm tĩnh giống như hạo nguyệt*, so với nhập thánh, càng thêm thâm vận mười phần.
*trăng tròn
Hít vào một cái, nàng cảm thấy sức mạnh trong cơ thể lại tăng cường không ít, chân khí bên trong đan điền trải qua chuyển đổi, so với thánh cấp, càng thêm nồng đậm dồi dào.
Thấy Dịch Tâm và Chu Vũ Nhi song song đứng tại chỗ, sắc mặt đều là kinh ngạc, Mộc Thủy Vân cười nhạt đi tới, nhíu mày hỏi: "Rất bất ngờ?"
"Lúc nãy ta đang đả toạ ở thiên điện, lại nghe bầu trời đùng đùng sấm sét, một đoàn sáng bảy màu vọt tới tịnh thổ, ta liền biết, ngươi khẳng định sắp đột phá." Ngón tay thon dài niệp động một chuỗi Phật châu màu đen, Dịch Tâm mỉm cười nói.
"Kinh động phương trượng đả tọa, thật không tiện." Mộc Thủy Vân đan chéo hai tay, trong lời nói mang theo áy náy.
Dịch Tâm lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia tán thưởng: "Mỗi ngày ta đều tọa, tĩnh tâm một hồi, đã quen thuộc, cũng không có gì. Chỉ có ngươi, xác thực làm ta quá kinh ngạc."
"Mộc cô nương xác thực khiến người ta kinh ngạc, ta còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử trẻ tuổi nào, nhanh như vậy liền từ thánh cấp đỉnh cao đột phá đến cảnh giới tôn cấp, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt." Chu Vũ Nhi ước ao, vì nàng mới linh cấp, căn bản một cọng tóc gáy của Mộc Thủy Vân cũng không sánh nổi, đó không chỉ là vấn đề thiên phú, còn có tự thân nghị lực kiên trì. Nếu không biết được con đường tu chân gian nan thế nào, nàng sợ là vẫn chưa thể hiểu rõ tâm tình và cảm thụ khi đột phá đỉnh cao.
Sao mị thấy Mạc Vô Hoan x Liệt Phong giống đam mỹ quá =))

Bình Luận (0)
Comment