Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Phịch một tiếng! Đất trời rung chuyển!
Sau khi lực lượng ba phương chạm vào nhau, bởi vì khí lực của nam tử liên tiếp chuyền đến khiến toàn bộ vách núi mơ hồ rung động.
"A!" Tiếng hô rung trời vang dội.
Đám người Nguyên Hải giật mình, chỉ thấy mấy chục vạn đại quân bay ngược ra ngoài, Phó tướng dẫn đầu lực lượng kia bị mạnh mẽ oanh kích bay thật xa, bi ai cùng Cao Phong làm bạn.
Nam tử cũng bị cỗ sức mạnh tổng hợp này đẩy lùi, không thể không gián đoạn tấn công lồng khí, hắn che ngực nhìn Mộc Thủy Vân, dung nhan lạnh như băng hơi giật mình.
Nhìn cấm quân đổ thành núi cùng vẻ mặt giật mình của nam tử kia, Mộc Thủy Vân cười nhạt, nói: "Nếu ta không ra tay, song phương tất nhiên sẽ bị trọng thương. Tổn thất có thể không chỉ là tu vi, mà còn là tính mạng."
Phó tướng trợn mắt, tức giận khiến hắn đau đớn, ngươi không ra tay, chúng ta sẽ thắng, ngươi vừa ra tay, ngược lại khiến chúng ta bị thương nặng, không biết còn tưởng rằng ngươi và nam tử mặt băng kia là một nhóm, lẽ nào có lý đó!
Không biết vì sao, hắn hiện tại một câu đều nói không ra, chỉ có thể rầm rì.
Mọi người cũng không thể làm gì, bọn họ đã trọng thương đan điền, không cách nào ngưng tụ trận pháp lần nữa, đến hiện tại Hầu gia còn chưa trở lại, nói vậy là đã bị Vân Ngũ Châu nhốt lại, thắng bại đã phân, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh châu rơi vào tay người khác, tức đến hộc máu.
Mộc Thủy Vân không để ý tới phản ứng của hai phe mà quay đầu lại nhìn lồng tử khí, sau khi quan sát một lúc, nói: "Các ngươi lui về phía sau, lồng tử khí này chỉ có thể lấy tiên khí làm vật dẫn dắt, mới đột phá được."
"Ta có thể giúp ngươi." Một thanh tuyến ôn hòa vang lên, nam tử lẳng lặng nhìn Mộc Thủy Vân, ánh mắt cực kỳ thản nhiên.
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, sao nàng cảm thấy thái độ của nam tử này có chút quái dị, hắn không phải lạnh như băng sao, vì sao trong nháy mắt lại trở nên ôn hòa như vậy.
Hoa Ngưng thở dài, hoa đào của Thủy Vân đúng là nhiều, nam tử này không phải nhất kiến chung tình với nàng đi?
Nguyên Hải cũng nghĩ thế, sắc mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Giang Nam thì không cần phải nói, đối với mị lực của Thủy Vân hắn xưa nay chưa từng hoài nghi, ngay cả nam tử băng sơn này đều hòa tan vì nàng, cõi đời này còn có chuyện gì là không thể.
Đừng nói tu vi hiện tại của Thủy Vân là tôn cấp tam cảnh, cho dù nàng có lấy sức mạnh một người phá tan lồng tiên khí kia, hắn cũng sẽ không giật mình nữa, bởi vì giật mình đủ rồi thành thói quen!
Mộc Thủy Vân đương nhiên không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, bằng không, khẳng định sẽ thổ huyết, nàng lúc nào hoa đào nhiều a, đều là lãnh đạm gây họa!
"Nơi này không có cường giả tiên cấp, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chúng ta đột phá. Một hồi ta dẫn dắt lồng khí, chúng ta liền liên hợp, phá tan phong ấn!" Vẻ mặt Mộc Thủy Vân nghiêm túc, nàng không biết sao nam tử này lại trợ giúp nàng, nhưng nàng tin tưởng cảm giác của chính mình, hắn không phải tiểu nhân gian trá.
