Tà Minh Chi Giới

Chương 80

Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Xin lỗi, vừa rồi ta nói quá khích, ngươi bỏ qua cho." Thanh âm Mộc Thủy Vân bình thản, nhưng hơi nước trong mắt càng ngày càng nhiều, giống như muốn nhỏ xuống, nàng cũng không hiểu sao mình lại cảm tính như vậy.
Biết rõ nàng là tiên cấp, biết rõ nàng có năng lực tự vệ, trong nháy mắt đó lại không kìm lòng được xông lên.
Mộc Thủy Vân rất sợ sẽ bị nghĩ là tự mình đa tình, rõ ràng là nàng khiêu khích trước, nhưng mình lại theo mồi câu của nàng, nghĩa vô phản cố bị nàng dắt đi.
"Ai." Cũng không biết trong hai người là ai thở dài, chỉ cảm thán thời gian dừng lại, thời khắc này, nàng đã hiểu rõ tình cảm của mình.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn nàng, tựa như nhìn thấu qua mắt nàng, nhìn thẳng vào tâm nàng, chốc lát lại nói: "Ngươi cho rằng ta muốn nhảy xuống?"
Mộc Thủy Vân kinh ngạc, ngẩn ra, chẳng lẽ không đúng sao?
Bầu không khí có chút quỷ dị, hai người nhìn thẳng vào đối phương.
Tuyết Phong nheo mắt, nàng sao lại muốn nhảy xuống đây, nàng chỉ muốn cảm thụ tư vị bay lượn, lần trước ở Xích Hồn Nhai, nàng cũng dùng phương thức ngã ngửa này nhảy xuống, lần này, khiến cho nàng phát hiện một chuyện thú vị.
Thấy nữ nhân trong lòng lộ vẻ cân nhắc, Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, xem ra là nàng tưởng bở.
"Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này." Dáng người Tuyết Phong xoay tròn, tiêu sái rời đi cái ôm của nàng.
Mộc Thủy Vân nhìn Tuyết Phong, lắc đầu than thở: "Ta vẫn không hiểu, ta đã làm gì, khiến ngươi tức giận?"
Tuyết Phong âm trầm nói: "Công pháp gia truyền của Vân Ngũ Châu, không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Hắn thấy ngươi có Huyết Phật châu cho nên muốn thử tham dò ngươi. Nếu ngươi có ý xấu với Dược Tiên Cốc, lúc ấy sẽ lợi dụng Huyết Phật châu cùng hắn chống lại. Ta cũng đã từng nghe nói đến Đoạn Mạch Đại Pháp, lúc triển khai, không thể có nửa điểm sai lầm. Vì lẽ đó hắn đã đánh cược, có điều, hắn thắng cược. Nếu ngươi thật sự bụng dạ khó lường, ra tay với hắn, Chu Vũ Nhi chắc chắn sẽ chết ngay lại chỗ."
Mộc Thủy Vân nở nụ cười: "Vân cốc chủ có tâm tư như vậy, ngươi làm sao hiểu rõ?"
"Ta làm sao hiểu rõ, ngươi không cần thiết phải biết. Vân Ngũ Châu cùng Dịch Tâm bề ngoài thân thiết, nhưng thực tế không phải như vậy. Bây giờ hắn biết ngươi là Túc chủ Huyết Phật châu, cũng lĩnh giáo uy lực của Huyết Phật châu, hắn tất nhiên sẽ lưu ngươi ở lại. Mục đích gì, tự nhiên là vì Huyết Phật châu. Người này không hiền lành như mặt ngoài, nếu ngươi và hắn đọ sức thì phải đặc biệt cẩn thận." Mục đích Tuyết Phong nói lời này, chính là để Mộc Thủy Vân tăng cường đề phòng, chớ để bị người bán còn giúp hắn đếm tiền.
"Lẽ nào ngươi và Vân Ngũ Châu từng qua lại?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc hỏi.