Mọi người lần lượt lùi về phía sau, từng người điều động chân khí quanh thân, một đoàn kim quang vô hạn tăng vọt.
Mọi người phía dưới đều thấy rõ ràng, kinh hãi đảm chiến, chẳng lẽ mấy người này chỉ bằng kim tôn khí đã nghĩ công phá phong ấn? Đùa gì thế!
Mộc Thủy Vân nghiêng đầu: "Hoa Ngưng, Giang Nam, hai người các ngươi xuống phía dưới chờ xem đi. Lồng tử khí này quá mức mãnh liệt, các ngươi e là không chống cự nổi."
"Nhưng Thủy Vân, ta muốn giúp ngươi mà." Hoa Ngưng chỉ cảm thấy mình quá mất mặt, tu luyện nhiều năm như vậy, vẫn chưa đột phá thánh cấp, hiện tại cần cũng không giúp được, thật sự là quá vô năng.
Giang Nam kéo nàng lại: "Chúng ta vẫn là xuống dưới đi, đừng ảnh hưởng Thủy Vân."
Thấy Mộc Thủy Vân gật đầu, Hoa Ngưng bất đắc dĩ tuỳ Giang Nam bay xuống, khi đáp xuống đất vẫn căng thẳng quan sát.
Mộc Thủy Vân lơ lửng giữa không trung, hai tay đột nhiên nhập lại, sau khi tách ra, một khối ngọc tím óng ánh hiện ra, sức mạnh của khối ngọc này nàng chưa dùng hết toàn bộ, mà lưu lại một chút, lần này vừa vặn có thể dùng đến.
Nam tử nhìn bóng lưng Mộc Thủy Vân, phong thái nhu nhược nhưng ẩn giấu ý niệm kiên cường, tựa hồ ý chí của nàng còn cường hãn hơn mình nhiều lần, chẳng trách Chủ thượng coi trọng nàng, quả thật khác với tất cả những người khác.
Một chùm sáng tím từ ngọc trụy bắn ra, thình lình cùng lồng khí cường hãn trên vách núi tiếp xúc, lồng khí gặp phải tiên khí thì hơi rung chuyển, liên đới cả vách núi đều lung lay.
Mộc Thủy Vân khống chế vị trí của chùm sáng, hai tay dang ngang, đem tôn khí quanh thân ngưng tụ trong bàn tay, Nguyên Hải và nam tử ở phía sau cũng lần lượt chuẩn bị, ngưng tụ tôn khí, miễn cưỡng thủ thế chờ đợi.
Lồng khí đột nhiên vặn vẹo, Mộc Thủy Vân bắt lấy cơ hội, lập tức hô: "Nhanh! Liên thủ đánh!"
Ba đạo kim tôn khí liên hợp đánh về phía vách núi, sức mạnh kết hợp này va vào lồng khí, lập tức sơn diêu địa động.
Bầu trời lờ mờ, sấm chớp đánh xuống.
Vân Ngũ Châu thấy bầu trời sau núi bị mây đen bao phủ, các cung điện đều lay động, cả vùng đất bị dư chấn, tiên khí hai bên núi từ từ giảm thiểu, vách núi rung chuyển.
"Cốc chủ! Làm sao bây giờ?"
"Phía sau núi, là phía sau núi rung chuyển!"
Mọi người kinh hoảng không ngớt, vì Bích Lạc Phong là mạch máu của Dược Tiên Cốc, vạn nhất vách núi kia sụp đổ hay vỡ tan, Dược Tiên Cốc chắc chắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong một ngày!
Tư Đồ Liên Thành bị vây bên trong lồng tiên khí cười to, âm trắc nói: "Đại quân của bổn hầu công phá vách núi, Linh hồn nguyên châu sẽ tới tay. Vân Ngũ Châu a Vân Ngũ Châu, bây giờ ngươi có tới, cũng không cứu vãn được Dược Tiên Cốc của ngươi!"
"Càn rỡ!" Sắc mặt Vân Ngũ Châu triệt để âm trầm, bộp một tiếng, một cái tát súy ở trên mặt hắn.
Tư Đồ Liên Thành đau đến suýt chút nữa ngất đi, một đôi mắt đỏ như máu trừng to, hận không thể đâm mấy cái động trên người hắn.
"Lão Lâm, làm phiền ngươi đến phía sau một chuyến, xem xem rốt cục là tình huống gì." Vân Ngũ Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Pháp, chính hắn ở đây triển khai lồng tiên khí, không thể đi ra, chỉ có thể xin nhờ người khác giúp đỡ.
Lâm Pháp gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta liền đi một chuyến."
"Ta đi với ngươi." Chúc Thu Nguyệt vừa đứng dậy lại bị hắn ngăn cản.
"Ngươi ở lại chỗ này đi, ta đi là được rồi." Lâm Pháp vung tay, đã không thấy bóng dáng.
Ánh mắt Lâm Thanh tối sầm lại, mới vừa rồi trong đám người còn nhìn thấy Hoa Ngưng, sao giờ lại không thấy? Chẳng lẽ là ra sau núi? Hừ! Lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
Bầu trời ám trầm, sấm sét phun trào.
Phía sau kim quang, Mộc Thủy Vân sắc mặt tái nhợt, nàng rõ ràng cảm giác được đan điền đã suy yếu vô cùng, vạn vạn không nghĩ tới lồng khí này có tác dụng hấp phệ chân khí, đúng là thất toán*.
*tính toán sai
"Thủy Vân! Ngươi nghìn lần vạn lần không cần cứng rắn chống đỡ! Nếu không được, chúng ta sẽ về tìm Vân cốc chủ thương nghị lại." Nguyên Hải căng thẳng la lên, hai tay vẫn không ngừng nghỉ truyền kim tôn khí vào, chân khí của hắn cũng trở nên hư không, đan điền hơi trướng thống, sợ là kiên trì cũng không được bao lâu.
Mộc Thủy Vân nhắm mắt, nhìn vách núi đang rung chuyển, lồng khí vỡ tan kia, chỉ cần chống đỡ một tí nữa, sẽ phá tan phong ấn.
Nguyên Hải đại sư rõ ràng sắp kiệt sức, nàng không thể vì lấy được Linh châu, thương tổn Nguyên Hải, nhưng giờ khắc này nếu từ bỏ, liền đại biểu hết thảy đều phải làm lại từ đầu, khí tức của ngọc trụy đã khô cạn, tôn khí của bọn họ cũng sẽ uổng phí, vạn nhất trên đường toát ra một người cũng tranh đoạt Linh châu, thì đã bỏ mất một cơ hội tốt rồi.
Nam tử nhíu mi nói: "Ta cảm thụ được chân khí trong cơ thể ngươi đang khô cạn, chúng ta vẫn là buông tha đi."
Mộc Thủy Vân động dung, nam tử này đối mặt thiên quân vạn mã vẫn đều thờ ơ không động lòng, kiên trì cướp đoạt Linh hồn nguyên châu, nhưng vì sao lúc này lại xem thường từ bỏ?
Mình gặp chuyện không may, cũng không quan trọng lắm, tuyệt đối không thể để Nguyên Hải đại sư bị thương.
Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân nhíu mi, song chưởng từ từ thu hồi lực lượng, thế nhưng lồng khí lại mơ hồ ba động, hút vào chân khí mà bọn họ muốn rút về.
Mộc Thủy Vân chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cả người vô lực, đan điền trống không đáng sợ, cỗ lực hút này quá nhanh quá gấp gáp, thậm chí ngay cả cơ hội phản ứng cũng không cho bọn họ.