Tuyết Phong hai tay ôm ngực, đạm mạc nói: "Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời của ta là được. Về phần Linh hồn nguyên châu, ta nghĩ ngươi từ lâu đã hiểu rõ. Có điều, ngươi có phải là nên giữ một khoảng cách nhất định với một số người không? Trong lòng ta, ngươi trước sau vẫn là hờ hững, điểm này ta nghĩ ngươi có thể đảm bảo đến cuối cùng."
Mộc Thủy Vân nghe thấy, liền lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Vẫn là câu nói kia, ta cũng có thất tình lục dục, cũng có sướng vui đau buồn. Tính tình của ta tuy rằng lạnh nhạt, không có nghĩa ta không có tình cảm. Người không có tình cảm, căn bản không phải là người."
"Ý của ngươi là, ngươi nhất định phải cùng Chu Vũ Nhi ở chung một chỗ?" Tuyết Phong nhíu mi, có chút nổi giận.
Mộc Thủy Vân hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Nguyên lai ngươi chỉ chính là Chu Vũ Nhi, nàng chỉ là bằng hữu của ta mà thôi, ngươi quá mẫn cảm rồi."
"Ta không muốn cường điệu một lần nữa, nhanh chóng chấm dứt sự tình ở Dược Tiên Cốc đi. Đến khi có được Linh châu, đến Đông Hải tìm ta." Tuyết Phong sâu sắc nhìn nàng một cái, xoay người, hóa thành một vệt sáng tím mãnh liệt bay về phía chân trời.
Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm phương hướng tia sáng biến mất, ý cười chưa từng tiêu tan, nàng ấy, không phải là ghen đấy chứ?
Mặt trời dâng cao, nắng sớm lan tỏa khắp nhân gian.
Trong Chủ thành to lớn phồn hoa, Tĩnh Vân Lâu cũng ở dưới ánh nắng ban mai chói lọi hoàn mỹ, nghênh tiếp ngày mới.
Nam chưởng quỹ đang gảy bàn tính bên cạnh quầy hàng, thở dài, từ khi vị mỹ nữ kia rời đi, Tiêu công tử cũng không thấy đến đây.
Có điều, tiền thuê năm đó vẫn rất khả quan, vừa vặn bù đắp tổn thất vì lượng khách ít ỏi.
Hầu bàn đang bưng thức ăn cho khách nhân thì thấy một nữ tử áo trắng đi vào, lập tức cười nghênh đón: "Vị cô nương này, xin mời bên này."
Hoa Ngưng lãnh đạm nhìn một vòng, theo hầu bàn chỉ dẫn đi đến vị trí gần cửa sổ, vừa muốn ngồi xuống lại liếc thấy cái bàn đối diện, suýt nữa không khống chế được liền muốn xông lên.
Hầu bàn thấy ánh mắt Hoa Ngưng giống như muốn ăn thịt người, cả kinh, theo tầm mắt của nàng, nhìn sang.
Bàn đối diện kia là một nam tử áo xanh đang uống rượu nhàn nhã, hai mắt mang theo dâm tà nhìn chằm chằm khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hoa Ngưng, ánh mắt càng ngày càng đầy sự khiêu khích và trào phúng.
Hoa Ngưng gắt gao trừng hắn, nàng vĩnh viễn không thể quên được đêm ấy, nếu Thủy Vân không cứu giúp, e sợ nàng đã khuất nhục mà chết.
Hô! Kiếm khí mãnh liệt gào thét bay qua.
Nam tử áo xanh xem thường nở nụ cười, dáng người xoay tròn, chỉ nghe phịch một tiếng, cái bàn gãy nát mang theo bụi mù tung bay tán loạn.
Nam tử lẳng lặng tựa vào cây cột, cái tay kia vẫn nhàn nhã nâng chén rượu lên, uống vào một hớp, cười khẽ nói: "Có phải giáo huấn lần trước chưa đủ, cho nên ngươi muốn khiêu chiến nhẫn nại của ta? Từ trước đến giờ ta đối với cô nương xinh đẹp đều không thương hoa tiếc ngọc!"
Đùng! Chén rượu rơi xuống đất, nam tử vung tay áo, thánh khí mãnh liệt thoáng chốc tập quyển.
Cảm thụ được sức mạnh đang kéo tới, Hoa Ngưng híp mắt, nàng xoay người vung kiếm, lam quang nhất thời tỏa ra tứ phía.
Nam chưởng quỹ cùng hầu bàn từ lâu đã sợ đến hai mắt muốn rớt ra, mà khách nhân trong tửu lâu như một làn khói biến mất khi hai người giao phong, thật sự là còn nhanh hơn thỏ nữa.
Hống! Một tiếng gầm thét chấn động suýt chút làm điếc lỗ tai hai người đó, cảm giác đại địa dưới chân đều đang mạnh mẽ rung động.
Ánh mắt nam tử khiếp sợ, một con cự mãng màu lam đột nhiên xuất hiện, một cái lưỡi dài hướng về phía hắn cuốn lấy.
Sương khí đầy trời, sắc mặt Hoa Ngưng như sứ giả băng hồn tới từ địa ngục, hận không thể chém hắn thành vạn mảnh!
Hai mắt nam tử hung ác, quanh thân nhiếp thả sắc vàng, thánh khí tăng vọt, hào quang song chưởng cực kỳ lóng lánh.
Mắt thấy khí tức u lam kia muốn nuốt chửng hắn, một lồng khí màu vàng từ từ bay lên, phịch một tiếng, hai bên đụng vào nhau.
Đồ vật trong Tĩnh Vân Lâu đều bị phá nát, bàn bị đánh nứt tứ tán, mái nhà bị hai cỗ cường lực này đánh bay. Trong nháy mắt, toàn bộ tửu lâu khắp nơi đều bừa bộn.
Hoa Ngưng không thể tin tưởng được nhìn cái lồng có ánh sáng màu vàng kia, hắn cư nhiên có thể chống đối kiếm khí của nàng?
"Rất bất ngờ phải không, còn có thứ càng bất ngờ hơn cơ!" Nam tử châm chọc nở nụ cười, hai tay nhanh chóng ngưng tụ một pháp môn quỷ dị, kích phát chưởng lực.
Một quả cầu ngưng tụ ánh sáng đột nhiên phá vỡ, một luồng khí lưu màu vàng xen lẫn thứ bột màu trắng lần thứ hai kéo tới.
Hoa Ngưng đột nhiên biến sắc, thứ bột màu trắng này cực kỳ quen thuộc, rõ ràng là Mê Tình Tán lần trước, nàng quả thật hận đến nghiến răng, nam nhân vô liêm sỉ này!
Bột màu trắng gặp gió tung bay, Hoa Ngưng không thể làm gì khác ngoài thu hồi băng xà, hiện tại chỉ có thể ẩn nấp khí tức, vạn lần không thể bị dính bột phấn, nếu không, nàng thật sự không còn cửa cầu cứu.
Thấy Hoa Ngưng muốn bứt người trở lại, nam tử thừa cơ truy kích, hai mắt rõ ràng thèm nhỏ dãi: "Lần này ta sẽ không buông tha cho ngươi!"
Dưới bầu trời xanh thẳm, một bóng trắng cực nhanh bay xuyên qua rừng rậm, phía sau có một lưu quang màu xanh đang đuổi theo.
Nắng ấm treo lơ lửng trên không, hai người một trước một sau bay đến giữa trưa.
Hoa Ngưng mệt mỏi thở hồng hộc, cảm giác chân khí vận chuyển trong đan điền có chút khó khăn, nàng không thể không dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Không ngờ lãnh phong cực nhanh kéo tới, nam tử áo xanh với khuôn mặt dâm tà cười to, phịch một tiếng!