Sắc mặt Nguyên Hải và nam tử kia cũng trắng bệch, ánh sáng của lồng khí có vẻ đã theo kim tôn khí liên tiếp từ từ tập kích đến, chân khí không cách nào bảo lưu, chỉ có thể bị nó nuốt chửng, tổn thất không chỉ là tu vi, mà còn là tính mạng.
Mi tâm Mộc Thủy Vân ngưng lại, Huyết Phật châu trên cổ tay nóng bỏng cực kỳ, quanh thân hiện lên một tầng sáng màu hồng nhạt, dần dần khuếch tán ra.
Chỉ nghe phịch một tiếng! Dưới mắt mọi người, Nguyên Hải và nam tử đều bị ánh sáng hồng nhạt trên người Mộc Thủy Vân đánh bay ra ngoài.
"Thủy Vân!" Nguyên Hải căng thẳng kêu lên, khó tránh khỏi động dung.
Hắn như thế nào không biết tâm tư của Mộc Thủy Vân, lực lượng hồng nhạt này thật ra không gây tổn thương, chỉ vì muốn ngăn lại chân khí của bọn họ, nàng thà rằng mình bị thương, cũng không muốn liên luỵ bọn họ.
Nam tử kia càng không thể tin tưởng, nàng lại làm như vậy, thật sự là một người đại nghĩa.
Lồng khí thiếu đi hai cỗ khí lực ngăn chặn, trong nháy mắt toả ra cường lực mạnh mẽ, trong khoảnh khắc toàn bộ vách núi đều bị ánh tím bao phủ, trung ương hình thành vòng xoáy xoay tròn cấp tốc, kim tôn khí bị mạnh mẽ cuốn vào vòng xoáy, càng ngày càng mỏng manh.
Sắc mặt Mộc Thủy Vân tái nhợt, ngay cả môi cũng khô khốc nứt toác, kim tôn khí trong lòng bàn tay càng ngày càng yếu, máu trong cơ thể cũng lần lượt đình trệ, nàng không cách nào thu hồi tôn khí, một khi mạnh mẽ thu hồi, thì sẽ bị khí tím kia phản phệ, mất mạng tại chỗ.
Cứ giằng co như thế, cũng không chống đỡ được bao lâu, Mộc Thủy Vân nhắm chặt mắt lại, trong đầu xẹt qua một tấm dung nhan yêu mỹ, trong lãnh tình lộ ra hờ hững, làm cho nàng nhớ nhung.
Không nghĩ tới chỉ phá một cái lồng khí, cũng sẽ gần kề sinh tử, Mộc Thủy Vân có chút bi thương, xem ra, đây là ý trời.
"Thủy Vân!" Hoa Ngưng hét một tiếng, liền xông lên trên.
Giang Nam vội vã đuổi tới, la lên: "Không nên vọng động! Lồng khí kia sẽ hấp thu chân khí!"
"Không được!" Hai mắt Hoa Ngưng đẫm lệ, nàng không cách nào trơ mắt nhìn Thủy Vân kiệt sức mà chết được, nàng không thể, nàng không chịu nổi.
Nguyên Hải và nam tử song song xông lên, đáng tiếc lại bị lồng khí toả ra tia sáng cường hãn ngăn cản ở bên ngoài, giờ khắc này cho dù Đại La Kim Tiên có đến, cũng vô ích thôi.
Mọi người sinh lòng đau thương, xem ra, nữ tử kia lập tức sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Nhưng vào lúc này, một tia sáng tím nhanh chóng bay đến, phịch một tiếng, oanh kích lồng tử khí.
Khi Mộc Thủy Vân đúng lúc kiệt sức, lại bị ánh tím này đánh bay, không chỉ đem kim tôn khí triệt để cách trở, liền ngay cả cỗ lực lượng hồng nhạt kỳ dị trong cơ thể cũng bị kích phát, yết hầu bỗng ngọt, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi khóe môi, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Tác giả có lời muốn nói: Mỹ nhân cứu mỹ nhân.