Kiếm khí và chưởng phong vừa đối kháng, Hoa Ngưng bị đánh bay thật xa, mà nam tử lại đón gió đứng lại, trong nháy mắt truy kích tới.
Chưởng lực bại lộ, một bóng người màu xanh bay lượn giữa trời, cũng nương theo một chiêu kiếm khí bén nhọn gào thét tiến tới!
Hai phe đang quyết đấu, chỉ nghe phịch một tiếng, trong khoảnh khắc kiếm khí và chưởng phong chạm vào nhau, gây nên một trận nổ tung kinh động thiên nhân.
Ngực nam tử áo xanh đau xót, bị kiếm khí mãnh liệt này công kích bay ra một khoảng cách xa, cả người xoay tròn rồi miễn cưỡng ổn định thân hình, giận dữ trợn mắt nhìn lại.
Hoa Ngưng chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, dáng người màu chàm liền vững vàng che trước mặt nàng, dung nhan tuấn lãng kia không thể quen thuộc hơn được nữa: "Giang Nam!"
"Hoa Ngưng, tìm ngươi thật là khó. Nếu không đi ngang qua Tĩnh Vân Lâu, không nhanh như vậy đã biết được tin tức của ngươi." Giang Nam cầm hắc kiếm, mặc dù nói với Hoa Ngưng, nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn chăm chú nhìn nam tử đang giật mình đối diện.
Hai mắt nam tử áo xanh tối sầm lại, xem ra lần này lại thất thủ, lần trước bị nữ nhân kia phá hoại chuyện tốt, lần này lại đến một nam nhân, thật sự là xúi quẩy!
Hai đấu một, hắn không thể thắng được, nghĩ tới đây, lập tức bưng ngực đang đau nhức, cắn răng bay khỏi nơi đây.
"Muốn đi! Không dễ vậy đâu!" Giang Nam nhíu chặt mày, xoay tròn, tung kiếm hoành lược, ánh sáng mãnh liệt của kiếm khí khuếch tán.
Nam tử kinh hãi, chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, tiếp theo đau nhức không gì sánh kịp, phốc xuy, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Khi hắn gần nơi xuống đất thì một bóng người màu đen nhanh như tia chớp lướt tới, một phát bắt được bả vai của hắn, xông thẳng tới chân trời, biến mất không còn tăm hơi.
Giang Nam giật mình, muốn đuổi theo, lại bị Hoa Ngưng ngăn cản: "Không nên đuổi theo, người mặc áo đen kia khó đối phó lắm!"
"Ngươi không sao chứ?" Giang Nam quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới, cần phải xác định nàng không có chuyện gì mới được. Bằng không, hắn không cách nào giao phó với Thanh Yên.
"Ta không có chuyện gì, ngươi làm sao sẽ đến tìm ta? Ngươi không phải đã trở về Thất Tiên Phong sao?" Hoa Ngưng tự biết hắn quan tâm mình, trong lòng một trận vui mừng.
Giang Nam cùng nàng sóng vai cất bước, nói nhỏ: "Ta đã trở về Thất Tiên Phong một chuyến rồi, sau khi sư phụ bàn giao cho ta một ít chuyện, ta liền phụng sư mệnh xuống núi tìm Thủy Vân. Đặc biệt khi tới Thiên Huyền Môn, biết được ngươi đã rời đi, mới một đường tìm kiếm ngươi."
"Sư phụ ngươi muốn tìm Thủy Vân? Vì sao?" Hoa Ngưng nghe đến hai chữ "Thủy Vân" nhất thời không giữ được bình tĩnh, mục đích nàng ra ngoài, chính là tìm Thủy Vân.
Tác giả có lời muốn nói: Phong nhi đúng là nói một đằng làm một nẻo.

Bình Luận (0)
Comment